Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Lục Cẩm Dao nhìn hài tử, đặt ở bên cạnh nàng ngủ nửa canh giờ bỗng nhiên khóc toáng lên. Hai người đều luống cuống tay chân, gọi v.ú nuôi tới mới biết là nên thay tã.

Một trận gà bay chó sủa bận rộn, thân thể Lục Cẩm Dao cũng không thoải mái, liền bảo v.ú nuôi ôm hài tử đi.

Hài tử ở ngay trong Yến Kỉ Đường, v.ú nuôi cũng ở bên này.

Mời hai v.ú nuôi thay phiên nhau chiếu cố, còn có bọn nha hoàn hỗ trợ, tuyệt đối không xảy ra sai sót gì.

Nhoáng một cái đã đến ngày mùng sáu là ngày tổ chức lễ tắm ba ngày, Lục Cẩm Dao tuy rằng đang ở cữ nhưng cũng phải lộ mặt. Bạch Vi trang điểm cho nàng, Lục Cẩm Dao chọn hai thứ từ trong bộ trang sức mà Trịnh thị tặng, sau đó hỏi Bạch Vi có đưa thiệp mời cho Khương Đường bên kia không.

Bạch Vi nói: “Ngày tiểu thiếu gia vừa sinh ra đã đưa đi rồi.”

Lục Cẩm Dao khẽ yên lòng, cho dù là bởi vì tình cảm của hai người hay là việc kinh doanh của Cẩm Đường Cư thì đều nên mời Khương Đường tới.

Thời gian này nàng không để ý đến Cẩm Đường Cư, liền kêu Hoài Hề tới hỏi chuyện làm ăn.

Hoài Hề nói: “Trà sữa và bánh pudding mới lên quầy mà đại nương tử cũng từng ăn rồi đấy, việc buôn bán cũng không tệ lắm, nhất là trà sữa, luôn có người tới uống.”

Mới bán được ba ngày, lợi nhuận một ngày đã nhiều hơn bánh kem.

Lục Cẩm Dao cũng thích uống, chẳng qua cái này uống vào liền biết được pha từ trà cùng với sữa bò mà thôi, sau này nhất định không ít người làm theo, đây cũng là chuyện không cách nào tránh được.

Khương Đường không quan tâm đến việc làm ăn của Cẩm Đường Cư, nàng xem như là một tiểu đông gia, chuyện cửa hàng có Lục Cẩm Dao làm chủ, nàng không nên đưa ra ý kiến gì.

Chờ đến ngày mùng sáu, Khương Đường liền mang theo lễ vật đi tới Hầu phủ dự lễ tắm ba ngày của nhi tử Lục Cẩm Dao.

Mặc dù là tháng Chạp nhưng có không ít người đến tặng lễ.

Lễ tắm ba ngày của Cố Ninh Chiêu, theo ý tứ của Trịnh thị thì muốn làm lớn, cũng là cho Bình Dương Hầu phủ thể diện. Chỉ nhìn quy mô thì so với lễ tắm ba ngày của Cố Ninh Viễn còn lớn hơn nhiều.

Tuy rằng trong lòng Hàn thị có ý kiến, nhưng hiện tại không thể so sánh với mười năm trước. Vĩnh Ninh Hầu phủ mười năm trước còn không có gia nghiệp lớn như vậy, hơn nữa nhà mẹ đẻ Lục Cẩm Dao là Bình Dương Hầu phủ, thế gia như thế, nàng ấy không thể so sánh được.

Chỉ là dù có tự an ủi mình thế nào đi nữa, vẫn cảm thấy không thoải mái.

Làm sao có thể thư thái cho được. Trưởng tôn đại phòng, lại là đích xuất, thế mà lễ tắm ba ngày lại không lớn bằng hài tử tứ phòng.

Không chỉ như thế, Hàn thị còn phải chuẩn bị một phần hạ lễ thật tươm tất nữa.

Là trưởng tẩu của Lục Cẩm Dao, hạ lễ không thể quá keo kiệt. Lễ tắm ba ngày nàng ấy phải tặng thứ gì đó quý giá một chút, chờ đến khi tròn một tuổi chọn đồ vật đoán tương lai cũng không thể thiếu việc tặng lễ vật quý giá.

Tất cả đều là bạc.

Lúc nàng ấy sinh hài tử Lục Cẩm Dao mới chỉ có mấy tuổi, càng đừng nói đến việc tặng lễ cho nàng ấy được.

Hàn thị chuẩn bị một cái khóa trường mệnh làm bằng vàng ròng, loại hạ lễ như thế này không thể bắt lỗi được, giá trị tám lượng bạc, xem như là lễ vật tương đối tươm tất rồi.

Nhị phòng tam phòng không dám vượt qua đại phòng, tuy nhiên Vân thị lén đưa cho Lục Cẩm Dao rất nhiều y phục hài tử, giày nhỏ, đều là do nàng ấy tự tay làm.

Đồ vật quý giá Vân thị cũng không có, Lục Cẩm Dao lại càng không thiếu, mà những thứ như thế này Lục Cẩm Dao cần mà nàng ấy lại có thể làm rất nhiều, cũng thể hiện được tam phòng tứ phòng có quan hệ tốt.

Rốt cuộc thì y phục cũng phải mặc nhiều, Lục Cẩm Dao nhìn thấy y phục sẽ nghĩ đến đó là do nàng ấy tặng.

Tam phòng hiện giờ đã hoàn toàn đứng về phía tứ phòng ngũ phòng bên này, cho dù tương lai người kế thừa tước vị chính là đại phòng.

Cố Kiến Hải dựa vào Cố Kiến Sơn, nhưng Cố Kiến Sơn còn chưa thành thân, Yến Hồi Đường không có nữ chủ nhân, Vân thị liền cùng Tứ phòng tạo quan hệ tốt.

Đi theo Lục Cẩm Dao, cũng sẽ không kém.

Ngàn người thì ngàn mệnh, rốt cuộc thì con người không ai giống nhau. Lúc Lục Cẩm Dao sinh hài tử, ngay cả sắc trời cũng thay đổi, tiếng khóc của hài tử vừa vang lên, trời đã nắng rọi.

Quả thật là dấu hiệu tốt, Vân thị cũng muốn dính chút không khí vui mừng, biết đâu còn có thể gặp được chút may mắn. Mấy phòng Vĩnh Ninh Hầu phủ, chỉ có tam phòng không có nhi tử.

Vân thị đương nhiên muốn có nhi tử, nếu như nàng có thể gặp may mắn thì tốt rồi. Cho dù không phải nhi tử, cũng có thể cho nữ nhi thêm một người bạn để chơi cùng. Yến Phương Đường chỉ có một hài tử, vẫn là quá vắng vẻ.

Còn Khương Đường bên kia là bởi vì Cố Kiến Hải đã từng dặn dò nàng ấy, nếu thấy đến thì nhớ để tâm, đừng làm cho nàng phải xấu hổ khó xử, cho nên Vân thị mới nói chuyện với Khương Đường ở trong tiệc sinh nhật của Trịnh thị như vậy.

Cố Kiến Hải vẫn nhớ rõ cảnh Khương Đường nhảy xuống nước cứu người khi ở hoa viên. Lúc ấy sắc mặt Cố Kiến Sơn khiến người ta phải sợ hãi. Hắn mới mười bảy tuổi, so với người hơn hai mươi tuổi như hắn còn uy nghiêm hơn nhiều. Nét mặt lúc đó không thể là giả bộ được, cho dù sau này Cố Kiến Sơn không có hành động gì khác nhưng Cố Kiến Hải cũng có thể nhận ra phần không bình thường này.

Tuy nhiên đó đều là chuyện mấy tháng trước, hắn không biết hiện tại như thế nào. Dù sao Khương Đường đã chuộc thân, Cố Kiến Sơn không nạp Khương Đường làm thiếp. Về phần có nuôi Khương Đường ở bên ngoài hay không, Cố Kiến Hải cảm thấy là không có.

Lấy tính cách của Cố Kiến Sơn, hắn hoặc là không làm hoặc là làm, tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp để tìm giải pháp như thế.

Nhưng Cố Kiến Hải cũng không nghĩ đến chuyện Cố Kiến Sơn sẽ cưới Khương Đường, ý nghĩ này quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Cố Kiến Hải bảo Vân thị chiếu cố Khương Đường không chỉ bởi vì Cố Kiến Sơn mà còn có tứ phòng nữa.

Hắn ít nhiều biết một chút chuyện của Cẩm Đường Cư. Trong chuyện buôn bán, Lục Cẩm Dao là hảo thủ, đi theo nàng làm việc chỉ có đúng chứ không có sai.

Cẩm Đường Cư phất lên như vậy không thể không có liên quan với Khương Đường. Lục Cẩm Dao mỗi tháng có thể lấy hơn một ngàn lượng bạc từ Cẩm Đường Cư, đó chính là hơn một ngàn lượng đấy, muốn không thèm nhỏ dãi cũng khó.

Khi đó Vân thị chỉ biết được tam phòng đi theo tứ phòng ngũ phòng cho nên mới đi theo Lục Cẩm Dao làm việc, nhưng không hiểu vì sao lại phải chiếu cố Khương Đường.

Chẳng lẽ Cố Kiến Hải coi trọng dung mạo của Khương Đường, muốn nạp nàng làm thiếp? Cũng không phải không có khả năng, dù sao tướng mạo Khương Đường tuyệt mỹ như vậy, nàng ấy là một nữ tử nhưng khi nhìn thấy cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần, Cố Kiến Hải có tâm tư như thế cũng là chuyện thường.

Chẳng qua, những lời hứa hẹn ban đầu đều đã không còn nữa.

Cố Kiến Hải bị mấy ý nghĩ này của Vân thị làm cho xấu hổ một trận, cũng không biết nói cái gì cho phải: “Ta mới chỉ gặp Khương Đường mấy lần, làm sao lại có loại ý nghĩ thế này chứ, hơn nữa ta cũng không phải là người coi trọng dung sắc. Nàng thấy Tứ đệ muội cùng Khương cô nương giao hảo chưa, nàng cứ đi theo, không chừng có thể nhắm được chỗ đầu tư làm ăn đấy.”

Nhà mẹ đẻ Vân thị là An Khang Bá phủ, nàng ấy là đích thứ nữ. Nhưng Bá phủ đã xuống dốc, đồ cưới của nàng ấy cũng không nhiều. Cố Kiến Hải tuy rằng có thể làm ra tiền, nhưng so ra cũng kém hơn số tiền Cẩm Đường Cư kiếm được.

Vân thị cảm thấy đi theo đầu tư đương nhiên là rất tốt, chỉ là không biết Lục Cẩm Dao có nguyện ý dẫn nàng ấy theo hay không.

Bởi vì Cố Kiến Hải dặn dò nên ở lễ tắm ba ngày, Vân thị lễ vẫn đứng bên cạnh Khương Đường, nói chuyện với nàng, đỡ cho nàng đứng một thân một mình cảm thấy xấu hổ.

Đến khi có thế gia phu nhân nào đó tới thì lại giới thiệu Khương Đường là bằng hữu của Lục Cẩm Dao.

Nhưng ngoài dự liệu của Vân thị chính là, đám thế gia phu nhân ngày

thường mắt cao hơn đỉnh đầu lại đối xử với Khương Đường rất khách khí. Có lẽ là bởi vì trong tiệc sinh nhật lần trước, An Dương quận chúa đã giúp Khương Đường nói chuyện.

Vân thị cho rằng An Dương quận chúa ngày đó chỉ là trượng nghĩa ra tay nên không để trong lòng, quay về phía Khương Đường nói: “Tới giữa trưa A Dao sẽ tới đây một lúc, lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi thăm nàng ấy.”

Lục Cẩm Dao còn đang ở cữ, mùa đông khắc nghiệt như thế này thì nàng chỉ cần ra ngoài lộ diện là được, không cần nàng phải tiếp đãi khách nhân.

eyJpdiI6InRRVVJlc3l0NjBoNXJTeGFiK3JQZXc9PSIsInZhbHVlIjoiU2lJVXlyaTV2S3ZhbHpycUV3NTFnN3dCY0xXQjZJVVwvUUEzaFByS3p5MHpBb2NWMkViUjNqSHhaNVgzd0FxbHJ1bEV2S1EyM3NNNXpldHNWeEIxWlFTTVVmb2xZbjNsQ3N2TkloUTNJRHhaYjRSanhhaWpuVFJiVXYzMFNVM0xRMVwvazdRWm1zV3lOcllNczFxZmlPTm1tZVl5OXhYaG1Ya3I2dG5GQTlKVzRuNmhMcTNxSG5yK2NOUVNTcHBOcUhsRkRDV2Vmc01PRm03QVF0dUtzZTVEd05yR2szbHdPWFZycjF3enYwa1BhcmlDZ09QUXU5d2N6S3d1aG5cL3A3Rmd0RHkwWEpHMzBDNHE0Snc3YUY2ZmJxWVwvQnFEMjFlV1JSY0N3VUpvbENpSXJldVhYa01IRXdwUlRMcXBnTnRoVThkeXZmdHFSUTBcL1FZcnpSeXJDVGJTcHZ5RkxaRDAzd1JKOWN4cTg0N0M3Tk1NenMxMm10OElTS0JTa2p4OFc0S0xFK2d4MU9mSDBVMEk2eFJPR2R3bkRHVlJ5SmFSK1c0elwvSEJXXC90ZkhFUWJMMWVwZk9UeHVLV0JpdFl1Wm0yZ2sxenp5NVhuK2JVRWRtWFV1ekZnPT0iLCJtYWMiOiI1ZDhlODdmNGY3OGMyOTE0ZWNjMTRjNGY0YWIzYjhlNTZjYjQzY2NjOGVmMDViYTY3Yjg5NDc4YTk2OWQ2ZWVmIn0=
eyJpdiI6IlFsT0JwOEdOOW5kSFRXOGtsb0xLK3c9PSIsInZhbHVlIjoib0FjZGVcL2ZkRDlOTnBOZnVYQU5HYjBuUTJaajVkaXFKVHZqUnJJS1Q2bmhNQ3lnYUdRN1NhYjZKUUVMQlhZdXZGcm9pcjh3U1ZuYWNuQWlDSFdYc1dXK0FmY1wvWlRLd3RYeTJOcU9MNDlSV2VmXC83NlBoM1JaSDdoWmxGd0d3cnBUQmFibGpoMWdyZXRFWDBCYTVRdm95Q3A2OEt5clg3UG9SNnV0UXpkcjhRWFRKeDNwclJLN0dpY24xMUJcL09FWmxqbHgzOTNCRStONXZnQWI0MzNTZ1RBSEUxdVlFbWNrU21YejRHeVJVbnpjcU9aSmNYK3dqSE9tcW5pSmNKY2d4NVVrNk14RmlTZzFtc1BGUWtURXFsQWpcLzZUM3UzNFgrYkRaXC9LXC9lYzRGY3F3MVZpNDQxRFZ0RGNVNHNDQWRkK1VSXC9rQUpGMnZ3WDVkUDlVRWhWZitJbVh3UWwweFpMV3lrT0lUbHY5VWVWOE1ZSXoxQkxYNjhQdTRiNGhxVktsYlZiclppVlZiaXY2VDFzWkNOQXl1ZURHTzlzQk9lUzJiTE0xUEJVV3d2XC9ZTEE0RUNNQ1ZXXC9rMWZBaTVBRXVTQkh0dXJxR0xOWjdwQkZ1enFYd0dzVm1lZFZaemhocDkza3c1N3VFRjJ6TVBuYW9pNDBUaVk4bHhRcmRaOXVqd1ZsNUdFbDIzY3JMTExYem1jbVRXMXY0UmsySWttNWZ3ZlA2TnUxeWU5Rzl4UXdta1owWm5kbDZISkhrYzdRY1RiMGFMUndQUm5cL2U4dVlRUDA4a3FoM3lHTncrTk16VDJGdnpHXC9uc2xrY0ZlcTZqRzRsWTFPTkxGWjFwTitLRXlXaGR5aTg5cFVwWDlvSTVGVlZsbEdGeFhGVjM0ME9MRnJyVlR5TXZ1OGV1MWR2dVwvTXdLRFBIRnZyUFhqek96RHZpSnFEODlEa3BqUnpTblg1eUhDWmE2U0RnaWx2TUZwbDRXdVwvYjFndzhsYXBCUDIyWVdwOVJDV1FDc0tpZmVjd2hkQjAySGtPMjJZQndYdEVpdHpOaXR1XC9adWEyQUdhMXZ6SGVDN1FuS1F5T0piZ0FTQkx6TVZueVBncHA3MGV0OUo2VG9BcnRcL0ZMbm9yR2dlUUE5Wm5oRDJCaVdTeWlyRlJXNEo2ZklsZ2RMdXpLSWJhRTF2Q3lhcXVwT0N5NUVNRDZlU3o5UUNEd0ludWZCWDhsOWhBYnNObEwwZ2VKaTRvRXFheUFWbzBPQXR5Q2FQTVhTNk9IVGNwUlNMNXdvZVNHNUlUUzZDYVZqYkxtXC8wS0w4OXpQeWdqVGlQamR1THNmYXphQ2Q3XC9EMVQ1NUFHaFYrR1JhSnVtTXlTdXNybUYwV3JxbEZTd0doVGVLNVJCNGxlWmY2dmdURld1aGxqYkozbTRsMERzYVVCRDFTd1pBa2xybnlhZzNIb0IxQ29ERit0UkNMMjlhNFZcL3dGaVNyRUhIQXJGcVhmeDh4YTg0VTJ1R2NDcXVqczBnTG14eXZINDI3VU1RXC9qSklJbTUyeVRWTTU0azBMT0pEdTlLdnNhZEVkWnNMajJWeHpJTjlmVk1MUHdGUEFXcG8wYTVUT0N4WG1DK3gyejhsUWdUWDlaWklcL0thY1Q2Y1dlVGtmM3M4VjdENnF6a3NQbGl4UldFMHV3VnR4bFIxR2FpaFR0OFZ2VlRvdFdaZTBVNVBsNEF5elBRZmk4V3FWSCswK2dZN0ZTWXhueGhKQldaVU0zUVNJQUVwZk1pcHdzWVlsSXZBYmQ4XC9KTGZOT3J5amlSNVhHS2dXYVhhOFZSUjk2WVAyUU1vUm1PT2w3MFwvcW5ueXBJa3ptRGNvcXVuZVJqVGRLekRkN3k1SWEyIiwibWFjIjoiMjIwOGJmOWZlZThlNDU1Y2FjNDJiMGQ3ZDc2MGQ0ZDA1OGJhNzVhMTNmOTBkZmQ3NTI0ZDJiYTVjMzk4NWJhOSJ9

Khương Đường cũng cười theo: “Vậy là tốt rồi, vừa lúc lát nữa ta cũng đi đưa khóa trường mệnh.”

Ads
';
Advertisement