Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Ở cùng một chỗ với Khương Đường, Bạch Vi không cần để ý mặt mũi, muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu.

Bạch Vi cảm thấy món nào cũng ngon, còn ngon hơn những món trước đây ở Yến Kỉ Đường.

Chẳng qua nàng ấy không thể ở lâu, ăn cơm xong lại phải đến nhà khác tặng lễ.

Mỗi khi tới giai đoạn này là nàng ấy lại cảm thấy chuộc thân là một chuyện rất tốt.

Khương Đường rất vui vẻ, đối với đám Bạch Vi mà nói, suy nghĩ của Khương Đường có chút không theo lẽ thường.

Bạch Vi có thể cảm thấy chuộc thân là một chuyện tốt thì đúng là không còn gì bằng.

Chẳng qua, Khương Đường vốn tưởng rằng người chuộc thân sẽ là Lục Anh, rõ ràng nàng ấy là người khác người nhất, không câu nệ tiểu tiết nhất, thích tự do tự tại nhất.

Kết quả lại là Bạch Vi, mà người gả chồng trước lại là Lục Anh.

Chỉ có thể nói là thế sự vô thường.

Khương Đường cũng không cảm thán quá lâu, nàng phải đến phủ An vương đưa quà tết.

Đưa sớm mấy ngày cũng không sao, gửi kèm một tấm thiếp theo lễ vật là được.

Khương Đường còn bỏ thêm mấy viên cốt lẩu trong phần quà tết của An Dương, vào dịp tết tiệm lẩu không mở cửa thì vẫn có thể tự nấu ở nhà.

Còn có nhà của mấy vị đại nhân tới dự lễ cập kê của nàng, lễ vật cũng không quá quý trọng, bên trong cũng có một ít cốt lẩu.

Đến nay nàng cũng không hiểu vì sao các vị đại nhân này lại đến tham dự lễ cập kê của nàng, cũng không thể chỉ đơn giản vì bọn họ là khách nhân của tiệm lẩu.

Khương Đường suy đoán, có lẽ trời xui đất khiến nàng đã làm gì đó mới khiến bọn họ tới tham dự.

Nàng nhớ kỹ lúc đó An Dương tới tiệm lẩu dùng cơm, hình như đã nói với Tiền đại nhân và Trịnh đại nhân đang ngồi cạnh cửa mấy câu.

Chẳng qua lúc ấy Khương Đường không biết hai người họ làm quan.

Lúc ấy không biết là chuyện gì, nhưng bây giờ xem ra lúc đó An Dương đã nhận ra bọn họ là ai nên mới mở lời.

An Dương hỏi không ít, còn nói tới nấm, e là cũng vì thân phận không bình thường của hai người này.

Muốn biết phải hay không thì còn phải xem trên thị trường có xuất hiện nấm hay không, nếu có thì chắc chắn là nguyên nhân đó không thể nghi ngờ.

Thừa dịp đặt mua hàng tết, Khương Đường dạo phố một chuyến, tiệm tạp hóa thật sự có bán nấm, vừa hỏi lão bản thì mới biết họ đã mua về mấy ngày rồi, có tiểu thương bán cái này nên hắn cũng mua về để bán ở tiệm tạp hóa.

Chẳng qua Khương Đường cũng không quá để tâm.

Lão bản thấy Khương Đường xinh đẹp, không khỏi nói nhiều hơn vài câu: “Cái này cũng không biết phải ăn như thế nào, người mua không nhiều lắm. Nói là làm không kỹ thì trong nấm vẫn chứa độc…”

Cũng may là hàng khô, chỉ cần chú ý ngừa mối mọt thì có thể để lâu một chút.

Khương Đường hỏi bao nhiêu bạc một cân.

Lão bản nói: “Bốn mươi văn tiền một cân, tiểu nương tử đừng thấy giá cao, sau khi ngâm nước nở ra không ít đâu.”

Khương Đường mua ở chỗ Tùng Lâm cũng đã là năm mươi văn một cân.

Nàng mua hai cân ở tiệm tạp hóa, để xem chất lượng thế nào, nếu ổn thì không cần mua từ Điền Nam.

Bá tánh có thể kiếm được một ít bạc, cũng có thể có một năm mới tốt hơn.

Đảo mắt đã tới hai mươi tám tháng chạp, hoàng đế trong cung đã hạ chỉ ban thưởng cho các nhà.

Thánh chỉ ban cho phủ Vĩnh Ninh hầu cũng đã tới.

Người của Lễ Bộ tới tuyên chỉ, Cố Kiến Châu vốn đang là Ngũ phẩm Công Bộ lang được thăng thành Tứ phẩm thị lang.

Ngoại trừ thăng quan cũng được ban thưởng không ít, đa số đều là trang sức và tơ lụa vải vóc.

Lục Cẩm Dao dù đang ở cữ nhưng cũng ra lĩnh chỉ tạ ơn.

Lục Cẩm Dao nhận thưởng xong mới đi nói với Trịnh thị: “Mẫu thân, là nhờ Khương Đường.”

Trị thủy là việc của Công Bộ, theo lý làm tốt thì cũng không tới mức được khen thưởng. Nhưng làm được chuyện lợi nước lợi dân lại không giống, cho nên mới Cố Kiến Châu mới được thăng quan.

Hai năm làm Tu soạn ở Hàn Lâm Viện, sau đó đến Công Bộ, hiện giờ đã là Chính tứ phẩm Công Bộ thị lang.

Ai thấy cũng phải nói một câu quan vận hanh thông, thẳng tiến trời mây.

Chỉ là Khương Đường bên kia, Lục Cẩm Dao cũng không biết có được ban thưởng không, chắc là có đi.

 

Lục Cẩm Dao cầm thánh chỉ trong tay, Trịnh thị liếc mắt một cái rồi nói: “Chút nữa con sai Lộ Trúc tới Khương gia một chuyến, đưa vài thứ qua đó đi.”

Lục Cẩm Dao hơi giật mình, sau đó cũng gật đầu, ý tứ này chỉ là muốn tặng đồ.

Lục Cẩm Dao cảm thấy Trịnh thị đã biết, nhưng còn ngại và cũng không có chứng cứ, Cố Kiến Sơn lại không ở Thịnh Kinh cho nên vẫn chưa làm gì.

Nàng ấy còn tưởng rằng nhờ chuyện này mà mẹ chồng sẽ buông tay, cho dù không nói ra miệng nhưng thái độ với Khương Đường cũng sẽ tốt hơn một chút.

Nhưng nàng ấy đã quên Trịnh thị không chỉ là mẫu thân của Cố Kiến Sơn, bà còn là chủ mẫu của Hầu phủ.

Chuyện Cố Kiến Sơn muốn cưới Khương Đường không phải là chuyện của một mình hắn. Người ở cùng một phủ thì trên dưới cũng phải hít chung một bầu không khí với nhau.

Cứ cho là nàng ấy không ngại chuyện Khương Đường trở thành đệ muội của nàng ấy nhưng Hàn thị và Hứa thị cũng sẽ không ngại sao.

Do đó làm sao có thể dễ dàng nhả ra như vậy, không giống mẫu thân của nàng ấy cũng đã là cảm tạ trời đất rồi.

Lục Cẩm Dao: “Vậy để tức phụ tuyển chọn đồ tốt rồi sai Lộ Trúc đưa qua đó.”

Trịnh thị và Lục Cẩm Dao cùng nhau trở về đi, trái phải ngoại trừ nha hoàn thì không còn ai khác, bà cân nhắc một chút rồi nhẹ giọng nói: “Đồ vật cứ lấy ở chỗ ta.”

Mặc kệ trong cung có ban thưởng cho Khương Đường hay không, phủ Vĩnh Ninh hầu nên làm gì thì vẫn phải làm đó. Nếu không, Hoàng Thượng cũng sẽ cảm thấy Cố gia là loại vong ân.

Lúc trước lão Tam và lão Tứ được lợi từ chuyện quân lương mà cũng chưa cho Khương Đường được thứ gì, chỉ nghĩ nàng là một nha hoàn, phải cùng buồn cùng vui với Hầu phủ.

Nếu hiện tại đã chuộc thân, Hầu phủ chiếm hết chỗ tốt thì có vẻ không thích hợp.

Lục Cẩm Dao gật đầu: “Vậy để tức phục sai Lộ Trúc đến chính viện.”

Lục Cẩm Dao còn chưa ở cữ xong, không thể ở bên ngoài hứng gió, sau khi dặn dò Lộ Trúc xong xuôi thì cũng ngồi nhuyễn kiệu về Yến Kỉ Đường.

Ở một đầu khác Lộ Trúc đã nhận lệnh đi tặng đồ, sau khi thu xếp thỏa đáng đã ngồi xe ngựa hơn một canh giờ, kết quả vừa đến đầu ngõ Trữ Nguyên đã thấy xe ngựa của phủ An vương đang dừng ở đó.

Lộ Trúc nhờ xa phu dừng xe ở chỗ ngoặt, trước tiên cứ né tránh, chờ sau khi người của phủ An vương đi rồi thì mới qua sau.

Là xe ngựa của phủ An vương, hẳn là An Dương quận chúa tới gặp Khương Đường.

Tại Khương gia, An Dương đang đi theo Khương Đường, tò mò đi tới đi lui trong nhà.

Căn nhà không có khoảng sân lớn như phủ của nàng ấy, nhưng lại sạch sẽ ngăn nắp, tuy hơi nhỏ một chút nhưng cũng đủ cho Khương Đường sinh hoạt một mình.

Cũng nuôi hai chú chó hộ chủ rất đáng yêu.

Nàng ấy qua đây là phụng mệnh mang lễ vật ban thưởng tới cho Khương Đường, Hoàng Thượng muốn thưởng cho Khương Đường, nhưng An Dương bận tâm nàng là một nữ tử, lại không có huynh đệ song thân, để người triều đình tới thì thật sự quá khiến người ta chú ý.

Tuy rằng ban thưởng là ban ân, nhưng chưa chắc sẽ không có người muốn chơi xấu, cũng khó lòng phòng bị.

Khương Đường ở một mình, khó mà phòng bị được.

An Dương tự mình mang đồ sang, nàng ấy cũng thường xuyên tới đây, quan hệ với Khương Đường cũng rất tốt. Cho dù có người thấy thì cũng không biết nguyên nhân, chỉ cho rằng nàng ấy cùng Khương Đường có mối giao hảo, tất nhiên sẽ không gây chú ý tới mức khiến người ta ghen ghét.

Hiện giờ quốc khố trống rỗng, đồ vật ban thưởng không phải là tài vật, mà là cống phẩm từ các nơi đưa về, có không ít thứ, cũng là tâm ý của người trong cung.

Hai cân tổ yến, mười thước gấm vóc, mấy kiện trang sức trong cung tự rèn, còn có hai tráp trân châu.

Tính hết cũng đáng giá vài trăm lượng bạc.

Tơ lụa đều là có màu sắc tươi sáng, đủ để làm rất nhiều xiêm y.

Có thể mang trân châu đi làm đồ trang sức, tổ yến cũng rất tốt, bảo đảm sau khi Khương Đường ăn qua sẽ càng trở nên xinh đẹp.

Trước khi Hoàng Thượng ban thưởng tất nhiên đã hỏi thăm mọi thứ về Khương Đường một cách rõ ràng, trước khi chuộc thân, sau khi chuộc thân, song thân là ai, nhà có bao nhiêu người, thậm chí là đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà hay chưa.

eyJpdiI6Ik1FcjRKVEZCMkZnNlJUYVZ0cjlJY0E9PSIsInZhbHVlIjoiQUJLRzdtK3c0eFlneWZuMjA4WmhHMEhGY0FqMm5BWGxKdXRmZXVoU3JXNzMxY1FpRzN1M0Z0U04xaHJ3a0F3Wmk1dVJldVlFM1Z4eW9ETkZ3bVJ3VG5JRTBDeVdRYXZLRGkxVWpxVGFVbnlJdGduK0pMaTFveVV4MnJEclFlSklXcENka3E3cWVhSFVcL20wQWw5d29rNWJmRWhFbVZ3Q2o0RHJTeElwb3hEeUh6WXJnUDVVTXBmbFJYY1wvUFVERklmblZ6RHJlanBROVFnS1UwdU8wWVE1b1lneHdBODVzOVwvNWJNWHNGWjJcL0FIakZhU0NmOHF4NmdIUGcwOVpsdHE0K2hnK3REOTlcL0pzTStobXRJeHFxYVR6cEJBVmxiSGdEUDhpRFFlY0JNUkg2aGxkb05OUHR0OHNcL2hKSnM5d3FvczM0aHpqbHlUYWI3Znl2aHlGXC9wbHRuZGVGU21qUmtpUVZnXC96Y1RwV1wvbXNHc085UUI5a1Vxc2dvZUo2bURkZ0JIWWRjMll4T1Z1Snp0Mm5sZ1BLVGp2ZVNBSmQrS2JrK29IK1YxcXVLT0Mxcit2c0pjVW1rRVRsSUx1bGQ2aDJzK0o1WmdYUFJESzdySyszY0xRR0p2T2hXbFFKNytzQ0pCNG1za29pVktSa1NxVGQwOHJXM3lMYnduQ3g1c3M0bThUakYrZ05PSXRybFhjRm4wNSt5VjVHYUJKbDViYlpNMFIyMGNJY2NHbHQ4Z1hMeklldWNhZzQ4U0xPaDdMZlY5YUt2VjZEejVZOUhIOWg3TjAxT214NnVyK3g2YnRVSzgxRHRcL01FVmFhNWg5djdHaWJ4NkZBU28xcXpJY0ljRlh3aHdFNWtMZmtkMTZsUDR4VFR0WFwvUHhIN0F0Slwvazg2dG8yU2l6alNvMzJcL21HMUU4dHlncEYxdk5kcXFVcnVwWlRGZXcwWm9TN1wvdFN3WjEydUtsbzRcL2hyZDI5MFhZN0VHY2NwV0o3R0w5aGlJWDRaWDY2a2Y3cXdxS3Vla0ZWcm1qd3J2TGdINjJTN0E5Y1U4Z0E0a2pIVXJwbitcLytpaTZRWW1CNkRVWlhZWUpERFNBcmcrMTY5SXFNQW8iLCJtYWMiOiIwMzAwZmRkNGYxNWE2YjlhYzliZGM5OWYwNWU2MmZhMGRlMDc5MzE2NzNjZmIyNGJmNGJjZDFkMjc1NGI0OTZjIn0=
eyJpdiI6IkVuY0JxOEIyMHI1VFFDeUNNZUxqR2c9PSIsInZhbHVlIjoiM0l3cG5SdWY3UXMxY2c5RXk2S0o0amhjVGk1UEFRY2h0dnpyRHdaRmszQnNPUWgwOEMwdmc5OXpVd20zNzRHeG94U21ET3RZR0R2anR1OFd3MWY5SXB1d21uaUpjS3A1V1dETmZHMjgxK1Q5WTVaUkVTWkxseXVqNUltU3JkOEtSWTBLNkdLcStNdE9ZcjhJZnA1dTVLNk9YOUR0NlFKMEZST3ZrQzFxc2dpZjNMOHFPRjRmZHBcL2JvQlFQdlBzXC9qbE8rZ3VSYk1hdmpvODRcL2hYTU5JYWs2cXBkTGFKYjkwaGVyWGEyZGRvdUM2dHhvNWVHditOcFkwV0w0c2VVSUozenhTK1ljcWJydjBMWE84SFpOTVBCUmZmdmF5NzhKUHFRWUxNN3hZanZtZ3RCbWRmK2pkZStBY3FwdFVJcFwvVkYwaERuZDBWMmpuWjh5ZEhMYURqNHJUNllCbGl6RHNiRjZOcE1HMW9qZ2dZVlNwb1wvdGlhazZVMG1OVmFJejBLM284SGVKRW5iSFBmQ25ZdFdTYnVHXC8ydHRPQWhMOElrNHdqcTFnOVFFMzVEdTZYY0ZZc1I0NUpXUm5EMWdJWWl6K09oNENcL2syMzlrdlB5QXdCV05iXC90MEZBa0ticUhzK3p2NmZcL0VtWXB6NFpSSU9JdEd1Y1lVK28yUFwvRmJrQ3dFTDZua1lxVHhqWEFOK0VjOVhBMGYwUkNBSklJTWdsWDcyWVZubmJGQkRoMm9EV1g5cERvTW42YkoxNFRzWE9ndEVVa1NWWTFLTDdoSWVLVVAxZGp2bU5qTWtRampVQ3o3bGl1eis3UElLQit0U3VFSWpQNSsrWWd6TW5LUDExTVwvNEt3ZWV4cU9nNWI5aG11ak9uTW1VQ3hqMjRJS1RvN0duNENnaytFKzBCdXVIUUYycGpCMmVwUWIxZU5xRDlPd1U3cXUyV3hFUVlFSWJVQVdGeVE9PSIsIm1hYyI6IjUyNDNmM2U5OWFjOTUzYzlmNWI1YjRhZWIxNjNkODIyY2U1NzhiNmY3OTJiODA2M2M4OWM3MzY3MjNiZmFlN2YifQ==

Tuy rằng nàng ấy có ý tốt nhưng sự thật thì vẫn là làm chuyện dư thừa.

Ads
';
Advertisement