Ngoại trừ hai chữ cha nương ra thì Nhược Nhược nói nhiều nhất chính là muốn và không.
Tuy nhiên cũng bởi vì hai chữ này là nói rõ nhất, còn nói câu dài thì con bé vẫn còn nói bập bẹ.
Không ăn, không ngủ, muốn nương, muốn ra ngoài chơi với chó…Trong cái đầu nho nhỏ kia có rất nhiều ý tưởng kỳ kỳ quái quái.
Khương Đường cũng không biết vì sao trong đầu Nhược Nhược lại có nhiều “ý nghĩ kỳ lạ” đến như vậy, con bé vô cùng tò mò với thế giới bên ngoài, thích ra ngoài chơi. Ngoại trừ cha nương ra, con bé thích nhất chính là mấy chú chó.
Điểm Kim Ô Kim đều đã có mấy đứa con rồi. Tức phụ Điểm Kim là một con ngao Tây Tạng màu trắng thuần, còn tức phụ của Ô Kim là một con ngao Tây Tạng màu nâu đen. Sinh được bảy con ch.ó con, hai con màu trắng, hai con đốm và ba con màu đen tuyền. Bây giờ chúng nó đã cao bằng một nửa Nhược Nhược, chạy vui vẻ khắp phủ. Một đám nhóc náo loạn, bọn Điểm Kim đứng ở bên cạnh canh giữ. Nhược Nhược có thể chạy theo bọn chúng chơi trốn tìm hết cả nửa ngày.
Mấy con ch.ó đi trốn, con bé đi tìm. Khương Đường cũng không hiểu tại sao một trò chơi đơn giản như vậy thôi mà cũng có thể gây nghiện.
Sau đó Khương Đường suy nghĩ lại cẩn thận, vẫn là do ít trò để chơi quá thôi.
Giống như lúc Nhược Nhược mới học được cách lật vậy, cũng là trò chơi mà Nhược Nhược thích nhất, khi đó nàng còn không biết có một từ gọi là chơi quên ăn quên ngủ, dù sao cũng chẳng khác tình huống hiện tại là bao.
Quên ăn quên ngủ.
Mà lúc này thời tiết cũng ấm áp, chạy hơn nửa canh giờ mệt rồi sẽ nằm sấp trên lưng Điểm Kim ngủ khò khò, bảy con ch.ó con nằm vây quanh con bé, chen chúc nhau trên bãi cỏ. Nha hoàn sợ chó giật mình, vội chạy đi tìm Khương Đường: “Phu nhân, tiểu chủ tử ngủ thiếp đi rồi.”
Ánh mặt trời dịu nhẹ, mùa hè ở Liêu Thành cũng không quá nóng. Cho dù là vào thời điểm nóng nhất, nhiệt độ cũng không quá cao nên cũng không thấy ngột ngạt.
Khương Đường đặt sổ sách xuống, dẫn bọn nha hoàn đi ra ngoài. Trên bãi cỏ trong tiểu hoa viên, quả nhiên nhìn thấy một đám có lớn có nhỏ đang ngủ.
Điểm Kim Ô Kim còn nâng mí mắt lên, thấy người tới là Khương Đường, trong mũi phát ra tiếng khịt khịt rồi lại nhắm mắt lại.
Mấy con ch.ó con nằm xung quanh đang ở độ đáng yêu nhất, mập mạp mũm mĩm, còn vương mùi sữa, bởi vì chạy chơi lâu nên thở hổn hển, có hai con còn đang ngoe nguẩy đuôi, vẻ mặt ung dung tự đắc.
Mà Nhược Nhược nằm ở giữa, bụng nhỏ hơi phồng lên, trực tiếp ngủ trên người Điểm Kim, bàn tay con bé còn đặt trên người tiểu khuê nữ của Điểm Kim, hơi thở đều đều, rõ ràng đã ngủ say rồi.
Trước tiên Khương Đường bế Nhược Nhược lên, nhặt lá cỏ dính trên tóc con bé rồi ôm con bé về phòng. Sau đó nàng quay lại xem, Điểm Kim Ô Kim cùng với lũ chó con đang ngủ ngon lành, ánh mặt trời chiếu lên người bọn chúng khiến cho bộ lông như phát sáng rực rỡ.
Khương Đường nhìn một hồi lâu, cũng không nỡ gọi dậy. Cũng may trong phủ đủ lớn, đủ để chạy quanh.
Cũng nhờ có Điểm Kim Ô Kim ở đây, bằng không thì Nhược Nhược sẽ không có bạn chơi cùng.
Một năm nay Khương Đường cũng đã từng tham dự yến hội mấy lần, cũng có quen biết với phu nhân tri thủ Liêu Thành, cùng nương tử tri châu các nơi ngắm hoa trò chuyện. Chẳng qua là bởi vì chức quan của Cố Kiến Sơn đặc thù, cũng không tiện đi lại quá nhiều.
Phần lớn cũng chỉ là quan hệ xã giao với các phu nhân nương tử kia, nhiều nhất là ngắm hoa phẩm thơ, còn chuyện khác thì không hề thâm giao.
Mà Nhược Nhược rất ít khi chơi đùa với mấy hài tử bên kia. Con bé có từng chơi chung vài lần, nhưng hơn một tháng trước, sau khi Hoàng thượng phong cáo mệnh cho nàng, thái độ của những người đó càng thêm vi diệu.
Khi đó Nhược Nhược đã có thể đi chập chững rồi. Mẫu thân của những hài tử kia nói tuyệt đối phải cẩn thận, tuyệt đối không thể làm cho tiểu muội muội bị thương, lời trong lời ngoài luôn mang theo cảm giác thận trọng. Nhược Nhược tuy rằng không rõ lý lẽ nhưng cũng có thể cảm giác được là tốt hay xấu, dần dần, Khương Đường không mang hài tử đi ra ngoài nữa.
Những chuyện này nàng chưa từng nói với Cố Kiến Sơn.
Đối với nàng mà nói, bởi vì Cố Kiến Sơn nên nàng mới được ban thưởng, được phong cáo mệnh. Mấy cái này tốt thì tốt đấy nhưng cũng có chỗ không tốt, Khương Đường vẫn luôn hiểu rõ, vậy nên Nhược Nhược chơi với lũ chó con này cũng không tồi.
Tuy nhiên Khương Đường vẫn hy vọng con bé có bạn cùng tuổi chơi chung. Nàng định tranh thủ thời tiết ấm áp trở về Thịnh Kinh một chuyến, cũng mang theo Nhược Nhược nhìn một chút.
Chỉ là hài tử này đã có ý nghĩ của mình rồi, lúc này suy nghĩ của Nhược Nhược vẫn còn đơn giản, cũng coi như hiểu chuyện, nhưng nếu nàng tự tiện chủ trương thì con bé vẫn sẽ náo loạn.
Trước kia Khương Đường vẫn hy vọng Nhược Nhược lớn lên tự do tự tại, nhưng cũng không ngờ rằng con bé lớn lên mà lại tự do tự tại đến vậy.
Hơn nữa ở tuổi này, chỉ vừa tròn tuổi thôi, nói còn bập bẹ, đi còn chập chững, muốn bé có thể nghe hiểu cái gì tốt cái gì xấu, hiểu được đạo lý này kia thì còn chẳng bằng nằm mơ.
Cố Kiến Sơn ngoài miệng nói thì rất tốt, cái gì mà phải nuôi dưỡng cho tốt, phải dạy bé đạo lý này kia, nhưng đến buổi tối về nhà một lớn một nhỏ ngồi trên giường thì lại như kiểu ông nói gà bà nói vịt.
Cố Kiến Sơn nói: “Ở nhà phải nghe lời mẫu thân, không cho làm thì không được làm, phải ăn cơm ngủ nghỉ đúng giờ, biết không?”
Nhược Nhược: “A a a phụ thân, ăn cơm.”
Cố Kiến Sơn xem như đã hiểu vì sao Khương Đường có lúc thích Nhược Nhược đến mức hận không thể bế lên gọi cục cưng, có khi lại mắt không thấy tâm không phiền, phải nén giận để không đánh hài tử.
Quả thực là ông nói gà bà nói vịt, tại sao nói câu nào cũng nghe không hiểu thế?
Khương Đường nhìn Cố Kiến Sơn, nhịn không được cười nhạo nói: “Nếu chàng có thể giữ con được thì ta sẽ để con ở lại đây, ta về Thịnh Kinh một mình.”
Khương Đường đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, Cố Kiến Sơn phải ở lại Tây Bắc. Cho dù hồi kinh báo cáo công tác thì cũng không thể đi theo xe ngựa chậm rì rì chạy về.
Đương nhiên Khương Đường phải dẫn Nhược Nhược theo, chỉ là không biết Nhược Nhược có nguyện ý đi theo về Thịnh Kinh không.
Ở nhà có Điểm Kim Ô Kim, còn có bảy con ch.ó con chơi cùng, con bé chơi vui đến độ không nỡ rời đi.
Mỗi lần ngủ đều là mệt quá mới ngủ, mà lúc đang ăn cơm, nếu có chó con tới thăm thì nhất định đòi đi theo.
Cố Kiến Sơn còn có cách nào chứ, hắn cúi đầu nhìn Nhược Nhược, thở dài. Nhược Nhược ngẩng đầu, trên đầu chải hai cái b.í.m tóc nhỏ, vẻ mặt ngây thơ.
Cố Kiến Sơn: “…Nhược Nhược, nên đi ngủ rồi.”
Nhược Nhược: “Không mà.”
Hiện tại con bé chỉ có một chút thời gian để chơi thôi, buổi sáng ngủ một giấc, buổi chiều ngủ một giấc, buổi tối có thể kiên trì được chút nào hay chút đó.
Khương Đường lười quản nhiều như vậy, nàng bế con bé lên cho gối đầu trên vai rồi vỗ lưng, chỉ một lát sau đã ngủ thiếp đi.
Khương Đường nói: “Để ta nói chuyện lại với con, ta không tin trứng có thể chọi đá được.”
Nhược Nhược đáng yêu thì đáng yêu thật, nhưng nhìn lâu rồi sẽ quen. Đến khi nổi nghịch lên thì Khương Đường cũng có thể dạy bảo.
Từ lúc chỉ biết ê a cho tới bây giờ biết gọi cha nương, cũng không ít lần phải khóc.
Cố Kiến Sơn cũng không nỡ khi hai người quay về Thịnh Kinh, nhưng đến Liêu Thành đã gần hai năm rồi, dù sao cũng phải trở về một chuyến.
Cố Kiến Sơn nói: “Nếu không thì để Nhược Nhược ở nhà cũng được mà, có Xuân Đài Minh Triều ở đó, không xảy ra chuyện gì đâu.”
Làm sao có thể không có chuyện gì cho được, nha hoàn gã sai vặt không dám quản, còn trông cậy vào Xuân Đài Minh Triều? Chờ đến năm ngày sau Cố Kiến Sơn về nhà thì Cố An Kỳ cũng đã lật tung cả nóc nhà lên rồi.
Vốn chỉ mới có Điểm Kim Ô Kim mà đã bạ đâu cắn đó, bây giờ có thêm bảy con ch.ó con nữa, cộng thêm Cố An Kỳ, lúc về nhà chắc cũng đã sập.
Khương Đường cũng không muốn khi về đến nhà thì đập vào mắt là một đống gỗ vụn đâu.
Mặc dù không vui lắm nhưng hai ngày sau, Khương Đường vẫn mang theo Nhược Nhược trở về Thịnh Kinh, cũng không mang theo chó con, trên đường con bé cũng không khóc nháo. Bởi vì trên xe quá lắc lư nên ngoại trừ thời gian ở khách điếm ra thì thời gian còn lại con bé đều chỉ ngủ.
Đến khách điếm, Khương Đường cũng sẽ dẫn con bé ra đường dạo chơi. Thấy nhiều gặp nhiều có thể làm cho con bé thêm dạn dĩ, không đến mức quá nhút nhát. Tuy nhiên nàng cũng không dám đi xa, nàng đã từng gặp những kẻ buôn người nên ở phương diện này nàng rất cẩn thận.
Ở bên ngoài có đồ ăn ngon khắp nơi, thời đại này cũng không có chất phụ gia gì, bởi vậy Khương Đường sẽ cho Nhược Nhược ăn một ít. Có một đống đồ ăn mê người, chỉ trong vòng hai ba ngày, con bé đã hoàn toàn quên mất Điểm Kim Ô Kim và một đám chó con chơi cùng, còn quên mất Cố Kiến Sơn nữa.
Ra ngoài chơi thật thú vị, núi non sông suối, hoa cỏ bên ngoài có thể thu hút hoàn toàn tâm trí của con bé rồi.
Khương Đường phát hiện, tiểu hài tử này đối với chuyện gì cũng sốt sắng nhưng cũng rất dễ quên.
Đặc biệt là Nhược Nhược từ nhỏ đã chẳng thiếu thứ gì nên cũng không đến mức cứ nhìn chằm chằm mãi vào một thứ.
Khương Đường cũng bùi ngùi xúc động: “Hai năm nay ngươi vất vả rồi, mau về nhà đi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất