Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Toàn bộ Hầu phủ, nói tới chỗ nào ăn tết phong phú nhất thì phải nhắc tới Yến Kỉ Đường.

Ngoại trừ một tháng bạc tiêu vặt thì còn có những thứ khác.

Năm trước là nửa lượng bạc, hai cân thịt heo và một hộp điểm tâm của Ngũ Hương Cư, tuy chỉ là loại rẻ tiền nhưng cũng đã hơn một lượng bạc.

Lục Cẩm Dao vẫn luôn đối xử với hạ nhân rất hào phóng, nha hoàn ở Yến Kỉ Đường là nha hoàn có mặt mũi nhất trong số các nha hoàn của Hầu phủ, đến mấy thứ này mà cũng có thể lấy ra.

Năm nay cũng tính toán sẽ cho mấy thứ này, chỉ có phần điểm tâm là đổi thành điểm tâm của Cẩm Đường Cư, suy cho cùng đó cũng là cửa hàng của Lục Cẩm Dao, tính tới tính lui thì cũng là bạc của nàng ấy cả.

Lộ Trúc đưa danh sách cho Lục Cẩm Dao xem, Lục Cẩm Dao lại nói thêm vào một chút.

Lục Cẩm Dao nói: “Năm nay ta mang thai, có rất nhiều chuyện khiến các ngươi phải nhọc lòng, hiện giờ có thêm Chiêu ca nhi, trên dưới Yến Kỉ Đường càng phải cẩn thận hơn.”

Có rất nhiều chuyện Lục Cẩm Dao không rảnh rỗi để xử lý, lại còn có hài tử, lỡ như có nha hoàn nào bị thu mua làm ra chuyện gì đó không tốt thì Lục Cẩm Dao cũng không có cách nào phòng tránh.

Lộ Trúc: “Đây đều là chuyện bọn nô tỳ nên làm…”

Lục Cẩm Dao không quan tâm mấy lời này, nên làm thế nào thì cứ làm thế đó, cho dù đang giữ khế ước bán mình của bọn họ trong tay nhưng nó cũng không phải là thứ tuyệt đối.

Ở phủ khác đã từng có chuyện nha hoàn liều c.h.ế.t cầm bạc của người khác, làm ra những việc phản bội chủ nhân.

Lục Cẩm Dao dịu dàng nói: “Yến Kỉ Đường của chúng ta, không nói tới cái khác, về phần bạc thì không thiếu, năm nay ta cũng kiếm được bạc, cũng không thể quên các ngươi. Như vậy đi, để bọn nha hoàn đến cửa hàng trang sức tự chọn cho mình một chiếc trâm bạc đẹp một chút, lại chọn một cặp bông tai bằng ngọc trai nữa. Ngươi và Hoài Hề cứ lấy bạc từ tư khố của ta, mua thêm một ít thức ăn cho các ma ma, những cái khác vẫn như cũ.”

Yến Kỉ Đường có mười nha hoàn, một người được nhiều hơn một phần như vậy, tính tổng lại cũng hết mấy chục lượng bạc rồi.

Lộ Trúc nói: “Nô tỳ lập tức đi chuẩn bị.”

Lộ Trúc đi nói với các nha hoàn bên dưới, đương nhiên cũng là nói theo kiểu vừa xoa vừa đấm.

Bởi vì Nghiêm Hạ là người mới tới, Lộ Trúc nói chuyện riêng với nàng ấy một hồi lâu, như là song thân trong nhà còn ổn không, có gặp khó khăn gì không, có thiếu bạc không.

Nghiêm Hạ lắc đầu nói không thiếu gì cả.

Lộ Trúc nói: “Nếu trong nhà có chuyện gì khó xử thì cứ nói ra, đại nương tử thiện tâm, sẽ không bao giờ khiến ngươi phải đi cầu xin người khác.”

Trong lòng Nghiêm Hạ cảm động: “Đại nương tử thật là tốt.”

Lộ Trúc: “Đó là chuyện đương nhiên, ngươi nhìn Khương Đường xem, ban đầu là nha hoàn của Yến Kỉ Đường, nói chuộc thân là chuộc thân, những việc này đại nương tử cũng không ngăn cản.”

Chuyện Khương Đường chuộc thân đã gây nên sóng gió không nhỏ ở Hầu phủ, có người nói Khương Đường có bản lĩnh, có thể kiếm bạc, cũng có người nói Lục Cẩm Dao thiện tâm, đã tích được không ít tiếng thơm trong đám hạ nhân.

Lúc Lục Cẩm Dao lớn tháng đã giao lại chuyện quản gia trong viện, hiện tại cũng chưa ôm việc về, chờ ở cữ xong thì mới tiếp tục quản lý.

Chỉ cần không phân gia thì đại phòng sẽ không thừa tước, vậy thì Hầu phủ sẽ không phải là của đại phòng. Lục Cẩm Dao là tức phụ của phủ Vĩnh Ninh hầu, tất nhiên có thể quản gia.

Nếu không cứ để cho đại phòng bá chiếm, người bên dưới muốn làm gì cũng phải nhìn sắc mặt của họ.

Lộ Trúc đã nói chuyện với Nghiêm Hạ một phen, sau đó lại tiếp tục đi chuẩn bị chuyện tết nhất cũng bọn nha hoàn.

Quà tặng tới các nhà quả thật không ít.

Người đến Khương gia đưa lễ vật chính là Bạch Vi, thuận đường giúp Khương Đường mang quà tết về cho phủ Vĩnh Ninh hầu và tứ phòng.

Đã gần hết năm, ngõ nhỏ trở nên náo nhiệt hơn, có rất nhiều hài tử chạy giỡn lung tung.

Đám hài tử này chưa thấy qua xe ngựa, khi có xe ngựa ngừng ở đầu ngõ thì bọn chúng đều vây lại xem, tò mò nhìn ngắm con quái vật khổng lồ này.

Bạch Vi tới đây trước giờ cơm trưa nên đã ở lại chỗ Khương Đường dùng bữa.

Hai người ăn, Khương Đường làm bốn món, một phần cá hầm ớt, một phần thịt kho đầu sư tử, còn có bắp cải xào cùng thịt bò xào, món chính gồm có bánh hành và cơm.

Khiến Bạch Vi nuốt nước miếng liên tục.

 

Nếu muốn nói là ở Hầu phủ tốt thì đúng là có tốt, không lo ăn mặc, nhưng ít có khi nào được ăn cá tươi thịt tươi.

Đã một thời gian rất dài Bạch Vi không được ăn mấy món như vậy.

Trong tiệc mừng thọ của phu nhân mới được phân một chút thức ăn thừa, không còn nhiều như lúc Khương Đường còn ở Hầu phủ.

Khương Đường thấy hình như mặt của Bạch Vi còn gầy đi một chút, nàng ấy nói ra một câu có thể rước lấy oán giận của người khác: “Đại phòng bên kia cũng quá nổi bật, thứ gì tốt cũng muốn ôm lấy, không biết đã gom được bao nhiêu chỗ tốt từ chuyện chuẩn bị quà tết này.”

Tính thế nào cũng phải hốt được trăm lượng bạc.

Qùa tết của Khương Đường có rượu, là rượu mua ở bên ngoài, hai bình khoảng bốn, năm lượng bạc.

Nếu điểm tâm mua từ Ngũ Hương Cư hay Cẩm Đường Cư thì cũng tốn hết mấy lượng bạc.

Nhưng quà của Khương Đường trong rẻ tiền hơn nhiều, khẳng định là có vớt được nước luộc trong đó.

Trong tiệc mừng thọ của Trịnh thị, Hàn thị mở miệng khó xử nàng, nhưng nàng lại được An Dương quận chúa giải vây.

Khương Đường không có ấn tượng gì tốt với Hàn thị, Hàn thị gả vào Hầu phủ mới biết được phồn hoa, mới biết ngoài giới thanh lưu thì còn có một tầng lớp cao quý như vậy.

Khi chưa lập thế tử thì tranh giành vị trí thế tử, sau khi lập thế tử thì lại muốn phu quân của nàng ta thăng tiến, tốt nhất là tranh được cho nàng ta một phong hàm cáo mệnh.

Nàng ta muốn quá nhiều thứ.

Muốn thanh danh, muốn bạc, muốn tài sản của phủ Vĩnh Ninh hầu, tốt nhất là phải bằng được gia thế của Lục Cẩm Dao.

Nhưng ông trời không phải là một bể ước nguyện, không phải thứ gì mình muốn thì đều sẽ có được. Làm người chính là như vậy, cái gì cũng muốn nhưng tới cuối cùng lại không có được cái gì.

Khương Đường nói: “Đại nương tử có thể ứng phó với đại phòng, số mệnh của đại nương tử rất tốt, khẳng định tiểu thiếu gia cũng không thua kém được.”

Một con cá chép sinh ra hài tử thì cũng là một con cá chép con.

Số phận của Cố Ninh Chiêu không tầm thường, giống như Lục Cẩm Dao vậy.

Bạch Vi nghĩ lại thấy cũng phải.

Gần đây đại phòng an phận hơn nhiều, phủ Vĩnh Ninh hầu cũng không có chuyện gì khác, chờ đến hai mươi lăm mới trở nên bận rộn, bởi vì tới hai mươi lăm là đường công tử và đại thiếu gia sẽ rời thư viện về nhà, có tổng cộng mười ngày nghỉ đông, đêm trừ tịch sẽ họp mặt thăm người thân bằng hữu, trong nhà lại trở nên náo nhiệt.

Chủ nhân náo nhiệt, các nàng ấy làm hạ nhân cũng bận rộn.

Bạch Vi nhìn bệ bếp, nuốt nuốt nước miếng: “Thật ra cũng chỗ tốt nha, nhưng đói c.h.ế.t ta… Đúng rồi, Khương Đường, ta dự định chuộc thân.”

Bạch Vi không chút kiêng dè nói ra, trong mắt Khương Đường lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh đã chuyển thành vui mừng: “Vậy thì tốt quá! Ngươi đã chuẩn bị chỗ ở sau khi rời khỏi phủ chưa? Mua nhà ở rất đắt, có thể ở chỗ này của ta trước…”

Bạch Vi vội vàng vẫy tay, cúi đầu nói: “Ai dà, ta không chưa nghĩ được nhiều như thế, chỉ là trong lòng có dự định như vậy thôi.”

Nàng ấy cũng là nha hoàn hồi môn của Lục Cẩm Dao, chẳng qua trong nhà không tốt, cha nương đều chỉ thương huynh trưởng cùng đệ đệ.

Nhưng Bạch Vi cũng không phải ngốc, chưa từng đưa bạc lãnh hàng tháng của mình cho người nhà.

Dù sao nàng ấy cũng đã tới phủ Vĩnh Ninh hầu cùng đại nương tử, núi cao hoàng đế xa, ai quản được nàng ấy.

Nàng ấy cũng có biện pháp kiếm bạc, đầu cơ trục lợi đồ vật, tin tức cũng linh thông, mấy năm nay tích góp được không ít.

Tuy rằng không so được với Khương Đường, không thể mua một căn nhà giống nàng, nhưng sinh hoạt chắc chắn không thành vấn đề.

Cho nên nàng ấy muốn làm nha hoàn mấy năm nữa, sau đó mới chuộc thân.

Nếu không phải nhờ Khương Đường thì nàng ấy tuyệt đối không nghĩ tới chuyện chuộc thân, nhìn nàng bây giờ tự do tự tại như vậy thật là tốt.

Bạch Vi không tin bản thân mình có nhiều biện pháp như vậy, còn có thể c.h.ế.t đói sao: “Bây giờ không vội, tiểu thiếu gia còn nhỏ, kiểu gì cũng phải chờ thêm hai năm nữa.”

Hiện tại Lục Cẩm Dao rất hào phóng, thưởng cho bọn nha hoàn rất nhiều thứ, vừa lúc có thể tích nhiều bạc hơn một chút.

eyJpdiI6IkFSOWlERE5lVVJVZCtOeUsyOCt1WkE9PSIsInZhbHVlIjoid2FuR3o3Z0kyOVA4ZHJkeFpuSkRiUVZXTHFOTXRBaTI5K3d0b1gzT0hOVFArb3RIV1F3MWZnOXRuVHNlWldnRVUyakZ0dXVjalNMNUNOOVcxSWNkR0s3RzJZbW9IdVwvdW15TUJFcU1iQ1JCWFp5Z2M2eVF0dVg3dGFsRXllT2ZiK0hPcGMxNmk3ekJnazkrM3ZwMFIrTmY2d1oxcXlVQm8yNWhpc3BleElFb1A5bm1FTmlzSndySldVSlFNSEhRK0o1KzYyNFZnSWU4MTFEMVJ3d09LY25PMGRFcnRVaUR5c0s3UE9lRkxZQkFnbFV0WjlnaGFwOFNaa242bUdzaE02Y3YwRWtrb0IwTXZcL3JHdHBwck5XbnRaWHZPeUd3REorUDRWbytzNmtTRkdCRkpnQStQQ1RIWWM5NjRIdjR5NyIsIm1hYyI6Ijk1OGUzMDMxMmY4NzFkYzE2Y2Y0MTMyMWM0OWE4MDJhMzMyNWIxOWMwYzI2M2NjOGM3YjhhMmY4NjgxNmE2OWEifQ==
eyJpdiI6ImN4UytOS0d6ZTllQ25ka3U3NUJUMVE9PSIsInZhbHVlIjoiZ0hlTzNFSUtEMGpiODgrWk1LQkowSjdrSlZ5NkF3bTFWbVBuMVE0ODBROUJDdjVYUTVuMUNNWklMdW5PcStsWUpWZVE4TUxqa3ptbW5PR2dDYXZ5NE5OOGdXT0xLaGhRMERDWUZUNGhabE9rdlM4cmdEMTZOS01SRzJMWENcL2VmTHVmdWFreXM5djJTaEk5YjhXeUtZaU5NQVdQd1FldkJBSkIzMzBuNzNIaWZnSXdtUDFiMnhHVnhEQmlRZzJSVWR1K25BMEJnWUFKdk16RVpma08xK3FEVlR4VFA3bjAyQlN1VGFmdzdFMHBjcU5mc05VVlFHc1VnTUwzSDdiaXJYdXB3Y0NCRXRlNzZIUVdJMlViOU1KQjBoMUVXcjN4ZlRnTmw5Ukd5citFPSIsIm1hYyI6IjIyNjk5MmJmNjNlYTJkNmEwOGY0OGIwZWNmNzQxM2YxZTVlMzdkZjY4YTA5YTNlMTMzYjg2MTYxMTlkZDcwNWMifQ==

Chờ đồ ăn chín được bưng lên bàn, Bạch Vi ăn uống thỏa thích, bốn món đồ ăn, nàng ấy ăn hơn phân nửa, có thể thấy được lúc ở Hầu phủ ăn uống không tốt.

Ads
';
Advertisement