Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

So với mấy nhi tử, Lục Cẩm Dao càng được lòng Bình Dương Hầu hơn. Phàm là người thì đều có tình cảm, mấy năm nay nữ nhi luôn ở thư phòng hầu hạ bút mực, cũng coi như một tay hắn dìu dắt lớn lên, tính tình lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, đương nhiên sẽ không giống với người khác.

Cho dù không gả cho các hoàng tử, Bình Dương Hầu cũng hy vọng nàng có thể gả cho một người tốt.

Trần thị: “Được rồi, vậy thì cứ xem.”

Lục Cẩm Dao đã mười hai tuổi, cũng đã đến lúc xem mắt rồi. Nếu thấy có người phù hợp thì phải định ra sớm, tránh cho người khác cướp mất mấy mối tốt.

Lúc này Lục Cẩm Dao thở phào nhẹ nhõm, Lộ Trúc có thể nhìn ra cô nương nhà mình có tâm sự nhưng lại đoán không ra là tâm sự gì.

Làm nha hoàn không dám hỏi kỹ, nhưng một đêm, Lục Cẩm Dao gọi nàng, Hoài Hề, Bạch Vi vào trong phòng rồi dặn dò vài câu.

Ba nha hoàn này là nha hoàn đắc lực của nàng, được Lục Cẩm Dao tin tưởng.

Nàng nói: “Thời gian này phu nhân đang xem các mối hôn sự cho ta, đến lúc đó các ngươi đi hỏi thăm cho ta. Chủ yếu là đi mấy chỗ thanh lâu, thuyền hoa, sòng bạc, nhưng mà làm việc phải tuyệt đối cẩn thận, đừng để người ta phát hiện là người của phủ chúng ta.”

Lục Cẩm Dao làm những việc này cũng là có suy tính của riêng mình, mặc dù việc gả chồng không phải là chuyện nàng có thể quyết định, nhưng cũng không thể nhắm mắt nhảy vào trong hố lửa được.

Nếu không được, nàng tình nguyện xuất gia làm ni cô cũng không cần lập gia đình.

Người đầu tiên mà Trần thị xem cho nàng là Nhị công tử Vĩnh An Hầu phủ, gia thế xứng đôi, người cũng tuấn tú lịch sự.

Nhưng Bạch Vi hỏi thăm, hắn thường đi thanh lâu, hơn nữa trước mắt xanh đen, vừa nhìn đã biết... tướng gì đó.

Chẳng qua người này sau đó bởi vì cái giá giường của thanh lâu bị sập, hắn bị đè ở bên trong hơn một canh giờ, phải nằm hơn ba tháng dưỡng thương chân mới tốt lên được.

Chuyện làm mai đương nhiên không được.

Người thứ hai là trưởng tử của một thanh quan, người cầu tiến, tướng mạo cũng không tệ, nhưng Bạch Vi hỏi thăm, người này đã có một phòng tiểu thiếp, còn có một nhi tử thứ xuất nữa.

Hắn đối với tiểu thiếp cũng không tệ lắm, là một “người si tình”.

Lục Cẩm Dao kỳ thật cũng không làm gì, giống như ông trời cũng không cho nàng gả cho người như vậy, lúc nàng muốn ra tay cũng đã muộn rồi.

Không bao lâu sau, nhà này xảy ra chút chuyện, chuyện này cũng không có tin tức gì nữa.

Chuyện làm mai này cũng không phải chỉ một lần là xong, càng không phải chỉ cần nói một câu là thành. Chỉ là hai lần đều không thuận lợi, Trần thị cũng thở dài, dù gì thì Lục Cẩm Dao cũng còn nhỏ, cũng không cần phải vội.

Vẫn cứ xem tiếp như vậy, trong vòng hai năm xem thêm sáu bảy nhà nữa. Có mấy người là không cẩn thận xảy ra chuyện, mà Trần thị đương nhiên không thể đẩy Lục Cẩm Dao vào trong hố lửa được.

Còn có hai người tuổi không còn nhỏ nữa, thấy bên này do dự người ta liền định ra người khác.

Lúc Lục Cẩm Dao mười bốn tuổi, bà mối giới thiệu tứ công tử Cố Kiến Châu của Vĩnh Ninh Hầu phủ cho nàng. Bà mối khen Cố Kiến Châu hết lời: “Sang năm tham gia kỳ thi hội, thành tích rất tốt, đã đậu tam nguyên rồi. Chỉ là trong nhà hơi nhiều người, nhưng Cố phu nhân là người hiền lành, đại nương tử nhà hắn xuất thân thư hương môn đệ, tính tình cũng rất tốt.”

Lời bà mối nói tính ra vẫn đúng trọng tâm, thanh danh Cố phu nhân Trịnh thị luôn luôn không tệ, mà trưởng tức Hầu phủ Hàn thị là nữ nhi Tả Đô Ngự Sử, là người có tính tình cực kỳ dịu dàng.

Còn có hai phòng huynh đệ nữa nhưng chỉ là thứ xuất, cưới tức phụ không thể lấn lướt qua Lục Cẩm Dao được. Mà nàng có xuất thân tốt, có thể nói sau khi gả qua đó rồi Lục Cẩm Dao không cần phải lo lắng gì hết.

Mà Cố Kiến Châu đọc sách rất tốt, tháng ba sang năm sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân, nếu không có gì bất ngờ thì kết quả thi cũng sẽ không tồi.

Trần thị cũng cảm thấy cửa hôn sự này thật không tệ, Cố Kiến Châu mười sáu tuổi, còn vì sao đến tuổi này vẫn chưa xem mắt thì bà mối cũng có lời giải thích.

Hai năm trước là bởi vì Cố Kiến Châu say mê học hành cho nên không vội vàng xem mắt, hai người chênh nhau hai tuổi, gia thế cũng tương đương.

Trần thị nói lại chuyện này cho Bình Dương Hầu, lại hỏi ý tứ của Lục Cẩm Dao.

Lục Cẩm Dao nói mình cần suy nghĩ hai ngày, hai ngày sau gật đầu đồng ý cửa hôn sự này.

Hai ngày nay cũng không phải là nàng suy xét gì mà bảo Bạch Vi Lộ Trúc các nàng cẩn thận hỏi thăm về con người của Cố Kiến Châu, nơi hắn thường xuyên đi, nhân khẩu Vĩnh Ninh Hầu phủ thế nào...

Đúng như lời Trần thị nói, tuy rằng trong phủ có không ít người nhưng cũng chỉ đơn giản, chỉ cần Hàn thị không vội vàng kiếm chuyện thì Lục Cẩm Dao tuyệt đối sẽ không chủ động gây sự.

Nói tóm lại, tuy rằng chưa từng gặp được người này nhưng Lục Cẩm Dao đã hỏi thăm thấu đáo trong nhà hắn, thậm chí cả con người hắn thế nào. Như Bạch Vi hình dung là có hơi ngốc một chút, nhưng mà mấy chuyện đó cũng không thành vấn đề.

Sang năm nàng sẽ cập kê, sang năm Cố Kiến Châu tham gia kỳ thi mùa xuân, vậy nên sẽ định ra hôn sự trước.

Ngày đính thân là vào tháng sáu, Trịnh thị, Hàn thị, còn có bà mối hai bên tới, mà Cố Kiến Châu còn đang học ở thư viện. Lúc này đang là thời điểm quan trọng, Trịnh thị cũng nói rõ nguyên nhân, tràn đầy áy náy nói: “Mong thông gia thông cảm một chút.”

Trần thị: “Đương nhiên phải lấy việc học làm trọng.”

Lục Cẩm Dao là tiểu bối, lại đây bưng trà, sau đó đi sang chỗ bình phong ngồi.

Trịnh thị thừa dịp nàng bưng trà liền quan sát kỹ một chút. Bà ấy nhìn Lục Cẩm Dao xong cực kỳ hài lòng, diện mạo hào phóng sáng sủa, khí chất dịu dàng, trong mắt có linh khí, cho dù ở phương diện nào cũng phù hợp với Cố Kiến Châu.

Hàn thị tới đây là cho đủ số. Sau khi hôn sự này được định ra, nàng ta phải giúp đỡ chuẩn bị hôn sự.

Hàn thị gả vào đây đã được bảy năm, lúc nàng ta gả tới đây Hầu phủ còn chưa là Hầu phủ, cũng là mấy năm nay mới dần dần đứng lên.

Lúc chuẩn bị hôn sự có thể cảm giác được mọi thứ so với lúc nàng ta gả vào cao hơn một tầng, ngay cả sính lễ cũng là... Trong lòng Hàn thị khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều.

Nhưng khi nàng ta gả tới đây trong phủ còn chưa phồn vinh như vậy, cũng không cần cứ phải dựa theo đồ vật bảy năm trước mà làm, mặc dù Hàn thị hiểu được đạo lý này nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi chạnh lòng.

Nhưng mà thời gian đã qua lâu rồi, chuyện này cũng dần phai nhạt, cần so sánh với người khác làm gì chứ, nàng ta có hài tử có phu quân đã rất tốt rồi.

Tháng năm năm sau Lục Cẩm Dao sẽ vào cửa, lúc này vẫn còn sớm, nàng ta phải nên học quản gia cho tốt mới đúng. Tuyệt đối không thể chờ sau khi Lục Cẩm Dao vào cửa cái gì cũng vượt qua mình.

Nàng ta là trưởng tức, lại có nhi tử ở đây, ngày sau kế thừa Hầu phủ chính là đại phòng, cần gì phải so đo những chuyện nhỏ nhặt này cơ chứ.

Sau khi đính thân xong, Lục Cẩm Dao chuyên tâm thêu đồ cưới. Thỉnh thoàng nàng cũng sẽ nghĩ, quyết định của mình là đúng hay sai? Nếu lỡ như bộ dáng Cố Kiến Châu mặt rỗ xấu xí thì sao, dù sao các nàng Lộ Trúc chỉ âm thầm nhìn một chút, không thể đến gần nhìn người xem như thế nào.

Mẫu thân nàng thì đã từng gặp Cố Kiến Châu, nhưng vừa nhắc đến người này liền khen hết lời, cho dù không dễ nhìn cũng có thể khen thành hoa, bởi vậy lời mẫu thân nàng cũng không cần tính.

Lục Cẩm Dao cũng nghĩ hay là giả nam rồi đi theo huynh trưởng xem một chút, nhưng lỡ như thật sự không đẹp thì sao, nàng có thể đổi ý được sao? Hai nhà kết thân không chỉ là chuyện của nàng và Cố Kiến Châu mà còn là quan hệ hai phủ, từ hôn đương nhiên không được rồi.

Nếu bây giờ đi xem, chẳng hóa ra tự làm mình buồn nôn?

Lục Cẩm Dao nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là quyết định không đi nữa. Ông trời đối xử với nàng luôn luôn rất tốt, hơn nữa tướng mạo Trịnh thị không tầm thường, cho dù Vĩnh Ninh Hầu có xấu đi nữa thì Cố Kiến Châu cũng không đến mức quá khó coi.

Cho dù khó coi nàng cũng nhận, Cố Kiến Châu có gia thế, có học vấn, nhân phẩm cũng được. Cũng không thể yêu cầu các phương diện của hắn đều xuất chúng, nếu không thì cũng không tới phiên nàng.

Kỳ thi mùa xuân tháng ba, đến tháng tư kỳ thi điện, Cố Kiến Châu đỗ Trạng Nguyên.

Lục Cẩm Dao còn đi xem Trạng Nguyên lang dạo phố, chẳng qua cách quá xa, nàng chỉ thấy người rất trắng, ánh mặt trời phơi nắng khiến cho tai hắn đỏ bừng, những thứ khác Lục Cẩm Dao cũng không thấy rõ.

Cố Kiến Châu đương nhiên không nhìn thấy nàng, hắn thẳng lưng nhìn về phía trước, mặc hồng bào của Trạng Nguyên lang, đi một vòng quanh Thịnh Kinh. Gần như những con đường tương đối rộng của Thịnh Kinh hắn đều dạo qua hết, xung quanh vây một đống người, giống như đi xem khỉ vậy.

Rốt cuộc thì dạo phố cũng xong, Cố Kiến Châu đỏ mặt xuống ngựa. Hắn chưa từng bị người vây xem thế này, giống như xem khỉ.

eyJpdiI6IkpGWE1tQTg3UmRrMUZZU1VkbW5qRmc9PSIsInZhbHVlIjoibUMxT1lTV1VZQTVjZHlWc3F6SXQ5SldneEhYd25HYzdWdkl4aklqc2FqdlFiaUdKeHJJWVR3S1h5YkFaMU85YTcyRHhvTGJnTnJJekFXRlJkWkF4cGVWbmNGcFZnTjl1TFZHeTVHa1FxWHRoODlwQ0tJRU9XZ2h4bW4wTHVCMHBuRnNGRGRpeGJOVFk4dnhqOFZwVzhETk8zbjUwOE1LMDA0dGhCbVNKemdOZXgxc0d2TlJmMlVKWFVcL2xENGYyRDRwUlBPMzdpVVNYbXRPZnNyenloSzl1TjZGUEFONFF3dW9zZHhzUHJoMHhNZDh4WVNBRjlLcDUrbUdLWnhoXC9YK2dPRFh4Zkxjc2dOR3htc3dzdTU3dmhXdXlJSjFwYlwvYzFrUzQyZ3BYSU9KWUFuUDQwVk9jRFpqZ2lOaDl5Z0NlaTBDZ1VOOXd2cnUydHo2eldSRWdyWlRhdmxDU2VjdDZOY0hSWmQyWTJ4Q29qZjlEaG1HeTQwNXZCR01VQ1UwQjVWSDJod3NcLzVPYXB4b1lsSVAxbmE5cVFjZzNiMFdQQUJBUXVqa0h2cWJlbTVWemxscHNGUVYwVWkwcktcL2FLa0RNdjBBWWUyYW5aMXZqTVR2TUNrN3NUblRmK3dSYmtXOUpWYlwvNlVuWThqaFNRTmtlT2phRytubGY5RUlFKzZmQzFrbXNITkd4TitWeDBoTHBDdUVCQkJxVHBybjFFbVwvWU1yN0dJMEVQWEN4Z1R4clhNSDdjU08xK3N0ZmU2M1lJUkMzZHBCZkVwK29UT3NiUk81QURudmhTYlwvXC9zXC9ndGNxaHVRTDI5TDQ9IiwibWFjIjoiYmJhOWRjYTdmNTEyMDg3MGNkYWExODkzZmVkYjQ5Zjc1YTE3NTBjZjMxMDM2ZjViMWMzN2NmMGQwOWZjMzY0MyJ9
eyJpdiI6IlNsYlJJTWtmOEc4MStPc2Fha2tTQWc9PSIsInZhbHVlIjoiQUFcL2JuVWZDMExOcHNmcE81d1RYNG4zNzliYnJQQTd0OTRWQ3ZJSXB0WW9RT1A5SU1sOStZY0VscTl1MnFXb2M1eHBKbnQxSmlnRUd6RkFoamdpRXdZSjlrSTl3VFA2eFBqY1FMeGdacjN5eisxdVBrMlRwb1U3VmY4aHV1ZzZcL3lZYlczUCtwRU5kK0JuKzNDMStQTGNvK0Z1bEhTazJjM0pzemw4REJoZm0zVndwM2h3M2owVTBycElZenNWRWRBUzhONDNZZnU5dStNeVhCcUdOK1wvV0NVVXhScXB4MCtxU1hCUUQ4aVh4MStlQUMyY05nc1BpZjBFQ0dCUHJBUVBtZjdxRU5NdDRlUHdaRTNCTWZNTUwwK01BUENROTJMNHZCTUtXXC9QWEFwMFdDZkt4OWdWZzBLVWpObGxQUThqNzhaejF4RGI4U2poUDgrQnBobTBOcDlzQ1FlQnpKSk9nRDZjOTR3ZnlVQjFOME94b3FxU3J1cFJHR0JWbElkNSIsIm1hYyI6ImU4NTJhZmE0YmM0MjM3MDE2MjY2OGI2MDMwNmZiODI4ODBmZjAyZWJmNjkxODcwNzZjMzFkN2RlYjY3NDViNzUifQ==

Cố Kiến Phong khoát tay: “Người một nhà cả, nói gì mà vất vả với không vất vả chứ.”

Ads
';
Advertisement