Khương Đường không hề hay biết những điều này, nàng gật đầu đáp: “Ta nhớ rồi, xuống Nam… đã nghĩ ra đi đâu chưa? Nếu không thì tạm tới thành Quản xem sao, cảnh sắc nơi ấy đẹp, tiệm lẩu của Cẩm Đường Cư cũng ở đó, cứ chuyển trước đã rồi tính tiếp sau.”
Như Quản Thành to như vậy mà cách Thịnh Kinh không hề xa, ngồi xe ngựa cũng chỉ mất một hai ngày.
Lộ Trúc đáp: “Có người quen ở đấy thì không gì tốt hơn được nữa, vậy bọn ta tới thành Quản trước vậy.”
Nếu sau khi tới đó có thể gặp được người thích hợp, rồi gả cho người ta cũng được, còn không gặp được người phù hợp thì cũng không cưỡng cầu.
Sau khi hai người họ gặp Khương Đường xong thì lại tới phủ Vĩnh Ninh hầu từ biệt Lục Cẩm Dao, Lục Cẩm Dao thật lòng vui mừng cho hai người họ, nhưng cũng thật tâm cảm thấy lời nói khi ấy đang ứng nghiệm, trên đời này không có bữa tiệc nào mà không tàn cả, rồi sau này dần dần sẽ không gặp được nữa.
Gặp gỡ hai người họ xong, Lục Cẩm Dao đưa Chiêu ca nhi tới Thọ An Đường thỉnh an Trịnh thị
Dù cho đã làm Hầu phu nhân thì cũng không thể thiếu việc thăm hỏi cha mẹ sớm tối.
Lão hầu gia không ở đây, không biết đã đi dạo quanh chỗ nào, Trịnh thị đang nhàn rỗi tỉa tót cành hoa, trông thấy Cố Ninh Chiêu và Lục Cẩm Dao thì liền vui lên: “Đã đến rồi thì ở lại đây ăn cơm đi, nhiều người cùng ăn thì càng náo nhiệt.”
Lục Cẩm Dao đáp: “Con cầu còn chẳng được, mẫu thân không chê con là được.”
Cố Ninh Chiêu nhào vào trong lòng Trịnh thị, gọi từng tiếng tổ mẫu cực ngọt ngào, Trịnh thị bế thằng bé lên trên đùi, tiện tay lấy một con cá con bằng bạch ngọc cho Cố Ninh Chiêu chơi.
Trên con cá con có buộc dây đỏ, tuy là con cá nhỏ nhưng lại chẳng hề nhỏ bé, so ra còn to hơn cả bàn tay của Cố Ninh Chiêu.
Lục Cẩm Dao không kịp cản, bèn uyển chuyển bảo: “Mẫu thân, người đừng chiều thằng bé nữa, miếng ngọc Dương Chi này cho thằng bé chơi mà rơi xuống đất là xác định vỡ ngay.”
Nhưng vỡ bể lại là chuyện nhỏ, đến khi về Trịnh thị đều nhét không ít thứ cho Cố Ninh Chiêu, cứ thường xuyên qua lại như thế này, khó tránh khói việc hình thành thói quen, rồi cảm thấy đồ cầm được chính là đồ của mình, không được nuông chiều như thế.
Trịnh thị đáp: “Được được được, không chiều chuộng nữa, nhưng trước mắt ta có một đứa cháu ngoan, không chiều Chiêu ca nhi thì chiều ai nào?”
Lục Cẩm Dao thấu tỏ, hiểu ý nghĩa trong lời của Trịnh thị, nên bèn chuyển đề tài: “Hôn nay con đã gặp Đường Nhi…”
Quả nhiên hành động của Trịnh thị khựng lại, chiếc trâm cài giữa tóc mai khe khẽ đung đưa, cả người đều khựng lại không động đậy.
Nhưng chỉ một lúc như thế thôi rồi lại nhanh chóng trở lại trạng thái, giọng điệu Trịnh thị bình thường, hỏi: “Ngũ đệ con, hắn vừa mới đi, bên chỗ Khương Đường thế nào rồi, có thiếu thốn thứ gì không?”
Lục Cẩm Dao: “Không thiếu thứ gì cả, con và An Dương quận chúa đầu tư vào phố ăn vặt của Khương Đường, chuyện kinh doanh cũng khá được, mẫu thân cũng có thể đi xem, Cẩm Đường Cư cũng có gian hàng ở phố ăn vặt, mỗi một gian hàng nhỏ đều có trúc xanh vây quanh san sát, đợi đến mùa đông là hoa mai sẽ nở. Những chuyện khác thì không có gì cả, con thấy khí sắc của nàng ấy rất tốt, ngày khác con sẽ dẫn Chiêu ca nhi đi thăm xem sao.”
Trịnh thị nghe cả lúc lâu mà cũng không nghe được lời muốn nghe, nên đành phải bảo: “Con là người từng trải, chuyện gì nên nhắc nhở chỉ bảo thì nhắc nhở đôi chút, tuổi nàng ấy còn nhỏ, thứ gì cũng đều không hiểu, chớ đừng chậm trễ…”
Nếu đã rời khỏi hầu phủ thì không có đạo lý quay lại nữa, cho dù Gia Minh đế đã kế vị thì vẫn thế.
Hơn nữa đã chia nhà rồi, giờ đây Cố Kiến Châu mới là người làm chủ là đương gia của phủ Vĩnh Ninh hầu.
Có đôi khi Trịnh thị nhớ đến chuyện xưa, đã từng oán giận Hàn thị, nhưng lại lấy làm vui vì hầu phủ xảy ra chuyện nên đứa con trai út có thể thành thân với Khương Đường, ngày dài mới thấy được lòng người, tốt với xấu bây giờ mới có thể thấy được một hai.
Nếu như Khương Đường ở hầu phủ thì chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, nhưng cách trở xa xôi nên bà chẳng làm gì được.
Trịnh thị lo rằng Khương Đường nhỏ tuổi nên không biết bản thân có thai, rồi lại không biết kiêng khem thế nào, thứ gì cũng dám ăn.
Lục Cẩm Dao không khỏi bật cười: “Mẫu thân đã nói từ lâu rồi mà, có điều con cũng muốn lắm, nhưng bây giờ vẫn chưa tin tốt, mâu thân phải đợi thôi, tạm thời để Chiêu ca nhi ở bên người nhiều thêm, người chớ chê ghét thằng bé đấy.”
Trịnh thị giả vờ tức giận: “Chỉ có con mồm mép, ta chê ghét lúc nào.”
Theo Trịnh thị thấy thì Lục Cẩm Dao vô cùng giỏi giang, nắm giữ được, người cũng khéo léo, không phải nói khéo léo là không tốt, tóm lại là nói chuyện với nàng ấy thoải mái dễ chịu, gần như mặt nào cũng giỏi giang.
Bất là làm con dâu hay là làm chủ mẫu đều không có chỗ chê.
Vẫn luôn là như thế, chuyện chia tách với nhà mẹ đẻ hiển nhiên là cố ý.
Trịnh thị không kìm được lòng nói: “Bên phía phủ Bình Dương hầu… suy cho cùng là nhà mẹ đẻ của con, ta là mẹ chồng không dễ nói gì, có điều người làm phụ mẫu nào có ai không thương con đâu, con bỏ quá đi.”
Nhà mẹ đẻ là đường lui của con dâu, Lục Cẩm Dao vẫn nên để lại cho mình một con đường lui mới tốt.
Lục Cẩm Dao biết không giấu nổi nên nàng cúi đầu xuống đáp: “Chuyện này lòng con đã quyết, mẫu thân đừng khuyên nữa.”
Nói nàng ấy là kẻ không biết ơn nghĩa cũng được, vong ơn phụ nghĩa cũng đành, tóm lại lời đã thốt ra rồi, nàng ấy không hối hận.
Thật ra rất dễ để nghĩ thông, cho dù Khương Đường biết có Cố Kiến Sơn ở đây thì người của hầu phủ cũng sẽ không mất mạng, nhưng đến Đại Lý Tự, tới cầu xin Tiền Tùng Minh, đi móc nối quan hệ,… những điều này đều là thật.
Những chuyện này dễ dàng lắm sao?
Còn có Chiêu ca nhi, một khi xảy ra chuyện thì Khương Đường cũng không cách nào thoát được, chính vì lý do như thế nên mới có thể nhìn thấy lòng người, nữ nhi xuất giá có thể vứt bỏ thì vứt bỏ, người hữu dụng mới là nữ nhi tốt.
Trịnh thị không khuyên bảo tiếp nữa, sau này lúc ra khỏi nhà bảo vệ hơn chút, dù hầu phủ không còn huy hoàng như ngày xưa nữa nhưng là chủ mẫu của phủ cũng chẳng phải người có thể để dị nghị bừa bãi được.
Kể cả khi chuyện này trôi qua rồi thì Lục Cẩm Dao vẫn bảo Cố Ninh Chiêu tới Thọ An Đường ở mấy ngày, cũng để Trịnh thị bớt buồn rầu, Trịnh thị đương nhiên bằng lòng.
Con trẻ trong phủ ít ỏi, chỉ có mình Cố Ninh Chiêu nên bất luận ở viện nào cũng đều là cục vàng.
Nam Hương tiễn Lục Cẩm Dao ra khỏi viện, nha hoàn của Thọ An Đường không có ai chuộc thân cả, bên cạnh Trịnh thị vẫn còn mấy người ấy, đến cả người của phòng bếp nhỏ cũng đều là người ban đầu.
Lục Cẩm Dao hỏi sức khỏe Trịnh thị dạo này thế nào.
Nam Hương đáp: “Phủ y cứ hai ngày tới chuẩn mạnh một lần, về cơ bản thì vẫn tốt, chỉ là tuổi tác đã cao nên luôn ngủ ít, ban đêm rất dễ tỉnh, ăn uống vẫn tốt, có điều chắc chắn là không ăn nhiều được như người trẻ tuổi.”
Người tuổi cao đều như thế cả, Trịnh thị ăn sung mặc sướng nhiều năm như thế bây giờ lại nhàn hạ không có việc gì để làm, nên năng để Chiêu ca nhi tới ở bên mấy ngày, cũng có thể ăn uống nhiều hơn.
Lục Cẩm Dao nói: “Cách thời gian đi ra ngoài mua ít đồ ăn đi, cứ ăn giống nhau mãi rồi sẽ ăn chán thôi, món cháo Trạng Nguyên lão phu nhân chắc chắn sẽ thích ăn.”
Bởi vì đó là cửa hàng của Khương Đường.
Nam Hương cảm tạ lời nhắc nhở của Lục Cẩm Dao.
Còn một điều nữa Lục Cẩm Dao không nói, nàng cảm thấy Khương Đường như thế này có hơi giống với Trường Ninh Hầu phu nhân, cuộc sống có chút cô hơn, thế nên ban sáng có hỏi nàng ấy sau này tính sao.
Cứ chia cách hai nơi mãi cũng không tốt.
Khương Đường nói nhỏ với nàng ấy rằng định bụng để thương đội tới Tây Bắc kiểm tra trước, nếu có thể thành thì bản thân sẽ tới đó.
Nếu không thành thì lại đợi mấy năm nữa.
Nếu chuyện buôn bán mà không làm được thì chắc chắn ở đó chẳng có gì cả, người ít thì không nói mà cũng không thích hợp để người ở lâu dài.
Trấn thủ Tây Bắc cực khổ, Cố Kiến Sơn cũng vất vả, nhưng Khương Đường cũng sẽ không vì để gần hắn hơn một chút mà đổ toàn bộ số bạc cực khổ kiếm được trong trăm năm này vào đó, ở gần nhau là tốt nhưng có tình cũng không thể uống no nước được, cả gia đình như thế phải phát tiền ăn hằng tháng, những cái như cơm ăn áo mặc có cái nào không cần đến tiền.
Hơn nữa sau khi tới Tây Bắc thì vẫn còn cách Cố Kiến Sơn rất xa, chỉ có điều trước đây quay về phải mất mười ngày nửa tháng, tới Liêu Thành có lẽ chỉ cần đến một ngày rưỡi thôi.
Vì một ngày rưỡi này, không muốn Cố Kiến Sơn phải vất vả nên Khương Đường quyết định tự đến.
Lục Cẩm Dao có thể hiểu được loại cảm giác ấy, khi nàng ấy mang thai thì Cố Kiến Châu tới Điền Nam, đi rất lâu mới quay về, nàng ấy đã quên mất bản thân vượt qua thế nào rồi.
Khương Đường không cần phải phụng dưỡng cha mẹ chồng, lại không vướng bận người nhà mẹ đẻ, có thể đi thì đi thôi.
Bên phía mẹ chồng, Lục Cẩm Dao vẫn không biết nghĩ gì, dù sao thì cũng chẳng quản nổi, đến khi Khương Đường quyết định xong xuôi, giúp đỡ thu dọn hành lý là đủ rồi, đến khi ấy rồi nói cũng không muộn.
Cũng đâu phải sau này không quay về đâu.
Khương Đường cũng có nói với Lục Cẩm Dao rằng Cố Kiến Sơn đã đi hơn mười ngày nên chắc hẳn hiện giờ đã sắp đến Tây Bắc rồi.
Thương đội mà Lưu Đại Lang dẫn đi đã đi sớm hơn một chút, bấy giờ có lẽ cũng đã đi về hướng Tây Bắc rồi.
Không biết con đường này liệu có đi suôn sẻ hay không.
Năm trăm lượng bạc đó, nếu có thể thành thì nàng có thể tìm người khác đầu tư tiền vào đó, Khương Đường hy vọng là người làm đầu tiên.
Chuyến này còn thuận lợi hơn trước.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất