Trịnh thị: “…Các ngươi đều rất tốt, làm buôn bán nhớ làm đâu chắc đấy, đừng quá liều lĩnh. Nhưng mà cũng đừng chỉ nghĩ kiếm được nhiều ít bạc, trời sắp vào đông rồi, lấy danh nghĩa Hầu phủ quyên cháo quyên gạo cũng không tốn bao nhiêu tiền hết, nếu còn dư tiền thứ cứ tặng cho người nghèo chút áo bông chăn bông. Tuy nhiên chuyện này cũng đừng có gióng trống khua chiêng, cứ lặng lẽ làm là được rồi.”
Xem như là để giữ thể diện. Dù sao Hầu phủ cũng ở chỗ này, lại có chuyện đại phòng Cố Kiến Phong đã làm nữa, làm những việc này cũng là vì chuộc tội.
Đám người Cố Kiến Phong lưu đày vào tháng Tư, hiện giờ đã đến Hạc Thành.
Trịnh thị không yên tâm nên sai người đi theo nhìn, nghe người đi theo nói người một nhà đã ổn định cuộc sống rồi.
Cố Kiến Phong tìm một công việc trong phòng thu chi, Hàn thị làm công cho người ta, Cố Ninh Viễn không có công danh, ngày sau không thể tham gia khoa cử làm quan nữa, liền làm chưởng quầy trong một cửa hàng.
Mọi người đều còn sống, những người khác thì Trịnh thị không biết. Về phần sau này cuộc sống tốt hay xấu, tất cả đều do bản thân mình, bà ấy cũng không quản được nhiều như vậy.
Trong nhà đã cho không ít tiền bạc rồi, nếu lại đi vào ngã ba đường khác thì đó mới là ông trời cũng không giúp hắn. Cũng không thể trông cậy vào hai lão nhân cùng bọn họ đi tới Hạc Thành rồi lại chiếu cố bọn họ sống qua ngày được.
Trịnh thị hiện giờ đã nhìn ra được, con cháu đều có phúc của con cháu. Nhưng tuổi già, vẫn là hy vọng hài tử đều được thuận lợi.
Chuyện của Cố Kiến Sơn và Khương Đường cũng là một điểm vướng mắc trong lòng Trịnh thị. Bà ấy cảm thấy có lỗi với hai hài tử, ấu tử chưa từng được hưởng thụ tình yêu thương, tiểu nhi tức thì bị trong nhà bán làm nha hoàn, khó khăn lắm mới có thể chuộc thân được.
Thậm chí còn không so đo những hiềm khích trước đó để đến Đại Lý Tự tặng đồ.
Hai người cũng chẳng khác gì không phụ không mẫu. Hầu phủ có được ngày hôm nay cũng là do người ta nể mặt Cố Kiến Sơn. Nếu như Trịnh thị cảm thấy những chuyện này là chuyện đương nhiên thì vậy mới thực sự là không tim không phổi.
Khương Đường đi theo đến Tây Bắc, cũng không biết đến Tết có thể về được hay không.
Nếu trở về, hình như cũng không có ý nghĩa gì cả. Vừa không thể đến Hầu phủ ăn tết, lại phải cùng Cố Kiến Sơn ngăn cách hai nơi, vậy còn không bằng ở lại Liêu Thành.
Chuyện làm ăn... quả thật là tin tức tốt, Trịnh thị cười cười, từ một tiểu nha hoàn đến tận bây giờ đã có thể gánh vác cả một gia đình, xem như cũng tiến bộ không ít, bà ấy nói: “Các ngươi hợp tác làm ăn, nhìn xem nếu cái gì dễ ra tay thì cũng có thể mang đến bên kia bán. Làm buôn bán cũng đừng quá so đo lời ít, nhiều người rồi thì sổ sách cũng không dễ tính nữa. Nếu ít so đo, mỗi người lui vài bước, việc làm ăn mới có thể lâu dài.”
Lục Cẩm Dao nghiêm túc nói vâng: “Còn có một chuyện nữa, mẫu thân, Đường nhi có thai rồi.”
Trịnh thị vốn cũng không ôm hy vọng, nhưng Lục Cẩm Dao...
Trịnh thị: “Chuyện từ khi nào, trong thư báo à?”
Lục Cẩm Dao đưa thư cho Trịnh thị xem. Khương Đường viết thư về nhà, mấy câu đầu tiên chính là hỏi thăm sức khỏe mọi người trong nhà.
Hỏi Lục Cẩm Dao có khỏe không, Chiêu ca nhi có khỏe không, phụ thân mẫu thân có khỏe không.
Trong thư cũng không đề cập đến Kiến Sơn, vô luận ai xem cũng sẽ không cảm thấy khác thường.
Sau đó mới nói chuyện có thai.
Cuối tháng tám hai người mới đến Liêu Thành, chẩn đoán ra có thai là vào giữa tháng Chín. Trong thư Khương Đường nói lúc đó vẫn chưa xác định, dưỡng thêm nửa tháng, cảm thấy đã chắc chắn mới viết thư cho Lục Cẩm Dao.
Phải mất nửa tháng sau bức thư mới đến tay Lục Cẩm Dao.
Tin tức này được bọc trong phong thư, đi mười lăm ngày đêm, qua tay vô số người mới truyền đến bên tai các nàng.
Trịnh thị cảm thấy đây là tin tức tốt nhất mà bà ấy từng được nghe trong năm nay. Hai mắt bà ấy hoe đỏ, không khỏi nói: “Hai người này đều là người ít kinh nghiệm, bên người chỉ có mấy nha hoàn tuổi còn trẻ, có thể giúp được gì chứ. Ngươi phái mấy ma ma có kinh nghiệm đi qua đó, còn phải ghi nhớ những chuyện kiêng khem ăn uống nữa…Đã tìm nha hoàn bà đỡ chưa?”
Trong lúc nhất thời, đầu óc Trịnh thị cũng rối loạn, cũng quên sạch nên chuẩn bị cái gì.
Lại cảm thấy ấu tử đã lớn như vậy rồi, lập nghiệp thành gia, hiện giờ cũng đã có hài tử.
Mà trước kia luôn ngóng trông Khương Đường mang thai, nhưng bây giờ đã có thì lại vui buồn lẫn lộn. Khương Đường nào biết chuyện cần phải chú ý, đại phu mang theo làm sao có thể so được với Thịnh Kinh. Còn có bà đỡ bên kia cũng không tốt bằng Thịnh Kinh nữa, tóm lại cái gì cũng thấy thiếu.
Hơn nữa Tây Bắc cách chỗ này ngồi xe ngựa ít nhất cũng phải một tháng, để Khương Đường trở về hiển nhiên không có khả năng. Vậy phải làm sao bây giờ, chỉ có thể gửi đồ qua đó.
Lục Cẩm Dao nói: “Bà đỡ thì không cần phải vội, lúc này mới vừa chẩn đoán ra thôi, chưa thể đưa bà đỡ đi qua đó ngay được. Cho dù là có lợi nhiều thì cũng không mấy ai vui vẻ cả. Như vậy đi, trước tiên phái ma ma qua đó, nha hoàn thì chỉ sợ Khương Đường cũng không quen dùng, phái một đầu bếp có kinh nghiệm đi là được rồi.”
Bà bà nàng dâu ngươi một lời ta một câu, đại khái đã suy xét hết tất cả mọi thứ cần chuẩn bị. Sau khi nói xong, Trịnh thị lại hơi xấu hổ nói: “Đúng rồi, có phải Chiêu ca nhi nên vỡ lòng rồi không, chỗ này của ta có một…”
Lục Cẩm Dao nói: “Vẫn còn sớm mà, mẫu thân đừng có tặng đồ cho thằng bé mãi như thế. Hơn nữa, Khương Đường cũng giống như muội muội ruột thịt của ta, ta sẽ không ghen tỵ đâu, mẫu thân yên tâm đi.”
Trịnh thị làm việc cực kỳ chu đáo, ước chừng mỗi lần tặng đồ cho Khương Đường ở bên kia thì cũng sẽ nhanh chóng tìm cớ tặng cho Cố Ninh Chiêu một chút. Lục Cẩm Dao lại không so đo những thứ này, đối với Khương Đường, nàng càng hy vọng có thể cho nhiều hơn một chút.
Trịnh thị không được tự nhiên cười cười: “Vậy trước tiên cứ sắp xếp như vậy đi, trời lạnh rồi, phải sang năm mới có thể trở về.”
Lục Cẩm Dao làm việc ổn thỏa, trước khi gửi đồ vật đi đều phải tìm phủ y kiểm tra qua một lần mới được.
Trong thư bảo Khương Đường sau khi nhận được đồ thì lại để cho đại phu xem một chút, còn lại không viết gì nữa cả, chỉ bảo nàng chăm sóc bản thân thật tốt, đừng chỉ lo cho hài tử.
Lúc viết những lời này, sắc mặt Lục Cẩm Dao thay đổi. Vì sao nàn lại nói như vậy? Đó là bởi vì... khi nàng mang thai, luôn cảm thấy những người xung quanh luôn lấy hài tử làm đầu. Lúc nàng không ăn được cơm, lúc cảm thấy khó chịu, ai nấy đều nghĩ cách để nàng ăn nhiều thêm một chút, giống như tất cả đều là vì hài tử.
Lục Cẩm Dao cũng biết như vậy là vì tốt cho hài tử, nhưng nàng cũng không muốn Khương Đường cũng giống như thế. Vậy nên trong thư mới bảo nàng đừng chỉ lo cho hài tử, phải lấy mình làm trọng.
Cho dù là nha hoàn hay là ma ma cũng đều có lúc chiếu cố không chu đáo, mà Cố Kiến Sơn không thường xuyên ở nhà, Khương Đường tuyệt đối đừng suy nghĩ lung tung.
—— Liêu Thành ——
Từ giữa tháng chín đã chẩn đoán ra Khương Đường có thai, nguyệt sự của nàng đến từ đầu tháng, sau đó từ tháng trước cho tới tháng này đã gần một tháng.
Nguyệt sự không tới Khương Đường cũng không lên tiếng, phủ y xem mạch nói mạch tượng chưa rõ ràng lắm, hình như là có, thẳng đến cuối tháng mới xác định được nàng thật sự đã mang thai.
Lúc đó Khương Đường còn không tin, nhưng có chính là có, không chính là không có.
Ngày chẩn đoán ra mang thai Cố Kiến Sơn không ở nhà, buổi tối Khương Đường ngủ không được, mà Điểm Kim Ô Kim ở trong phòng cũng một tấc không rời, giống như chúng nó có thể cảm giác được một sinh mệnh mới trong bụng nàng vậy.
Tuy rằng nửa tháng trước đã có cảm giác, nhưng khi thật sự xác định đã mang thai nàng vẫn có cảm giác giống như nằm mơ vậy.
Nàng cũng sẽ giống như Lục tỷ tỷ, mang thai mười tháng, sau đó sinh ra một hài tử, lại nhìn hài tử đó lớn lên trở thành một tiểu nương tử duyên dáng yêu kiều hoặc là một công tử tiêu sái nhẹ nhàng, đương nhiên cũng có thể trở thành một hỗn thế ma vương.
Hình như hài tử này đến đúng lúc. Việc làm ăn của nàng đã ổn định, nàng đã tới Tây Bắc, không cần lo lắng ở trên đường xóc nảy nữa, chỉ là hình như nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Đây là một hài tử đấy.
Cho dù là ai, khi biết mang thai rồi sẽ không chỉ cảm thấy vui vẻ. Cũng không phải ngoài miệng nói sinh hài tử ra thì sẽ sinh ra ngay, mà sinh ra còn phải nuôi dưỡng, nuôi lớn rồi còn phải lo lắng chuyện hài tử thành thân.
Khương Đường vừa mới mang thai cũng đã cảm nhận được làm cha mẹ vất vả khó khăn đến thế nào.
Trong nháy mắt thậm chí nàng còn tự hỏi, cha mẹ nàng ở thế giới kia nhìn nàng sinh ra và lớn lên, liệu có phải cũng có tâm tình như vậy không.
Hai ngày nay Khương Đường không ngủ ngon, chờ Cố Kiến Sơn từ Tây Bắc trở về thấy dưới bọng mắt Khương Đường là hai quầng thâm, người cũng gầy hơn một chút, không khỏi hỏi: “Sao vậy, có phải nàng muốn trở về Thịnh Kinh không, có phải có chuyện gì không vui không…”
Nếu như Khương Đường ở chỗ này không vui, vậy thì Cố Kiến Sơn sẽ đưa nàng quay về.
Cố Kiến Sơn còn chưa kịp phản ứng, Khương Đường lại ném ra một câu: “Ta mang thai rồi. Phủ y đã chẩn mạch ba lần, là thật sự có rồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất