Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Nói thì như thế nhưng trù nương trong phủ không dám làm, sợ ăn không được thì phải chịu trách phạt, nên Khương Đường bèn tự làm.

Đảo gạo trên chảo không dầu cho chín, sau đó dùng cối xay nghiền thành bột mịn, nếu ăn thì dùng nước ấm đổ vào cho nở ra.

Thế là thành cháo loãng.

Ban đầu Khương Đường cũng không cám cho ăn quá nhiều, nên chỉ rót đến đáy bát con, rồi cũng chỉ múc mấy thìa để trộn đều.

Lần đầu tiên Nhược Nhược trông thấy thứ này, con bé há miệng muốn thử, Khương Đường dùng mu bàn tay thử nhiệt độ mấy lần, sau đó đặt chiếc thìa con bên miệng Nhược Nhược, chỉ có một miếng nhưng thoắt một cái Nhược Nhược đã há miệng nhả cái thìa ra, cháo loãng trong thìa cũng hết sạch.

Vốn dĩ chỉ là một thìa con nhưng cũng ăn nhanh quá.

Khương Đường chẳng trông thấy con bé nuốt xuống như thế nào, nàng cẩn thận nhìn biểu cảm của Nhược Nhược, sợ con bé bị nghẹn, Nhược Nhược tròn mắt, sau đó l.i.ế.m liếm miệng, rồi lại há miệng ra như con chim non.

Cảm giác là chưa nếm ra vị gì, lần đầu tiên ăn được thứ gì khác ngoài sữa nên vẫn muốn thử lại lần nữa.

Khương Đường cẩn thận đút thêm một miếng nữa, lần này mắt Nhược Nhược càng mở to hơn, lông tóc trên đầu ngơ ngẩn, biểu cảm trên mặt như hồi tưởng lại dư vị xa vời.

Chỉ là cháo bột loãng thôi, không hề bỏ thứ gì vào cả, lúc Khương Đường nấu còn nếm thử, có vị hơi ngọt là mùi vị vốn có của gạo.

Khương Đường đưa cái bát cho Ngưng Châu, rồi lau sạch miệng cho Nhược Nhược, sau đó bế con bé lên vỗ vỗ để ợ hơi, con bé lại chẳng hề gào khóc đòi thêm, ăn no rồi là không ăn nữa, không hề tham ăn chút nào nhưng mắt cứ dán chặt lên cái bát trống rỗng, hiển nhiên là ăn không đủ.

Sau khi dỗ con gái ngủ, Khương Đường lại nghĩ thêm mấy món ăn bổ sung, bây giờ chắc chắn Nhược Nhược không thể ăn đồ có dầu có muối, gạo kê rất được, trứng gà ăn muộn hơn chút, lớn thêm nữa là có thể thử chà bông.

Mặc dù trước đây Khương Đường chưa từng chăm con nhưng có nuôi chó, chó cũng không thể ăn đồ có muối, bây giờ Điểm Kim, Ô Kim cũng thường tới thăm Nhược Nhược, Cố Kiến Sơn còn tìm vợ cho hai con chó, sắp sửa có chó con rồi, đến khi ấy cũng có bạn chơi cùng rồi.

Trong nhà quả thực càng ngày càng náo nhiệt.

Tết năm nay Khương Đường vẫn định đón ở Liêu Thành, Nhược Nhược hãy còn nhỏ như thế, ngồi xe ngựa quay về phải mất hơn nửa tháng, mà trong xe còn lạnh hơn chút, giữa đường phải ở quán trọ cũng không tiện.

Đợi đến đầu xuân năm sau rồi quay về Thịnh Kinh vậy.

Nàng thừa nhận quả thực là bị con cái vướng víu bước chân, năm ngày Cố Kiến Sơn quay về một lần, nếu thật sự để bà v.ú trông nom, mấy tháng không gặp Khương Đường cũng không yên tâm.

Hơn nữa còn có hơn hai tháng là đến Tết rồi, một mình Khương Đường quay về Thịnh Kinh làm gì.

Nàng tính lo chuyện kinh doanh ở đây trước, làm thức ăn bổ sung cho Nhược Nhược, còn những chuyện còn lại… dù sao nàng vẫn còn trẻ, không vội.

Thực ra Nhược Nhược ở bên cạnh nên Khương Đường không cảm giác được con bé đã lớn, hình như chỉ lớn bằng lúc mới sinh, những lúc bế vào lòng sẽ cảm thấy nặng.

Trái ngược lại là Cố Kiến Sơn, năm ngày về một lần, mỗi lần về đều có thể cảm nhận được nỗi kinh ngạc.

Con bé biết lật người, ngẩng đầu, biết ăn đồ ăn khác, mỗi lần quay về đều khác nhau, Cố Kiến Sơn có thể cảm nhận được con gái lại lớn thêm, từ một đứa bé tí tẹo trở thành một tiểu khuê nữ mềm mại đáng yêu.

Nhưng con trẻ sẽ không tự lớn lên mà cần người chăm sóc, nuôi lớn từng chút một.

Cố Kiến Sơn: “Lúc ta không ở nhà đã vất vả cho nàng rồi.”

Hắn về nhà thì nên để hắn chăm con, cho con ăn, thay tã lót, lau mặt rửa chân, bận rộn làm cho tới giờ Dậu thì có bà v.ú bế xuống cho ngủ.

Cố Kiến Sơn đi vòng qua bên chỗ Khương Đường, nhìn chữ nàng viết, nàng đang chép “Luận ngữ”.

Trên bàn còn có rất nhiều sách, từ “Đệ tử quy” đến “Sử ký”, có mấy quyển chất chồng lên nhau.

Khương Đường nói: “Ta đọc mấy cuốn sách này trước, kẻo sau này lúc Nhược Nhược nói chuyện với ta thì ta lại không hiểu.”

Có rất nhiều sách Khương Đường chưa thấy bao giờ, khi đứa trẻ này lớn lên thì trong lòng sẽ có rất nhiều mưu ma chước quỷ, hơn nữa đọc sách cũng không phải điều xấu.

Trong mắt Cố Kiến Sơn chứa sự khen ngợi: “Hay đấy, nhưng mà có phải chúng ta đã đặt hết tinh lực lên người Nhược Nhược rồi không?”

Điều Cố Kiến Sơn ám chỉ không phải là vây quanh con trẻ từ sáng đến tối, cũng không phải là chuyện Khương Đường đọc sách, mà là hắn năm ngày về một lần, Khương Đường cũng sẽ ra ngoài nhưng sau khi nàng về thì chuyện hai người hàn huyên chỉ có con trẻ.

Cuối cùng dỗ dành con xong, hai người họ cũng phải nghỉ ngơi, nên cơ bản ngoại trừ nói về Nhược Nhược thì không nói gì khác cả, còn chẳng bằng lúc mang thai.

Nhược Nhược đã hơn bốn tháng tuổi rồi.

Khương Đường cảm thấy điều Cố Kiến Sơn nói rất có lý: “Nhưng…” không kể về Nhược Nhược thì còn nói gì.

Cố Kiến Sơn: “Ngày xưa khi ta về, nàng đều kể nàng đã làm gì, bây giờ toàn là Nhược Nhược.”

Cố Kiến Sơn nói chẳng sai, con đã chiếm trọn tâm trí của Khương Đường, nhưng hai người là phu thê, không chỉ có mình con.

Khương Đường gả cho Cố Kiến Sơn là vì thích, nhưng sau khi sinh con lại chỉ vây quanh con, Cố Kiến Sơn là phụ thân của con bé, nhưng hình như đã rất lâu rồi không xuất hiện với thân phận là phu quân của nàng nữa, có lẽ Khương Đường đã lâu chưa động tâm, khi ở cữ trên người có mùi khó ngửi, sau đó lại phải lo lắng chuyện của con nên vốn dĩ một tháng gặp mặt nhau mấy lần đã thật sự như biến tình yêu thành tình thân rồi.

Nhược Nhược còn nhỏ, Khương Đường cũng không lớn.

Giờ đây nghe hắn nói như thế thì lòng dạ khó tránh khỏi rung động: “Phu quân nói phải, vậy khi Nhược Nhược không ở đây, chàng không phải cha Nhược Nhược, ta cũng không phải mẹ của Nhược Nhược, thế nào hả?”

Cố Kiến Sơn đáp lại rằng rất được.

Vào mùa đông trời lạnh nhưng trong phòng lại rất ấm áp, chỉ có điều bị tấm rèm cửa sổ này chắn mất ý xuân.

Tháng mười Cố Kiến Sơn phải quay về Thịnh Kinh báo cáo công việc, Khương Đường và Nhược Nhược ở lại Liêu Thành.

Nhưng lần này Cố Kiến Sơn không trở về, trung tuần tháng mười, Tiên đế băng hà. Tiên đế qua đời, cả nước thương tiếc.

Vương gia các nơi cũng sẽ về kinh chịu tang, trong thành Thịnh Kinh có lẽ sẽ náo loạn một thời gian.

Chẳng còn cách nào, Triệu Chân tất nhiên sẽ không để Cố Kiến Sơn quay về Tây Bắc.

Khương Đường sai tháo đèn lồng đỏ trong phủ xuống, y phục của đám nha hoàn vốn là màu xanh nhạt nên cất đồ trang sức màu sắc sặc sỡ đi là được, mấy ngày này không ăn thức ăn mặn, ít ra ngoài, đợi khoảng thời gian này qua đi rồi nói tiếp.

Tin Tiên hoàng băng hà truyền đi rất nhanh, toàn bộ Liêu Thành yên tĩnh đi rất nhiều.

Các cửa hàng ở Việt Thành đóng cửa ba ngày, còn cửa thành thì bị giới nghiêm, người vào thành ra thành phải qua tra xét cẩn thận mới được.

Chắc tháng mười một Cố Kiến Sơn mới quay về, khoảng thời gian này nàng trông nom Nhược Nhược cẩn thận vậy.

Hai mươi sáu tháng mười, Tiên hoàng phát tang, chôn cất ở hoàng lăng, hợp táng với Hoàng hậu đã mất.

Mấy vị Thái phi thì bị đưa trở về cung, mấy người này đều là người không con không cái, sau này có thể ở lại trong cung dưỡng già.

Trong lúc quốc tang, dân chúng phải để tang ba ngày, trong khoảng thời gian ngắn không có việc vui như cưới gả, thành Thịnh Kinh lại tĩnh lặng đi đôi chút.

Chư vị vương gia không ai tạo phản, trong triều vô sự, Cố Kiến Sơn vâng mệnh quay về Tây Bắc.

Từ đó về sau mới tính là năm Gia Minh chính thức.

Lúc đi ra roi thúc ngựa, khi về cũng vội, bình thường đi đường phải mất nửa tháng, còn Cố Kiến Sơn chỉ mất mười hai ngày là đến rồi, Khương Đường và Nhược Nhược không có chuyện gì, con bé lớn nhanh như thổi đã qua hơn một tháng rồi, đã không còn nhận ra Cố Kiến Sơn nữa, được ôm thì khóc oe oe lên cứ như trời sập vậy.

Nhược Nhược khóc rất kinh khủng, Khương Đường chỉ có thể bế lại dỗ dành, nàng không mặc y phục rạng rỡ, cũng không đeo trang sức, cả người trông hơi nhẹ nhàng, khác hẳn so với vẻ đẹp ngày trước.

Ngày xưa đẹp rạng rỡ còn bây giờ thì cảm thấy êm dịu.

Khương Đường nói: “Mới có một tháng mà con đã không nhận ra cha con nữa rồi, còn nhỏ quá, đợi lớn thêm chút nữa mới nhớ được.”

Lớn thêm chút nữa là lớn thế nào, chí ít có thể nói được nhỉ.

Cố Kiến Sơn thở dài, không nhất thiết phải đổi tính nết ngay, phải quen thân đã mới được.

Điều này cũng chứng minh một chuyện, người làm cha không thể chỉ chiếm mỗi cái tên thôi.

eyJpdiI6Ilp3S0FpbDZrWFZLaHdRdUR4MWtIUXc9PSIsInZhbHVlIjoiSFZySVwvcGNpcjhCcGlodktVSEpcL1JSb3lpZjFVMHcyRFZHOExSS3ptaW8xcDg1cm5YVzNoc2djOUp6aHZocTRUSXBcL1hLK1JDT1NNVWh4SzNOWHR0XC9oUDNcLzl6RjlrdUl3SEFVVTN2NjVmSFFDV2I2ZXVyXC9oYzZKbVFXRnFFK1lmSjMyb1NVVG5kXC9cL1huVEFlNmNuTVh5bGlOeW1oRzR5azJ6VVY5c0M1NmNVMkZsSjBMRW9uOHVXZnpQc0paQlB4bWhMdkhFbVJiS1lBZXdqVElTNGxvaFltQUhrcG5JdkZyUUt4NSt2TWdQM1hMSWJ6TWNXSlBKeWR2ckNLRm8xRnNVd2ZKYzB4VWFlSnBcLzE1M0hKSEVSXC9aOHFGXC9NRzhPZXE2a05MTXZOZ3dwZUF0Q3VNNDJ1UWhEZGd4R0gyOFVBZWN1Skw1ZkRPeWxPK2tvbmxtSDV1YjdaQjRhem12WHRwaTAxK0p4eUQ3VklNbDFqbzM1K1luNDlHV01nYzRyNmZ3dkhcLytXXC9JMFpwcXc3TVRyaktLTjNyc2RINVpkMG85aWZ4MCt5Sm5MVTl4cEJoa2RIMVpKWDVPbGxwODRZUHd3Mk5jeGR2WDhTTTh5Mzc4YU9aOVprMWJkOHBrZDVmUVwvN0p6bFlCdHg0ZjBwUkk4V2trN2sxajFLOSs0djRoZGdOU0lwQTFNQ1hQTkpjV2hTWUFNUTljbmpmS2xsWnJJeWZYeTlDTWdEemMzK3JLXC9obFh0WGlNS0NvT0ZsSk10eVNhU0JaZzcwcmN0TnB1WWRSZFBcL0NoTXlYUFY0MHZPYnMwdGh5RFV4ZVQyNkhuK0hTNGJPSjFteldDM1VOUVRPcG9rc1BpdWxUdkZLQ1pHWTVYNWl2ZnZcL2dKK29MZldNcDBSZHA2U0ZNNzJtME0wY0pVT3FxRTZZdlFUS0ZiMUtzRE9ra2VZTWw1TnV4WTN4TlwvM25vOTJxTGZjTkVwaW9YSTMxOWNjSlV4Z0N2eVdtbHlkbmsrTGZjUDdvRHlcL3R4Ym1MSjQzOGpINUcwcjhqbFgwU1BmMEY2RDRKZTFOSnNOc0t5K2M9IiwibWFjIjoiZTNhMGMyZTRiN2YxOTZmN2VlNDZlMmY3NWI3ODVjZGNkNjNmMTYyZWYxM2I5NzJkYjZmODM5OTM5YWMxNDFhZCJ9
eyJpdiI6IlFUSHkwVWNkdWJJWFV6OUNyQmVzY2c9PSIsInZhbHVlIjoiU1pmZ05hY1FlYWZqZ0c2b2t2V050NkJKZmpGc0gzQlZkWUdRNFBuNHpVMWdaZk5RTU0wd214OTRGVGliVURkenRiMkEyK0hGM3NQaVJTTThwVXg0YndEaGNNVGdSWkxwTXNXTmFad0VyeFoyUWxQd3BIa3FNS2ErK0RPV3VQZDEwVUs1VjVuSE5KWWZjZ1JZN25ESUVRdGZXMHpwWHFuWDJqMWt1T1k2TzJ3enlveVZ0YUxCNjd5RlpwXC9rd2U0Wm13bytwTGM3WnUzWmhuODh6d3ppQXpQMER3M1dWRTkwb2pRV005NVVnXC9HZG1UNGpQd1ByTFN2ZUxLN0RXbklsVWhiYlluT0pmK3JZSjA0ZkJ1TnRFN3VQbkFcL2k1RGg3ZXUzNENoNTBBR2lla0lZbU1NQXBtTG5iOEtGeHAybEp5XC9PcDk3QVk2eUZlNW5udURpOUtWdz09IiwibWFjIjoiMWRjOTkyZGU0MTQyMzhhZDFlYTQ1NzZjNmQ4YmUxZjhlZWY0MjFjYmViYjI2MDQ2ZGY5MGYxOGI4MjI5NzIwNSJ9

Đi được hai bước không sao cả, trẻ con biết bập bẹ thú vị rất nhiều, cũng hậm hực người ta nhiều.

Ads
';
Advertisement