Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Trong lòng Lục Cẩm Dao có một loại dự cảm, lại cảm thấy khả năng xảy ra không lớn, nàng ấy bây giờ chỉ mong có thể kéo được ngày nào hay ngày ấy.

Nếu Trịnh thị không nhân lúc Cố Kiến Sơn đến Tây Bắc để làm khó Khương Đường thì chắc sẽ không chủ động nhắc tới chuyện này, Cố Kiến Sơn ngàn lần đừng hành động theo cảm tính.

Sáng sớm mùng bảy, Cố Kiến Sơn đến chính viện thỉnh an, thỉnh an xong đã lập tức ra cửa.

Với hắn mà nói hiện tại không phải là thời cơ tốt nhất, nếu mẫu thân bên kia không tính hỏi, hắn cũng không định nói ra.

Chờ Cố Kiến Sơn ra cửa, Trịnh thị lại thở phào nhẹ nhõm.

Không nói là tốt nhất, bà ấy sợ trong lúc không cẩn thận sẽ không nhịn được mà đồng ý. Lần này hắn trở về mang theo vết thương trên mặt, hỏi tới thì lại nói là không bị thương, nhưng một vết thương nhẹ như vậy hắn cũng không muốn nói ra.

Tiểu nhi tử không cần để người khác nhọc lòng này của bà, bây giờ lại biến thành người khiến bà lo lắng nhất.

Vì để chuyện này không bị Hàn thị và mấy nhi tức khác phát hiện, Trịnh thị còn phải giúp Cố Kiến Sơn che giấu một số chuyện.

Lúc có người hỏi tới hôn sự của hắn, bà cũng chỉ nói qua loa mấy câu, nói hiện tại hắn không vội.

Nhưng càng như vậy, bà lại càng cảm thấy Cố Kiến Sơn như đang kìm nén rất nhiều chuyện, sợ hắn trong lúc nóng lòng sẽ làm ra chuyện gì đó hoang đường.

Cố Kiến Sơn cũng không nói với Khương Đường những chuyện ở phủ Vĩnh Ninh hầu.

Hắn mặc y phục bằng phải thô, bắt đầu tu sửa nóc nhà Khương gia. Trên nóc nhà đã có vài miếng ngói bị bể nát, vào đông không có việc gì, nếu vào đầu xuân, trời đổ mưa sẽ bị dột.

Cố Kiến Sơn không sửa nóc nhà xong cũng không ở lại ăn cơm mà lập tức trở về.

Vừa lúc Lưu đại tẩu bán xong bữa sáng quay về, thấy thế trêu chọc nói: “Tiểu ca bán thịt đã về rồi nha.”

Cố Kiến Sơn thường xuyên tới đây, Lưu đại tẩu vẫn nhớ rõ vị tiểu ca này.

Vẻ ngoài đẹp trai, sức lực cũng lớn, nhưng vẫn không đủ để xứng đôi với Khương Đường.

Làm hàng xóm, tất nhiên cũng từng có ý nghĩ làm mai cho Khương Đường. Nhưng thân thích của Lưu gia không khác nhà nàng ấy bao nhiêu, không có chỗ nào xuất sắc, Lưu đại tẩu cũng không muốn mất mặt đi giới thiệu mấy cọc hôn nhân này.

Vị tiểu ca bán thịt này nhìn rất khá nhưng lại không biết kiếm bạc, chỉ bán thịt như thế làm sao mà được.

Mặt Khương Đường hơi nóng lên, sau đó gật đầu.

Lưu đại tẩu: “Ngươi đừng trách tẩu tử lắm miệng, tìm nam nhân vẫn phải tìm người có năng lực mới được.”

Khương Đường biết Lưu đại tẩu chỉ là có ý tốt, nhưng Cố Kiến Sơn cũng không phải là người bán thịt thật, hắn tòng quân, hiện giờ đã là tướng quân. Trừ cái này ra, Khương Đường còn coi trọng phần tâm ý của hắn, hoàn toàn không giống những người khác.

Khương Đường nói: “Ta biết, ta sẽ không làm bậy.”

Lưu đại tẩu cũng lo lắng, Khương Đường đã cập kê, chuyện này có nghĩa là nàng có thể tính đến chuyện nghị hôn.

Có người đã từng hỏi thăm nàng ấy, nhưng nàng ấy chỉ là hàng xóm của Khương Đường, không thể thay nàng quyết định được.

Sinh hoạt có rất nhiều chuyện củi gạo mắm muối, lông gà vỏ tỏi, không giống với chuyện làm buôn bán. Khương Đường là người có khả năng, là miếng thịt mỡ trong mắt rất nhiều người, cũng không thể tìm về cho nàng một tiểu bạch kiểm được.

Khương Đường cười cười bảo đảm với Lưu đại tẩu, bản thân tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy, cũng để lời nói của Lưu đại tẩu vào trong lòng.

Cho dù là chuyện gì cũng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu thật sự không được thì cũng không cần kiên trì, cuối cùng đều khiến hai người mệt mỏi thương tâm.

Mọi việc không thể chỉ nghĩ đến tình huống tốt.

Khương Đường nhìn Lưu đại tẩu cười: “Ta về trước, tẩu tử có việc cứ tìm ta, kêu một tiếng là được.”

Đối với Khương Đường mà nói, Cố Kiến Sơn trở về là chuyện vui, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm.

Đã đến lúc nghĩ ra thứ mới cho các sạp ăn vặt, sẽ bổ sung thêm món mì trộn tương cho sạp mì, thêm vài loại nhân cho sạp hoành thánh, hoành thánh có vỏ làm từ thịt với giá hai mươi văn tiền một bát.

Vương thị cũng không bán bánh nước đơn giản, đã bắt đầu bán thêm bánh kẹp thịt và các món kho.

Thư viện nhiều học sinh, lại không thiếu kẻ có tiền, kinh doanh vô cùng tốt.

Vương thị bán xong buổi trưa thì lại kéo xe đến chợ đêm, bán ở đó tới tối khuya mới về.

Khương Đường mới đầu còn lo lắng Vương thị lại mang mẹ chồng về ở cùng, ảnh hưởng tới chuyện kinh doanh của nàng.

Nhưng mấy tháng nay vẫn rất tốt. Đừng nhìn Vương thị nhỏ xinh, nàng ấy là người rất có chủ kiến.

Hai sạp khác chính là hai sạp bán bánh kếp trứng và thịt xiên nướng.

Khương Đường dự định đầu xuân sẽ nhờ Lưu Đại Lang đến Đông Hải xem thử xem có bán hàu sống hay không, còn có sò biển, nếu có thể mua về bán chắc chắn sẽ bán rất chạy.

Năm sạp ăn vặt có thể giúp Khương Đường kiếm được gần một trăm lượng bạc mỗi tháng, nếu nhiều thêm chút nữa thì có thể sẽ trở thành một chốn mỹ thực ở trong thành.

Mùng tám tháng hai, Khương Đường đã thấy được số thịt mà Cố Kiến Sơn nói.

Không giống với dê bò ở đây, thịt dê không có vị tanh quá nặng, còn rất non, thịt bò rất đàn hồi, mang làm khô bò là ngon nhất.

Thảo nguyên nuôi dê bò đều thả cho chúng chạy khắp nơi, tất nhiên sẽ ăn uống tốt hơn dê bò ở Ngự Triều chỉ được nuôi bằng cỏ khô.

Ước chừng có khoảng hơn hai trăm cân thịt, thịt mỡ càng nhiều hơn, tận bốn trăm cân.

Thịt dê này áng chừng khoảng một con.

Xuân Đài nói rằng bây giờ vẫn chưa thể cung cấp đủ thịt cho tiệm lẩu, nhưng chờ thêm vài năm nữa chắc chắn sẽ được.

Xuân Đài còn có việc muốn nói: “Cô nương, thời gian này công tử không tiện tới đây, nhưng không phải vì việc nghị thân đâu, cô nương đừng hiểu lầm.”

Khương Đường nói: “Vậy là vì cái gì, việc trong triều sao.”

Cũng không phải, là vì chính viện bên kia đã nghi ngờ, công tử sợ liên luỵ Khương cô nương, cho nên đã nhiều ngày không tới đây.

Cố Kiến Sơn sợ Khương Đường không vui, lại không muốn gạt nàng, cho nên mới để Xuân Đài nói như vậy.

Xuân Đài rất nghe lời làm theo lời dặn của Cố Kiến Sơn, nhưng hình như Khương cô nương đã biết chuyện gì đó rồi.

Rõ ràng là chuyện của hai người, nhưng Khương Đường không muốn để một mình Cố Kiến Sơn gánh vác hết rồi đến cuối cùng chỉ nói cho nàng biết kết quả.

Nàng hy vọng có thể cùng nhau đối mặt, cho dù là tốt hay là xấu, nàng cũng đều muốn biết.

Nàng không muốn trở thành người ngồi mát ăn bát vàng.

Xuân Đài là gã sai vặt của Cố Kiến Sơn, hắn chỉ tới đây để truyền lời, Khương Đường càng không muốn làm khó hắn.

“Ta biết rồi, ngươi trở về đi.”

Xuân Đài bối rối xua xua tay, cảm thấy tâm tình Khương Đường xuống thấp: “Có lẽ cô nương hiểu lầm rồi, chỉ là phu nhân bên kia hình như nghe được cái gì đó, công tử không muốn gây thêm phiền toái cho cô nương nên hai ngày nay tránh một chút.”

So với bất cứ người nào thì Cố Kiến Sơn càng muốn tới hơn, hắn ước gì mình là gã sai vặt.

Ra hoa kết quả, dưa chín cuống rụng.

Bây giờ rõ ràng không phải là thời cơ tốt.

Xuân Đài cũng sợ Khương Đường cảm thấy Cố Kiến Sơn lén lút, không dám gặp người. Nhưng chênh lệch thân phận rành rành ra đó, nếu đã lựa chọn con đường này cũng không thể yêu cầu giống như bình thường được.

Có một câu nói như thế nào nhỉ, muốn có được cái gì thì phải chấp nhận trả giá tương ứng.

Cho dù công tử có thể ngăn cản người trong nhà không làm khó Khương cô nương, nhưng cũng không thể vin vào đó mà không cố kỵ gì hết, muốn làm gì thì làm.

Khương Đường khẽ cười với Xuân Đài: “Ừm, ta biết rồi, bên ta cũng sẽ cẩn thận.”

Nếu Cố Kiến Sơn không tới được, nàng cứ làm việc của mình trước.

Nhiều thịt như vậy có thể nấu ra không ít mỡ. Lưu Đại Lang đã đi theo nàng làm việc được hơn ba tháng, chủ yếu là đứng quan sát, có khi cũng thử xắn tay áo lên làm, vậy nên nếu một chút mỡ cũng không phải là việc khó.

Tháng hai trời không còn quá lạnh, thịt không bị đông lạnh nên không thể để quá lâu. Khương Đường tính toán trước tiên làm thành thịt khô, như vậy sẽ bảo quản được lâu hơn một chút.

Hơn hai trăm cân thịt ước chừng có thể làm hơn sáu mươi cân thịt khô. Ăn cái này chắc bụng, đến lúc đó đưa một ít cho Cố Kiến Sơn mang về.

eyJpdiI6ImY0TkV4ME9FNDhZSk8wY0k3U0pYUmc9PSIsInZhbHVlIjoiS1o4OUtrZGo3VUsyTXNtbGVSRXlwcTJBbk9sM3NjWUUwTFwvT0ZEZGhKSFh5NHZLdEI1Qzc4VUEwTk5YOTZTMGNPMWQyS0xaN2ZaQ0pSSHlQcEVkUUFoYnBsVWM4cTlZTW5xUVlNQTBwMUpwZFRESWkzcHRFZFNsU1c3M2JVdHo3Z0ZKdFJsT1N1OTFVUzlZdFo0VUNPVEpucndlNVRvTndOS1FcL2lcLzZxdWJhRW01c0UrbnU2MEg0NnZXZThtQ3BDM1wvWERyR2pEczhPdGQ3eFBLMG1cL1BtaFlaWkpPM2NwbmVCcGo5aUJoQ2d6MFNYeGZuRGdcL0swdkV2XC9EaDlEUEh1TkJzeVlcL1B3ZnBGQ000XC9Pa1E4T1hSdVFja25CVmc1aFhPNkNrdXlGRlRoRGE2aURIbGFhY1JSZWtNSzNvOWZcL1N1c2xcL2VjS21xU3RtVW9hYU8rQXZFdGtpdWNUaWhpUDFwbTZPOHRWUmt6NHVaWWFLaTZJM0pGcG1ROUk1RGhlTW9tWG52Y296REZVWWxcL2lVdElsSUJIeE5xNldRXC8xMldQc3BXUFltZms4Y09Na2traFFFWFd4TE90elUwQTh0a0c1R0JMTEhjRWNldVN2eUdjWGNKRHBGSVwvbG9pZkNzOUlwU1hWYk10ZlpSSHI2TmJDNzkrdFNPR200cnVKN3dGa3VRaWQ2S2puZWhcLzR6OUp2UzdlN2E2aG9RbkdlejltaG53UU1ZYVNPTko3cnlHUnNSc2UwbDRYOEdyK005T3owNzhEd3g3R3ZWTmhFdmI1M3RoNkVvTmtsXC9zNTVpNldSRklsUGt5Vmt2YU1XNUZGM0ZaOVhrWlFxV0s5OHpTcEtBdzA5Z00yVjRqN28zZDlINDlGQytPS09ySUtTTTB2T1V1cG8zQk5DdDJGVlNSVEM3YmhZTDN1ZmdoQW83MUZYeUo1VTdBZE5NZVwvd2ZmbE54cVd6MlhPakJ5bmNQYnNmaE1IQkg4M085NVh0WTNMY0t5c3cyNjhvYnk3N3htUTJWTDYyM2daOUU1S2pxTVRIcjNVWG9CUGt1SFU4cldOa1RhQmNIRjYzeW1mMTd5ZVF5anhpWXJRcklmNFhsOGJ2VDNzQjVmMVd4bUt3REswTVwvVTJpUnBHYWlRYWI4dGd5TmtYY1ZmTkk9IiwibWFjIjoiNTBjOTE5OTczZTJiMzQ5YjU4NzBlZDllNTM0OTMwZmM2OTc2MGE1YzRiMzQ4MTg4ODMyYWI1OTdiZWZjYjExMCJ9
eyJpdiI6IlZxXC9IbDJRSTduQndTQ1pCbEVDMlJnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJIOCs5UFF3bE4rc3ZGbExcL25ndE9RdEZiN1FSM1FRWmJxZVNkbjV4cUpQQ2J0VHpYNEwzUFFHeHl4TFdJMEdYT081U1NESkY1YjE5K25vRzhiUTZnQUNFNWR6UTVSZE0weDcwXC9qM0h5TUFidE5yYkx2cSt3V09CZ0wzRUpsaldnd1ZXYnlNdnlrK1wvSjdyRTJjaWw2THQ4NG1VZzlUb2V1TEV6MlV2TTdcL2JIMGp4OTVmajJlcWJsckxjOTdXREdiZ3RneVNnaXo5ZStBTE9FM0p0VEw0TkhUN0s0OXZnWkRhNFh3Ymxob29ucTFCZnNVcE9YM2VLS2xoaFN2UUVwU0FqZWdSV0R0dDhDNk5JeEM4c2lKaGpvaCtCWVlWZG9qTEFPNkgrMFRyRkFtNG9FNGt6clR3WW5EUkxpQ2xYRzRldjZoQ3pqSEtSbTBDM0dXRzNraklNVlJPUlQ5aGgxZkxmTVdGZ3M4OHd2ZFExN3p3cytqZys4ejdwRWY4V2dEdSs1OFJIejRhNGV5SHdHR2orZFViSk44MTZUYTZqaXlTTmQ0TEpRRG5mbDUwSkxuR0V3ODdcL2NyNFZkN2hDeGI3TlNJNlNHNTdpU0g0b1ZaSHIyQzRvOWcwdjB2ZHVRTzNPUVY2ejBuSFBFeXpHemRoczNzdktkbkhNeUtac2hrUlpPQnRHNElNaHNiV1ZibmRpT1RTZkZ0SmJzVHNhXC9CUnhtUVN4eEFrcWpOenVqOEV6emI3eUwyOTFMNDd5SFJjRHkrZXRqdjViM2dkSEpraXkzUyt3UTBzNU0xc1Z5UWtoUW5hcHFORGk1UGxhMFBlKzhERXZWaG9FTHR3VGhiWTdpQmlXb0VMWVdzc244eHA1MFBuRlV3TlliZWhwK1JJWW1MamV1U2tFTjM2Y25PNnZPbWRQakdWN0JHV0orSks1YmR3MW1xMTE2QUU0WnhlOE1FemQ5aFp0aU9xRU9jZjR2aUFuMEpTaz0iLCJtYWMiOiI3ZjljN2QwOTA1MmVlMDI3ZmU2OGUzNzNhYThkOTY4ZDQ2MmJkNzI3ZjgyZmJmZDY2MzJhYWFjYWIzMzNkOThjIn0=

Tuy nhiên, Khương Đường đoán việc làm ăn của tiệm lẩu chỉ có thể làm được thêm chừng ba, bốn tháng nữa. Đợi đến sau Tết Đoan Ngọ, khách nhân sẽ dần dần ít đi. Lúc đó tuy rằng thời tiết còn chưa quá nóng nhưng ăn xong một bữa lẩu, trên người cũng sẽ nóng khó chịu.

Ads
';
Advertisement