Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Nàng dự định cân nhắc loại món ăn khác trước, đợi đến khi trời nóng, tiệm lẩu vẫn sẽ mở cửa, nếu như có ai muốn đến ăn lẩu cũng có thể ăn. Dù sao mùa hè cũng sẽ đột nhiên muốn ăn món lẩu cay, nhưng trong cửa hàng có thể thêm món ăn khác.

Ví dụ như gà hầm nấm, cánh gà chân gà, cua nấu thịt cũng được.

Việc quan trọng nhất trước mắt không phải là làm ăn mà là việc gieo trồng vụ xuân, tuy rằng còn chưa đến thanh minh nhưng cũng phải cày bừa xới đất trước, có loại hoa màu còn cần phải gây giống nữa. Giá thành của hạt giống Khương Đường không hiểu rõ lắm, nàng sợ mấy hộ gia đình trong thôn trang lừa gạt nàng cho nên những thứ này đều phải hỏi thăm rõ ràng trước.

Trang hộ làm chủ họ Chu, là một nhà chín người. Nam nhân hơn bốn mươi tuổi, có một quả mẫu, nương tử là Vệ thị, phía dưới có ba hài tử. Trưởng tử đã thành thân, hiện giờ đã sinh hai hài tử, một nam một nữ.

Tiểu nữ nhi mới tròn một tuổi, có thể nói là tứ đại đồng đường.

Ba nhà còn lại cũng họ Chu, hẳn là trước đây từ cùng một nơi đến đây, sau đó ở chỗ này an cư lập nghiệp.

Khương Đường nhờ Xuân Đài đến quan phủ hỏi thăm, bốn hộ này không dính án gì ở quan phủ, đều là người thành thật giữ bổn phận. Đương nhiên nàng hy vọng những người này cũng giống như người trong thôn trang của Lục Cẩm Dao, nhưng nàng là chủ nhân mới, lại chỉ là một mình một người, lòng phòng người không thể không có, huống chi sau lưng nàng cũng không có chỗ dựa vững chắc nào cả.

Nàng hỏi thăm giá hạt lúa mạch loại tốt trên thị trường hai mươi văn một cân, xấu hơn một chút là mười lăm văn một cân, mỗi mẫu sản lượng chừng hai ba trăm cân.

Trước tiên là phải nộp thuế một thành, lại chia cho trang hộ hai thành, như vậy thu hoạch xong một mẫu đất thì có thể thu được hơn một trăm cân. Nếu như sản lượng cao hơn một chút thì mới có thể đến hai trăm cân. Nhiều đất như vậy, đương nhiên Khương Đường hy vọng có thể thu được càng nhiều lương thực hơn. Còn một điểm nữa, nàng buôn bán, trong cửa hàng cần rất nhiều nguyên liệu nên nàng cũng muốn trồng thêm nhiều loại một chút. Chỉ là nếu ấn theo cách chia phần thì một nhà cho dù ăn nhiều hơn nữa cũng không cần nhiều đồ ăn như vậy.

Một nhà có mấy người, trước cửa trồng mấy luống rau là đủ rồi.

Các trang hộ đương nhiên vẫn muốn nhận lương thực hơn.

Trang hộ cũng không phải hạ nhân, nếu không muốn, tất nhiên sẽ không ở chỗ này nữa. Đến lúc đó Khương Đường còn phải bỏ công ra tìm người khác, nếu chậm trễ gieo trồng vụ xuân thì người chịu tổn thất vẫn cứ là nàng.

Mùng tám tháng hai, trên trời tuyết vẫn còn rơi lất phất, Khương Đường nhờ một nhà Lưu đại tẩu đi theo nàng đến thôn trang xem một chút.

Buổi sáng đi, ngồi xe ngựa tốn khoảng chừng nửa canh giờ mới tới.

Lưu gia không có đất, cũng không có tiền, nhìn thấy một mảng ruộng đồng lớn như vậy, Lưu đại tẩu cực kỳ choáng ngợp, liền nói: “Chờ có tiền, ta cũng mua đất.”

Cho dù chỉ là mười mẫu, thuê người trồng, một năm thu hoạch đủ cho người trong nhà ăn.

Làm kinh doanh có khi sẽ bị lỗ, mua một ngôi nhà chỉ có thể ở lại không thể ăn, nhưng ruộng đồng luôn luôn hữu ích.

Mấy gia đình quyền quý ở Thịnh Kinh, trong nhà cũng có không ít thôn trang, chẳng qua mình không tự trồng mà thôi.

Khương Đường nói: “Mua cái khác có thể mất tiền, nhưng đất thì không.”

Lưu đại tẩu cũng cảm thấy là đạo lý này, chờ đến trang hộ, Khương Đường lần thứ hai nhìn thấy người Chu gia.

Người Chu gia tướng mạo rất đoan chính, đương gia tên là Chu Chính Minh, trên mặt lộ ra khí chất thành thật. Tháng hai không có việc gì làm, cả nhà ở nhà, có khi Chu Chính Minh sẽ dẫn theo nhi tử và tôn tử lên núi đào dược liệu hoặc đi săn.

Trang tử đổi chủ nhân mới nhưng trang hộ ở chỗ này sẽ không đi, chờ chủ nhân mới phân phó.

Vệ thị đi ra gặp người, nàng ấy rất nhút nhát, chào hỏi xong liền vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.

Chu Chính Minh mời người vào nhà: “Sao chủ nhân đột nhiên lại tới đây, có gì phân phó à?”

Khương Đường nói: “Tới đây thương lượng với ngươi một chút về chuyện trồng gì trong ruộng chứ cũng không có chuyện gì khác.”

Trong lòng Chu Chính Minh hiểu rõ, nói: “Ta đã trồng ở chỗ này mười mấy năm rồi. Năm ngoái, thôn trang trồng ba mươi mẫu lúa mạch, hơn bảy mẫu đậu phộng. Lúa mạch thì sản lượng mỗi mẫu là hai trăm bảy mươi cân, đậu phộng hai trăm bốn mươi cân, so với mấy chỗ xung quanh cũng coi như sản lượng cực cao. Trong thôn trang còn nuôi hơn bốn mươi con gà, năm con lợn, nuôi mập mạp khỏe mạnh. Chủ nhân cứ yên tâm, trồng trọt là chuyện ta rành nhất, mùa đông tuyết dày, ta thấy vẫn là trồng lúa mạch, lại trồng chút khoai lang, mấy loại này sản lượng cao.”

Lúa mạch cộng với khoai lang, hai loại này cộng lại cũng đủ cho người Chu gia ăn no.

Khương Đường không nghe theo Chu Chính Minh: “Năm nay ta định trồng hai mươi mẫu lúa mạch, mười mẫu đậu phộng, còn lại trồng chút củ cải bắp cải.”

Chu Chính Minh đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt có chút không vui: “Sao chủ nhân lại trồng nhiều loại rau màu như vậy. Rau màu cũng không đáng giá, trồng rau nào có lợi nhiều như trồng lương thực đâu.”

Lương thực có thể ăn, có thể lấp đầy bụng, nếu muốn ăn rau thì dành ra một mẫu đất để trồng còn chưa đủ ăn sao, cần gì phải lấy bảy mẫu đất để trồng.

Bọn họ cũng không phải nô tài, không nhất định phải nghe theo Khương Đường. Nếu thật sự là như vậy, vậy còn không bằng tìm một chủ nhân khác.

Rốt cuộc là tiểu nữ tử cái gì cũng không hiểu, nghĩ cái gì thì muốn cái đó.

Ba mươi mẫu lương thực, nếu phân cho bọn họ thì ít nhất cũng được năm trăm cân lương thực. Bốn nhà một phần, đó chính là khẩu phần lương thực của một người.

Vốn trồng khoai lang còn có thể ăn no, trồng rau thì có ích lợi gì chứ.

Chu Chính Minh thoáng cái liền nóng nảy, chỉ là cố kỵ thân phận chủ nhân của Khương Đường nên mới cố nén giận: “Bảy mẫu đất trồng rau màu, nếu ăn không hết sẽ bị hỏng, thật sự không có lời. Hơn nữa khi thu hoạch rau cũng sẽ có cái bị sâu hoặc chim cắn phá, đó cũng là vấn đề. Chủ nhân không hiểu chuyện trồng trọt, đừng có làm bậy như thế…”

Lưu đại tẩu cũng tức giận: “Sao ngươi dám nói chuyện như thế.”

Trước đó nàng ấy không biết Khương Đường muốn trồng rau, nhưng trồng rau rất hữu dụng. Đại Lang nói củ cải bắp cải ở tiệm lẩu bán rất tốt, hơn nữa mấy quầy hàng bán đồ ăn cũng cần đến rau, trồng được rồi không phải sẽ tiết kiệm tiền ra ngoài mua đó sao.

Đồ ăn nhà mình nhất định sẽ tươi ngon hơn so với đồ mua ở bên ngoài, làm sao có thể nói là làm bậy cho được.

Lưu đại tẩu nói: “Nói theo lời của ngươi tức là rau màu không được bị sâu cắn à! Thật là…”

Khương Đường kéo tay Lưu đại tẩu, hiện tại nàng đối với tính cách Chu Chính Minh cũng có hiểu biết nhất định. Người này cũng có không ít tâm tư, nhưng thực sự trồng trọt không tệ. Thôn trang của nàng không lớn, lại thuê người khác trồng trọt cũng khó.

Khương Đường lạnh nhạt nói: “Ngươi đừng nóng vội, ta còn chưa nói hết.”

Chu Chính Minh muốn lấy t.h.u.ố.c lá sợi của mình ra, nhưng lại bận tâm đến Khương Đường và mẫu tử Lưu đại tẩu ở đây, liền xoa xoa tay, trên mặt không có kiên nhẫn gì: “Ta cũng vì muốn tốt cho chủ nhân thôi, trồng rau màu không đáng giá, nếu muốn đồ ăn cho mùa đông thì căn bản không cần phải trồng ngay bây giờ.”

Khương Đường nói: “Bảy mẫu đất trồng rau, chuyện này không thương lượng nữa. Tuy nhiên, súc vật thì có thể để mọi người nuôi tùy ý.”

“Gà vịt heo dê, mỗi nhà tự nuôi, nhưng đừng làm chậm trễ việc trồng hoa màu và rau quả của ta là được.” Khương Đường bày ra bộ dáng dễ thương lượng:

Ta biết làm việc nhà nông không dễ dàng, vất vả hơn nửa năm chính là vì khẩu phần lương thực của một nhà. Ta cũng không phải không biết khó khăn, cho nên mới nghĩ mọi người nuôi thêm gà vịt, đến lúc đó có lá rau rễ củ cải thì mọi người cũng có thể cho gà vịt ăn.”

Trang hộ nuôi súc vật cũng phải được chủ nhân cho phép, dù sao nơi này dù ít dù nhiều cũng là của chủ nhân.

Lén lút nuôi cũng được, nhưng chủ nhân thỉnh thoảng lại đây, nhìn thấy cũng không hay lắm.

Hơn nữa, nuôi gà, vịt cũng cần phải cho ăn, chỉ nuôi thả như vậy thì không mập được.

Lá rau là thích hợp nhất, băm nát ra cho gà cho heo ăn, có thể nuôi được không ít gà.

Khương Đường ăn thì chỉ cần nuôi hơn mười con là đủ rồi, nàng không có xe ngựa, không có khả năng luôn chạy đến thôn trang.

Đến lúc đó đưa đồ ăn cũng là buổi sáng mang đến cửa hàng.

Lương thực là tiền vốn để trang hộ sống được, nhưng bọn họ không có bản lĩnh khác mà muốn kiếm tiền thì phải dựa vào chăn nuôi.

Gà con tự mình ấp ra, sau khi nuôi lớn còn có thể đẻ trứng. Một quả trứng gà một văn tiền, mấy chục con gà đẻ trứng một ngày liền có mấy chục văn thu nhập.

eyJpdiI6IjNMWlI2N1JhRE03MTEzXC9IMEdSalh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InQ4Q0pFcXdOa25URWtIdGJmWThEMW92TVg4SU9WRzYyQXB6Yk5iZGRDaU1HSU5tMnoxZWxtUVJ3ckNmRmZLVE9nbGF3WFptUlRsTHVjNU5wMk9pMGRISE9ibWlNUkd6MUZ0MWoxbjd1ZXJ3NjZNeE93UEFrc2lRWDBLMTV5bXJ5NVZpTm1McWpTQnAwS3BJNjR0aXFzdWpmVmNkbEFUOW5xTTh3UXFEQXlwcktGWmRKMVhod0NpbmIzMEZcL2Fmd3VBZ25FYkVpXC9yWEpSWWxYV2MydjJQeXZQVDhQZzFZTmJKdzR6b3BcL2tvNzNJVm9IQjJNa0I5dzM1ODRcL3ZTU2psOE1jczdGQnJiR0RHbzdhdm95ZTg3NXc5KzFxVngrZ3NwbUFCbnpXZ1RydDBlaVhZU2FzYWxvam96UkptQklTNTN5NFd3UzdGMDVHSFVpWlFXUW5YV0pJbE1SS0xaVlBCd1F1TEptakVseGtOSk5mV3ZxWjl6REg5NFZOaHpcL05BYnFLNmRMU2lrWFRcL0NEZ1ZMcTlJZHI0MVZpaDBjQ1l1QUlxcjRkdzF0OEpDdlZNZ0ZNVjdJZlN2d2FoMnk3QkhIQTFmSCs2YytpTjJVQVFDRExwWUx5Vk1PWmhVcUtUWDVCTjkySjByNUliNWlGSUV0Z3dCOUZjTWdpSUQwVFd0XC9DeWlBNXpBOCtsOGdJdXZJQ3AxZHB5bzIwbzliMGh6RUpMOUtIWUNIYTRxblJZNkNOM250U29FZDNcL29iU2RpcDcwamd0YXB1Qm9uOXBnR3ZKU3laVGowa3o5Y1BTdHBWblRYUzBmVzl1MD0iLCJtYWMiOiJjM2IwZTY2NDNiNjhmNWM2ZTRkZTQ3YzIzMmU5MDQ0YWQyMDFiM2FmZmY2Mzc4MWUzODVlYzA1YjMyMjk0YzMwIn0=
eyJpdiI6IlhXbkpPTU9hakM1alZ2SmY5SmJIMGc9PSIsInZhbHVlIjoidDFKNWl6cHY0TGlBYUpOQ2hTQTl5OU1GTFE1akdDaVRyRGZcL2d1dVRCVUpVQmYxUEFYanF1M3dxckVUK2swV3NnbEVTb1ZQZVJPZkN5akVHcVwvUWFqaHVLVUE3UUNSa1NodDhHZ05TMG9HVXZOTzdHUHc4cmtmK2xKbWU0eDg0dzJIV2lvVDVcL2dyZGpCUXFFNFwvQUhLU1hEeENYd0ZYeUtuaGVObFlDWElQZFdiVGFrNnlqU0RIUXUzR1BOMSt3OE1TenhZUnl4ZXhBTWFtK0hrODBcL2gxV3lYNlZSbEJEZkh0WTVnczNBQVhLVnBwS1VOSlExUU9pWmJPaXRualh3U2ZsbXhISElDbEdBSEpoRERZbVRDS080QVNcL2JWaytyWkJLTDVkVzN0VEJQdEJRNGswcWtTaEtTSEpUeWtYdm1JZHBNRkRvUjVJZzc0bFFjeTJNa1RCSlpQTDdCc1VXN2dGWmNLaDQ0a0dLVXVGM0NyVktIdGxGMkdUbXRocWZPMFhwVHVnREZuTks3cUVEd2NheTlcL01rWmljcHZsM01oZUo1bnNsbTRybEk9IiwibWFjIjoiMjc2MDFhOGRlNjNkNDMyZWQzY2ViMDNiZDM2NWQyZWFlYzNhNjNjYzIwMDkxMjExOGI3NTQxYzZlOTgxMGZiMCJ9

Khương Đường nói: “Ở chỗ này nhất định phải nuôi cho ta mấy con. Ta muốn mười lăm con gà, một con heo, giữ lại ăn tết. Ba nhà khác ta sẽ không quan tâm. Nếu như nuôi nhiều thì ta sẽ mua trứng và thịt ở đây nữa.”

Ads
';
Advertisement