Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Vân thị nhịn không được nghĩ, khóa trường mệnh này cộng thêm tặng lễ nữa cũng tốn không ít bạc. Khương Đường chuộc thân mới được ba tháng, xem ra là thật sự có bản lĩnh mới có thể tích góp được nhiều bạc như vậy.

Tướng mạo được trời phú như thế, tùy tùy tiện tiện đều có thể tìm một nam nhân nuôi dưỡng mình, thế mà nhất định phải tự mình kiếm tiền.

Trước đó Vân thị chỉ bởi vì Lục Cẩm Dao mới nói chuyện với Khương Đường, hiện tại nhiều hơn hai phần thật lòng.

Nàng cùng Khương Đường ngồi ở phòng khách ăn điểm tâm, từ đằng xa nhìn thấy một tiểu nương tử y phục hoa lệ đi tới.

Đến gần một chút, Vân thị mới nhận ra đây là An Dương quận chúa.

Loại người như An Dương quận chúa, Vân thị không có cơ hội tương giao.

Quận chúa chi tôn, gặp mặt thì phải hành lễ vấn an.

Ai ngờ An Dương đi tới, còn không đợi các nàng đứng dậy hành lễ thì đã gọi Khương cô nương trước.

Khương Đường đứng dậy cùng Vân thị hành lễ, Vân thị thấy trong mắt An Dương quận chúa có hai phần bất đắc dĩ, thấy nàng ấy đưa tay kéo cánh tay Khương Đường nói: “Ta biết ngay ngươi cũng sẽ đến mà, lát nữa chúng ta cùng đi thăm Lục tỷ tỷ đi.”

Giọng điệu An Dương vô cùng thân mật: “Mấy bữa nay sao ngươi không đến Cẩm Đường Cư vậy, ta đến đó mấy lần mà lại không gặp được ngươi.”

Khương Đường nói: “Ta mới mở tiệm lẩu, mấy bữa nay quá bận rộn không tranh thủ thời gian qua đó được. Quận chúa có thể đến chỗ cửa hàng mới tìm ta, ta mời quận chúa ăn lẩu nhé.”

Trong mắt An Dương có vài phần tò mò: “Lẩu gì thế?”

Nàng ấy gần như quên mất lẩu có mùi vị như thế nào rồi, Khương Đường vừa nói như vậy liền câu con sâu thèm ăn trong bụng nàng ấy ra.

Khương Đường nói: “Quận chúa có thể ăn lẩu nấm, món đó là ngon nhất.”

Trong mắt An Dương lóe sáng, nói: “Vậy ngày mai ta tới đó, được không?”

“Đương nhiên là được.” Khương Đường không mời đầu bếp, lẩu viên và lẩu nấm đều do một mình nàng nấu, có lúc để Lưu Đại Lang quan sát, đứng ở bên cạnh học cách làm, nàng cũng không cần phải quá mệt mỏi.

Ở trong mắt Khương Đường, Lưu Đại Lang chính là một hài tử sắp lớn, hài tử này làm việc rất nhanh nhẹn.

Đối với nàng mà nói, mời đầu bếp không quá an toàn. Khương Đường từng làm nha hoàn, không muốn mua người từ nha hoàn nên tính toán tìm người từ bên cạnh mình, mà xem ra Lưu Đại Lang cũng không tệ.

Đại nữ nhi của Vương thị cũng tốt, chỉ là Hứa gia không có ai hỗ trợ chăm sóc cho mấy hài tử, toàn bộ công việc giao hết cho nữ nhi của nàng ấy. Mới chỉ mười mấy tuổi mà đã phải chiếu cố một đại gia đình.

Khương Đường chỉ có thể bỏ qua trước.

Nếu thật sự quá nhiều việc không lo liệu hết thì còn có Trần gia, hài tử Trần gia cũng không ít, còn có Cố Kiến Sơn dặn dò nên càng đáng tin cậy hơn.

Nghĩ đến Cố Kiến Sơn, Khương Đường nhịn không được nghĩ không biết hắn đã nhận được thư chưa. Hôm nay đã là mùng sáu tháng Chạp rồi, rất nhanh sẽ đến cửa ải cuối năm, không biết trước năm mới có thể trở về được không.

Ở chỗ này lâu ngày, Khương Đường cũng dần dần trở nên giống như người nơi này, thích đoàn tụ, thích hỉ sự.

Trước kia ra nước ngoài du học mấy tháng mà thấy không có gì hết, lúc này chỉ mới hai tháng mà đã thấy qua thật lâu.

Khương Đường cùng An Dương Vân thị ở bên này một lát, lúc này mới đi đến Yến Kỉ Đường thăm Lục Cẩm Dao.

Lục Cẩm Dao đã chuyển từ phòng sinh về chính phòng, Chiêu ca nhi ở phòng bên cạnh, do các v.ú nuôi và Lộ Trúc chăm sóc.

Lát nữa sẽ phải tham gia lễ tắm ba ngày nên Lục Cẩm Dao trang điểm chải chuốt trước.

Sau khi sinh hài tử, trên người Lục Cẩm Dao có thêm một tầng ánh sáng nhu hòa. Cả người mềm mại như nước, thế mà hết lần này tới lần khác trong mắt còn có vài phần cứng cỏi, hai loại khí chất ở trên người nàng cũng không mâu thuẫn, ngược lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ hài hòa.

Ngày thứ ba sau khi sinh, Lục Cẩm Dao đã có thể xuống đất đi lại. Nàng ở cữ thời gian này xem ra cũng tốt, so ra kém mùa xuân mùa thu nhưng ít nhất thì mùa đông cũng không nóng bức khó chịu, dù sao thì ở cữ cũng phải kiêng rửa mặt chải đầu.

Lục Cẩm Dao chào An Dương trước: “Quận chúa, Chiêu ca nhi ở trong phòng bên cạnh.”

Lục Cẩm Dao không tiện ra ngoài, hai người đi theo Hoài Hề đến thăm hài tử. Hài tử mềm mềm, tóc đen nhánh rậm rạp, mặt rất trắng, giống như mèo con nằm trên giường nhỏ, đang ngủ say sưa, nhìn cực kỳ đáng yêu.

An Dương cảm thấy trong lòng mềm nhũn như bông, như hóa thành một khối nhão dính dính.

Nàng ấy tháo chiếc nhẫn trên tay ra, đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Ninh Chiêu: “Thật đẹp, đây chính là hài tử mà Lục tỷ tỷ sinh ra.”

Chỉ nhìn thôi mà trong lòng đã thấy vui rồi.

An Dương không ngồi lâu, chỉ ngồi một lúc rồi quay lại chính phòng đưa lễ gặp mặt cho hài tử, sau đó quay lại tiền viện, nhường chỗ nói chuyện lại cho Khương Đường.

Lục Cẩm Dao nhìn thấy Khương Đường liền nở nụ cười trước: “Ngươi không biết đâu, sinh Chiêu ca nhi thiếu chút nữa đau c.h.ế.t ta.”

Lời này nàng không nói với Trịnh thị, không nói với Cố Kiến Châu, cũng không nói với mẫu thân nàng, mà đối với Khương Đường lại dễ dàng nói ra.

Khương Đường đau lòng nói: “Bạch Vi nói ngươi sinh nhanh, nhưng cho dù nhanh thì cũng phải chịu đau, chịu khổ.”

Lục Cẩm Dao cũng cảm thấy mình chịu khổ, hơn nữa còn là rất khổ nữa.

May mắn Cố Kiến Châu vẫn luôn canh chừng ở bên, bằng không trong lòng nàng cũng sẽ không dễ chịu.

Hiện giờ nàng có một hài tử là đã thấy đủ rồi, không muốn sinh thêm đứa thứ hai nữa. Có lẽ vài năm sau thấy Chiêu ca nhi nhu thuận đáng yêu, Lục Cẩm Dao mới có tâm tư sinh tiểu nữ nhi.

Gả vào Hầu phủ có bà bà Trịnh thị này là nàng đã thỏa mãn rồi, không nói đến cái khác, chỉ riêng chuyện chưa sinh hài tử mà không thúc giục là đã tốt hơn bao nhiêu người rồi. Tính ra Trịnh thị còn không thúc giục nhiều bằng mẫu thân nàng, chỉ hỏi qua một lần rằng có muốn mời thái y xem một chút không. Lục Cẩm Dao khi đó cũng đang điều trị thân thể, muốn chờ xem trước liền cự tuyệt.

Sau đó không hỏi thêm một lần nào nữa.

Lục Cẩm Dao thở dài nói: “Còn không phải sao, ta không muốn sinh nữa, trước tiên nuôi dưỡng hài tử này cho thật tốt là được, chuyện khác cứ từ từ rồi lại tính sau.”

Khương Đường nói: “Chiêu ca nhi thật sự đáng yêu, làm cho người ta vừa nhìn liền thích.”

Đây là sự thật, Khương Đường chưa từng thấy tiểu hài tử mới sinh nhưng Chiêu ca nhi bộ dáng rất đẹp, không khóc cũng không nháo, chỉ yên lặng ngủ, thật đáng yêu.

Lục Cẩm Dao nhoẻn miệng cười: “Nếu ngươi thấy thích thì cũng thành thân đi, tự mình sinh một đứa.”

Nàng chưa từng hỏi qua chuyện của Khương Đường và Cố Kiến Sơn, lời này cũng có ý thăm dò. Cố Kiến Sơn đi Tây Bắc, rốt cuộc là tính toán như thế nào.

Với dung mạo của Khương Đường, đứa nhỏ sinh ra nhất định sẽ càng đẹp.

Khương Đường vội vàng nói: “Ta còn không vội, không muốn thành thân sớm như vậy.”

Đây là sự thật, đến bây giờ Khương Đường cũng không dám nói sau này nhất định sẽ gả cho Cố Kiến Sơn, cứ thuận theo tự nhiên đi.

Lục Cẩm Dao lại nhớ tới sinh nhật Khương Đường vào ngày hai mươi hai tháng Chạp, nàng đã mười lăm tuổi nhưng vẫn chưa cập kê.

Tính ra tuổi tác vẫn còn hơi nhỏ.

Cha nương Khương Đường không ở Thịnh Kinh, sau này cũng gần như là cả đời không qua lại với nhau nữa, vậy nên lễ cập kê này phải làm cái gì bây giờ.

Lục Cẩm Dao: “Ngày hai mươi hai này là sinh nhật của ngươi, lễ cập kê này ngươi đã có dự định gì chưa?”

Khương Đường khẽ sửng sốt, phản ứng lại Lục Cẩm Dao nói là sinh nhật của mình, nàng nói: “Ta còn chưa có dự định gì hết.”

Lục Cẩm Dao trầm ngâm nói: “Nếu không phải ta đang ở cữ thì sẽ tự mình làm lễ cập kê cho ngươi, để ta ngẫm lại xem.”

Khương Đường: “Chuyện này không cần làm lớn đâu, ngươi đang ở cữ, không cần quan tâm đến chuyện của ta đâu.”

Lục Cẩm Dao sao có thể không quan tâm cho được, lễ cập kê là chuyện quan trọng cả đời chỉ có một lần. Sau này Khương Đường không thể thiếu chuyện qua lại với thế gia phu nhân nương tử, không làm lớn làm sao được, sau này mà nói ra cũng thấy kỳ cục.

Lục Cẩm Dao nói: “Để ta ngẫm lại rồi nói sau, ngươi không cần quan tâm gì hết, cứ nghe ta là được rồi.”

Cho dù Khương Đường khuyên thế nào Lục Cẩm Dao cũng không buông lỏng, hạ quyết tâm muốn làm lớn một hồi: “Vào ngày lễ cập kê của ngươi có thể ta không thể qua được, ngươi đưa cho An Dương quận chúa một tấm thiệp mời, nàng đi so với ai cũng có tác dụng hơn.”

Nhân tình qua lại, cũng phải dùng ở nơi có nhu cầu.

Một mình An Dương cũng đủ để chống đỡ cả sân.

Khương Đường: “Lục tỷ tỷ, ta...”

eyJpdiI6InVuRWpcL0VqdENZQUpQSmM4RGRqNTZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlEySk83clwveHdkUmpzdWV3V1JmaGcybm1wUnhGQnRUaks4VEtyeWFJbU80OTRjbjdPZ0UzUlY3Snl3ditUZ1VcL3Uwc2U3ek13U2VOSUdlNCtIUW5wNGRhcE1VU3RiZmlhMlp2RmlDUmVuR1NVdWVtaWx4UjRKbm1udXRGendGdjNCY1NXbU1XSDI2SXUwS0lNUW12eUE2NEtTaEhXeUF5bzIyS1R4eXBTM3VlR2NkbjJ5MTFxZmV6VWh3ZUFTMDNFTWNRdVFrTDV4V1JOSXlodzY3M0dZV0N0cTRIUVlCYTJ2ODFrN0lOdFpNeEw5WmFVUjV5aHhhUTdQZFlnNFdYOTJ2QzBFZmNkMGhZYVMxWkpTeUZuTEkwWTI0Tlp1eURMdFJkdkVDSDZ3Z2FsRHRCenl5QlVZUUpFSjRFXC9BXC9GdlJ0blVWNlNzalZiTXhKOTNtZjJMRjlBV3pab1I3ZmRHTmxlUzZ6VCtINWtKQ25ORUpDSEdDQmZPK3ZacTFpc2p1WHZtS0JtdWorajVNSGNYV2RqSUJuRGFFVWZ6TVFXZGxGUWM1Wnlabllub3JyMm9aU3lXM2JPK3E4Z2RJRzVIemN0Q3RKZ3hSRkJiZGxHaTc5UG1oT3o4ZUhJZWg4ekpzVllacU5mQ3Y2VzdUdzE3elZpQTRpK21DZXo5OWJ3MCIsIm1hYyI6Ijk2NWRiYzNkODllZjc0YjY2MTkyMTgwYzg4YTJmNTVjZDMxYzYzYmYxZmIzY2I1NGU2ZjhkN2NkNWRjMDQxZTQifQ==
eyJpdiI6ImRqblBraVwvUjQzYlhmSUpyMXI5WVZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImNDZnB1XC90am5BT1M4ZWZQYjNZcm80K0pMSkEyd21DbVVjN1BNN2pmQ0UzYTlpbjBGUUdtQVBGOEx5XC9jY2c4SXJGMmZCN3VDTTNuNnFTd0FcL1Nwak5Cb0ZCZ3JxeHJpQzV4VDlUUUpTS1BCYTM1QTgwbHJKQUMwS1dSWEpHbzNMNkRHWEJYYmVjMXdjTVdLU3FrQW82U2JQWjR1NUFMbzVxd29mXC9RZ2wyMTBZNE9VMklvVXhGZnoyUVRJcHA1ZWZJaTB6dm9aQnZjUU1QNTRvWmRhUFVJTFljVm5HdktLbFhzeUNQbGpHWU1QWmowMmRkWDRNNnZkeUNwaUs2ZDNDeHRsVnVtZHNlMkpXdnQyVElyRnhuOXUxUEc3VWhYUFlmdzMxZzRGWnpHcTFCeExVY29cL2xLUmI3dGtJVGVLZVNFcXFZTFhuNTk0Z1hqU1wvR2pSUUwrcEozb25QdldqQ00wZFFYdGpSNnJlVm9WNTN2ZU1DS29yTGVNVDcrY3ZzdzVCcmVnMlNwcjVTaEVZSXNVZlJxSndrQ3RaV25ITzdIY2N5TSt4OU5nZlU3Y3JBQVI1XC91eDBRSlRxT2hTYUlYMWJCMVdwTnlYaWNVZG9RU1V5dWppakU5XC9QbW44aGlUcll6K1JSOGNXK3FkYVhjY0hWc05wRlNyU09OZzJzOGpTTnZmb0E4ZWlqRm1YNFBsS3htenlGQWo5VXpKc0NacG9FelJ2d28zWXJ3MTl1SnRualB5NXIrRWgxaTNUbVB6Nit4b1RrVGJzMFNDVmpGXC9ldXBCZXlrYXFaR0Zram41Kzl1aWxhR0g0NEN0aThLMXBMWENET0pCUlJvOTBwa1RTaTZTZ2ZDS3BPdXRKWFBRU3VVNUxJbWJLdkF1M0hpMHFRcDh1QjFEN1JQQmhsNFZGeWRlKytKeDZKdkRLWFF4WEtHNUdvRmE2dWdmdHdUcDZOVHVPSEs2S3NMc1wvcVEzSGt0TE9jdWQ4YjJLYzRNZk1YZGJsRDROb1wvN0lUc3FoRTlqRVJTd2l2U2d2QmFPbzVENE5NcVwvanJZdFlHQUNiNVpoSEpnaVwvV3ltcmlrZXR0Q3Z3Q0x6Z0RtbTRabDFyT3pEa2NpQVI2bDFCb2dXSnZ5K3Y4SWhwTU0xMWpsdkt2OVdSUDVoWkVOMzJ5REUxNzFqejRmQTlkdENhOVNmZERMTkNQeWxqZDRmNk5vXC93b3h3enlVbzl2ZXVBcXVuWkJWRmx4TFFSMlZNPSIsIm1hYyI6IjNhYzk5NWZiZTE0ODNiZWQyZGUwM2JmMjNiNzI0NTNlMzU3N2EwNDAwZDBkMjBjN2YwOTI3MTQ4NDhiZmU0YWEifQ==

Cái khóa này được làm bằng bạc, cũng không phải quá quý trọng, chỉ là một phần tâm ý mà thôi.

Ads
';
Advertisement