Cố Kiến Sơn lúc này hoàn toàn không kịp phản ứng.
Hắn và Khương Đường có hài tử rồi.
Trong lúc nhất thời kinh hỉ đan xen, trong đầu chỉ còn lại một câu, hắn và Khương Đường có hài tử rồi.
Nhưng nhìn vẻ mặt Khương Đường ra vẻ tự nhiên, còn có màu xanh đen trước mắt, hắn liền biết, bởi vì chuyện có thai mà Khương Đường hẳn là đã nghẹn mấy ngày, cũng mấy ngày không nghỉ ngơi được rồi.
Cố Kiến Sơn cũng không phải là người thô lỗ cái gì cũng không biết. Bởi vì hắn hiểu biết nhiều thứ nên đại khái có thể biết Khương Đường hiện tại cần cái gì.
Đó là một hài tử lúc này còn chưa sinh ra còn chưa thấy mặt.
Cố Kiến Sơn nói: “Ta biết rồi, ta rất vui. Có phải hôm qua nàng không được ngủ ngon không, nàng đi ngủ một lát đi, ta đi cùng với nàng, đến giờ cơm ta sẽ gọi nàng dậy.”
Khương Đường quả thật không được ngủ ngon, người cũng không có tinh thần gì. Thấy phản ứng của Cố Kiến Sơn có chút bình thản, nàng cho rằng mình không ngủ được, nhưng sau khi nằm xuống liền nhanh chóng ngủ say.
Bên ngoài tiếng gió gào thét, trong phòng không phải là giường mà là một góc nóng hổi, rất ấm áp.
Lúc nàng tỉnh lại trời đã tối, Cố Kiến Sơn không có ở đây, trong phòng là một tiểu nha hoàn.
Thấy Khương Đường tỉnh lại, giòn giã nói: “Tướng quân đang nói chuyện với quản sự, phòng bếp nhỏ đã chuẩn bị cơm xong rồi, đại nương tử muốn dùng cơm luôn bây giờ không?”
Khương Đường lắc đầu, nàng vẫn chưa đói, Cố Kiến Sơn đang nói chuyện với quản sự sao?
Kỳ thật nếu không phải đã biết mình có thai thì cảm giác cũng chẳng khác gì ngày thường.
Khương Đường không cảm thấy đầu bếp nấu ăn không hợp khẩu vị, cũng không cảm thấy bụng không thoải mái, ngược lại bởi vì mình suy nghĩ lung tung nên mấy đêm này mới không ngủ ngon.
Khương Đường nói: “Khoan đã, ta đi ra ngoài xem một chút.”
Cố Kiến Sơn gọi quản sự trong phủ đến chính viện, quản sự là một người cực kỳ thành thục. Hai người nói chuyện đại khái đã gần xong, quản sự tổng kết lại một chút: “Ý của tướng quân là ngoại trừ đồ ăn của đại nương tử cần phải chú ý một chút, đừng nấu đồ lung tung ra thì còn lại vẫn như thường ngày.”
Cố Kiến Sơn gật đầu, đúng là hắn có ý này: “Nếu người khác quá chú tâm che chở thì đại nương tử sẽ không được tự nhiên.”
Hạ nhân sợ hãi, Khương Đường cũng không thoải mái, nhưng cũng phải có người chiếu cố nàng. Hắn không ở nhà, chuyện gì cũng không xử lý kịp. Nếu hạ nhân khẩn trương thì Khương Đường cũng sẽ khẩn trương theo.
Để lâu như vậy, ở chỗ này chờ cho dù không có bệnh cũng thành có bệnh.
Tự tại một chút vẫn là tốt hơn, đối với Cố Kiến Sơn mà nói, hài tử không quan trọng bằng Khương Đường.
Cho dù quả thật hắn rất vui vì sắp được làm phụ thân, nhưng đối với hắn mà nói, cảm thụ của Khương Đường vẫn là quan trọng nhất.
Quản sự hiểu được ý tứ của Cố Kiến Sơn, chẳng qua nói là nói như vậy nhưng những chuyện trong đó hắn vẫn phải xử lý.
Đây là tiểu chủ tử, hạ nhân vẫn phải cẩn thận.
Ví dụ như mấy con đường trong phủ không thể có đá cuội. Tây Bắc tuyết nhiều nhưng không thể có băng. Ít nhất phải có chỗ tản bộ vui vẻ, ăn uống phải chú ý cũng nhiều hơn, tóm lại không thể có bất kỳ sai lầm nào.
Tuy nhiên, quản sự đau đầu thì đau đầu thật nhưng đồng thời lại cảm thấy vinh dự, chẳng bao lâu nữa thôi trong phủ sẽ có tiểu chủ tử rồi.
Cố Kiến Sơn không còn gì để nói nữa. Hắn và quản sự đứng nói chuyện ở dưới tàng cây, quay đầu lại nhìn thấy Khương Đường đứng cạnh cửa.
Khương Đường đứng cạnh cửa, đầu vai khoác một chiếc áo choàng khảm lông thỏ, trong mắt mang theo ý cười trong suốt, nàng nói: “Sau khi tỉnh dậy không thấy chàng đâu, liền đi ra ngoài xem một chút.”
Cố Kiến Sơn đứng tại chỗ, mỉm cười với Khương Đường: “Ta tưởng nàng sẽ ngủ đến tối.”
Mới không tới một canh giờ.
Khương Đường chỉ nghe được hai câu cuối cùng lại có thể hiểu được ý tứ của Cố Kiến Sơn. Cố Kiến Sơn là người hiểu chuyện, nếu hắn không đi quân doanh thì phỏng chừng cũng có thể làm một quan văn rất thông thấu.
Khương Đường đứng ở trên bậc thang, vươn tay với Cố Kiến Sơn: “Nói xong chưa, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Cố Kiến Sơn gật đầu với quản sự, sau đó đi về phía Khương Đường, hai người dẫn nhau đi tới tiền sảnh: “Dùng cơm đi, có thấy khó chịu ở đâu không? Nếu thấy muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì đừng ăn nữa.”
Khương Đường nói: “Có hơi đói bụng.”
Cố Kiến Sơn nói: “Nếu đói thì ăn, chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Đầu bếp vẫn rất am hiểu các món ăn gia đình. Một bàn thức ăn có cá, có thịt, có rau xanh, cũng không có mùi tanh gì. Khương Đường ăn cơm rất ngon miệng, ăn hơn một chén cơm. Cố Kiến Sơn ăn hết phần còn lại, ăn cơm xong nói: “Chuyện trong phủ nàng muốn quản thì quản, không muốn quản thì giao cho quản sự cùng nha hoàn. Mấy chuyện quan trọng thì để Xuân Đài đi tìm ta.”
Quân binh Tây Bắc hiện giờ đóng quân một nửa ở núi Việt Chu, một nửa ở Việt Thành. Cố Kiến Sơn ở quân doanh dưới chân núi Việt Chu. Mỗi ngày luyện binh chỉnh binh, xem bản đồ phòng thủ, tự mình luyện võ, sau đó cách năm ngày đi ra một lần.
Trước khi trời tối nhất định có thể về tới nhà, sáng sớm ngày hôm sau lại đi.
Từ đây đến quân doanh, ra roi thúc ngựa chạy hơn một canh giờ.
Khương Đường gật đầu, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải. Rõ ràng Cố Kiến Sơn không nói gì cả nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta yên tâm.
Nếu như Cố Kiến Sơn nói với bọn nha hoàn, phải trông chừng nàng thật kỹ, Khương Đường sẽ cảm thấy nơi này là một cái lồng giam.
Hai người nhìn nhau một lúc, Khương Đường không dời ánh mắt đi: “Nếu ta cảm thấy khó chịu thì sẽ nói với chàng, nhưng mà nghe nói người có thai tính tình không tốt lắm, cũng muốn đủ thứ nữa, chàng phải kiên nhẫn hơn mới được.”
Cố Kiến Sơn nói: “Tính tình như thế nào ta cũng có thể chịu đựng được, nàng yên tâm đi.”
Khương Đường nhịn không được bật cười: “Đừng nói quá sớm...”
Khi khúc mắc trong lòng đã được giải quyết, Khương Đường viết cho Lục Cẩm Dao và An Dương mỗi người một phong thư, đồng thời gửi sổ sách về.
Gửi ngân phiếu về không tiện lắm, cũng sợ trên đường bị mất nên nàng lại viết một phong thư cho quản sự tiệm lẩu, cùng gửi kèm hai phong thư kia và lễ vật tặng tân hôn của An Dương quận chúa đến tiệm lẩu, bảo hắn đưa bạc cho Lục Cẩm Dao và An Dương, thuận đường gửi thư tới đó luôn.
Chuyện mang thai này dù sao cũng phải nói một tiếng. Tuy nhiên nàng vẫn hơi tiếc một chút vì không được nhìn An Dương thành thân. Nghe nói ngoại hình Thám Hoa Lang rất đẹp, thật sự quá đáng tiếc mà.
Buổi sáng ngày hôm sau Cố Kiến Sơn đã rời đi, Khương Đường ở nhà một mình, cũng không còn khẩn trương sợ hãi như lúc mới biết mình mang thai nữa. Từ giờ tới khi sinh còn lâu, cứ chậm rãi dưỡng thai là được rồi.
Ba tháng đầu không thể chạy loạn, tháng còn ít không được nhảy nhót tránh bị ngã, hơn nữa đã là tháng mười, Khương Đường thật sự cũng ngại bên ngoài quá lạnh.
Nhưng nàng cũng không nhàn rỗi, thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến chuyện làm ăn. Mà đám người Lưu Dương hơn nửa tháng trước đã rời đi, đầu tháng chạp có thể trở về, sẽ mang thêm một chút hàng hóa, sau đó trở về Thịnh Kinh ăn tết.
Ba cô nương Bội Lan cũng đi, chiếu theo lời các nàng mà nói, đi vẫn tốt hơn là ngồi đợi, cũng có thể hỗ trợ một chút.
Những hàng hóa kia bán từ từ ở trong cửa hàng, cũng chỉ mới hơn nửa tháng mà đã hồi vốn rồi.
Mà có một số thương nhân lại không dễ bán hàng hóa, Khương Đường nhân cơ hội thu mua lại những thứ đó. Những người đó kiếm được ít tiền hơn một chút, nàng cũng kiếm được một ít, so với bị lỗ vốn vẫn là tốt hơn.
Cứ như vậy, cửa hàng liền mở ra. Trong cửa hàng có chưởng quầy, có tiểu nhị, còn có mấy người trông cửa phụ trách vấn đề an toàn trong cửa hàng.
Người Hồ Tộc cao to, nếu có người tới gây sự còn có thể ngăn cản một chút. Cửa hàng đã mở hơn một tháng, làm ăn cũng không tệ lắm.
Hàng hóa bán được không ít, chỉ chờ đám người Lưu Dương lại đến giao hàng.
Mà đồ đám người Bội Lan gửi bán cũng bán được với giá không tồi, chờ mọi người trở về là có thể đưa tiền cho các nàng.
Cố Kiến Sơn vẫn là năm ngày trở về một lần. Hắn phụ trách rất nhiều việc. Việc trong phủ nếu không quan trọng thì quản sự sẽ đợi Cố Kiến Sơn trở về rồi nói sau, tuyệt đối không đi quấy rầy Khương Đường.
Tuy rằng mang thai nhưng cuộc sống của Khương Đường cũng cực kỳ sung sướng.
Vào tháng mười một, Khương Đường mới có triệu chứng thai nghén rất nhỏ. Bởi vì trời lạnh phải đốt bếp than, cửa sổ chỉ để lại một khe hở, trong phòng kín gió, Khương Đường cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Mà bên ngoài lại có tuyết rơi, Khương Đường cũng không tiện ra ngoài đi dạo. Nếu như bị ngã, cho dù nàng không có việc gì thì người bên dưới cũng sẽ bị liên lụy.
Chờ Cố Kiến Sơn trở về, Khương Đường nói thẳng nàng không muốn ngồi ở trong phòng nữa, Cố Kiến Sơn không nói hai lời, liền dẫn người ra ngoài ngắm tuyết.
Đi bằng xe ngựa, đi đến một ngọn núi ở phía bắc.
Khắp nơi trắng xóa một mảnh, nếu không phải có Cố Kiến Sơn ở đây thì Khương Đường thật sự không dám tới.
Trên núi phần lớn là tùng bách, trên cây chất đống một lớp tuyết thật dày. Dùng sức lay động thân cây, tuyết liền ào ào rơi xuống.
Hai người tới mang theo nha hoàn gã sai vặt, Cố Kiến Sơn nói: “Nàng chờ ta một lát, ta đi vào núi săn thú.”
Trong lòng không khỏi suy nghĩ, đi ra ngoài thật là tuyệt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất