Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Thân đệ đệ trúng Trạng Nguyên, Cố Kiến Phong vui mừng hơn ai hết, hắn vỗ vỗ bả vai đệ đệ: “Hiện giờ cũng coi như lập nghiệp rồi, nhớ làm việc cho tốt. Ngày sau cưới thê tử, nhớ đối xử tốt với người ta.”

Cố Kiến Châu thận trọng gật đầu.

Lục Cẩm Dao nhìn cũng không nhìn thấy cái gì hết, nhưng mà từ đằng xa nhìn thấy cũng không tệ lắm. Nàng bỗng nhiên nhớ đến câu nói mà trước đó Phó tiên sinh đã nói với nàng.

Đắc chi ngã hạnh, thất chi ngã mệnh.

Nương tử của Trạng Nguyên, đã là tốt lắm rồi.

Chuyện xuất giá được tổ chức rầm rộ, vào đêm trước khi Lục Cẩm Dao xuất giá, Trần thị mang đến một nha hoàn. Nha hoàn này Lục Cẩm Dao có nghe nói, tên là Khương Đường, dung mạo cũng coi như là tuyệt sắc.

Tuy rằng tuổi còn rất nhỏ, mới mười ba tuổi, nhưng vẻ ngoài xinh đẹp này thì tuổi nhỏ cũng đã có thể nhìn ra.

Đây là người mà Trần thị mua từ nơi khác về, tốn hai mươi lượng bạc.

Trần thị mua Khương Đường cũng là có chủ ý, bà ấy nói với Lục Cẩm Dao: “Nam nhân trên đời này đều giống nhau cả, sau khi ngươi gả vào Hầu phủ, không bao lâu nữa sẽ có hài tử, đến lúc đó không tiện. Thay vì để cho hắn tự mình nói chuyện nạp thiếp còn không bằng ngươi chủ động nhắc đến, còn có thể lấy được thanh danh rộng lượng hào phóng nữa. Khương Đường xinh đẹp, tính tình mềm dễ nắn, để cho nàng ta đi theo ngươi đi.”

Sau khi gả qua đó phải có người của mình, Lộ Trúc Hoài Hề Bạch Vi, lại thêm một Khương Đường nữa, thế là vừa đủ.

Lục Cẩm Dao có chút do dự, có người nào nguyện ý làm thiếp đâu, chưa kể Khương Đường mới mười ba tuổi.

Nhưng những gì mẫu thân nàng nói không phải là không có lý.

Trong tiềm thức Lục Cẩm Dao cảm thấy hẳn là nên mang theo Khương Đường, nếu Cố Kiến Châu không phải là phu quân tốt thì nàng cũng có thêm một đường lui.

Ngày hai mươi ba tháng năm xuất giá, khi xốc khăn hỉ lên, Lục Cẩm Dao sửng sốt. Lần đầu tiên gả chồng, cho dù có chuẩn bị nhiều thế nào thì vẫn khẩn trương. Cố Kiến Châu cũng sửng sốt, nói cũng nói lắp: “Nương, nương tử...”

Lục Cẩm Dao cúi đầu, trong phòng còn có hỉ bà nha hoàn, sao lại nói lắp thế chứ.

Hầu phủ nhiều người, Cố Kiến Châu cũng có bằng hữu cùng học, một đám người đi theo náo động phòng nhìn tân nương tử.

Cố Kiến Châu đột nhiên không muốn để cho bọn họ nhìn nữa, xoay người “mời” người ra ngoài, lúc này mới uống rượu hợp cẩn.

Tân hôn nùng tình mật ý, Lục Cẩm Dao chọn được một phu quân tốt.

Khương Đường... trở thành nha hoàn tam đẳng, tính tình nàng ấy mềm mỏng, cũng coi như biết nghe lời.

Sự tồn tại của Khương Đường khiến Lục Cẩm Dao có lúc cảm thấy không thoải mái, có khi lại có chút đau lòng, chỉ có thể nói là số mệnh không tốt.

Chỉ cần nàng ấy không gây chuyện, an phận ở trong phủ thì nuôi thêm một người cũng không có gì đáng lo.

Cuộc sống cứ như vậy qua hai năm, ngoại trừ thỉnh thoảng có một chút bất đồng với Hàn thị ra thì còn lại đều ổn. Hai năm sau khi thành thân, Lục Cẩm Dao có thai. Sau khi biết mang thai, nàng không ăn được cái gì cả, việc quản lý Yến Kỉ Đường cũng lơi lỏng hơn.

Lộ Trúc nói, thỉnh thoảng thấy Khương Đường đi về phía Tứ gia.

Cố Kiến Châu là một kẻ ngốc, Lục Cẩm Dao biết, nhưng Khương Đường...

Nàng mang thai, Cố Kiến Châu không có tâm tư nạp thiếp, đương nhiên nàng sẽ không nạp thiếp cho hắn.

Khương Đường có chút không an phận, phỏng chừng là Trần thị đã nói gì đó với nàng ấy rồi. Lục Cẩm Dao muốn đưa nàng ấy đến thôn trang, đừng thật sự chờ xảy ra chuyện gì rồi khi đó mới nói thì đã muộn.

Chẳng qua, có một buổi sáng, nàng bị ốm nghén ăn không nổi cơm, Lục Anh bưng vào một phần bánh, màu vàng óng chỉ ngửi thôi đã thấy thơm rồi.

Sau khi Lục Cẩm Dao mang thai mũi hình như bị hỏng, ngửi thấy mùi gì cũng không ổn. Đây là lần đầu tiên nàng ăn một bữa cơm ngon, ăn cháo ăn bánh, còn lại đều chui vào bụng Cố Kiến Châu.

Nàng cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vốn dĩ nàng cũng không hiểu rõ Khương Đường, nàng ấy biết nấu một món ăn cũng không có gì kỳ quái, chỉ là vì sao đây?

Mà Cố Kiến Châu lại trực tiếp thưởng bạc.

Lục Cẩm Dao lại không ngốc, nàng có thể cảm giác được bất đồng, nhưng không thể bởi vì một bữa cơm mà kết luận Khương Đường thay đổi tính tình được.

Sau đó, nàng mới phát hiện Khương Đường thật sự thay đổi.

Lục Cẩm Dao cũng dần dần thay đổi cách nhìn với nàng ấy.

Đắc chi ngã hạnh.

Câu nói kia nói không sai, nhưng nàng không nghĩ tới Khương Đường lại giúp nàng nhiều như vậy. Trong yến hội ngày xuân nhảy xuống cứu người, mở cửa hàng, quản thôn trang...

Cho dù sau đó Hầu phủ xảy ra chuyện nhưng Chiêu ca nhi không có việc gì. Gặp được Khương Đường, thật sự là điều may mắn.

Hôn lễ của An Dương được tổ chức vô cùng long trọng.

Khách khứa rất nhiều, Hoàng Thượng cũng tặng lễ vật, Hoàng Hậu nương nương cùng các vị công chúa cho của hồi môn, còn có các vị phu nhân thế gia, Khương Đường không thể về được, nàng đang có thai, tất nhiên phải lấy hài tử làm trọng.

Hôm thành thân chính là thập lí hồng trang, Thám Hoa lang Tiêu Đình Nghiên mặc hỉ bào, gương mặt đẹp như tranh vẽ. Trên kiệu hoa còn có kết trân châu, rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời. Bọn nha hoàn đi theo ai nấy đều xinh đẹp, An Dương ngồi trong kiệu hoa, lặng lẽ xốc khăn voan nhìn ra bên ngoài, ngoài kia người ngợm tấp nập, vô cùng náo nhiệt.

An Dương rất thích náo nhiệt, trước đây thân thể nàng ấy không tốt, không thể ra cửa không thể cười to, không thể nào náo nhiệt nổi, sau này thân thể khá hơn, lại phải cố kỵ thân phận của mình.

Nàng ấy còn nhìn Tiêu Đình Nghiên đang cưỡi ngựa trước mặt, dáng người quả là rất đẹp.

Tiêu gia Lan Lăng mấy ngày trước đã tới đây, lễ nghĩa cũng coi như chu toàn, đợi sau khi hai người thành thân xong bọn họ sẽ quay về, An Dương căn bản không cần nhọc lòng chuyện phụng dưỡng cha mẹ chồng.

Mà Tiêu Đình Nghiên đã vào Hàn Lâm Viện, nhậm chức ở Thịnh Kinh. Sau này nàng ấy có nhà mẹ đẻ để dựa vào, mà Tiêu Đình Nghiên lại chỉ có một thân một mình, mọi chuyện lớn bé trong nhà còn không phải do nàng quyết định sao.

Có lẽ đây chính là cá tính trời sinh của người Triệu gia, mấy vị đường huynh của nàng ấy vì ngôi vị hoàng đế mà tranh chấp mười mấy năm, mà An Dương cũng là huyết mạch của Triệu gia, thứ nàng ấy thích đều phải nắm trong tay.

Bái đường thành thân động phòng, hết thảy đều thuận lợi. Tiêu Đình Nghiên cũng không phải là người nói nhiều, phu thê hai người cũng chưa gặp nhau được mấy lần, xem như cũng hòa thuận với nhau, hôm sau bái kiến cha mẹ chồng, bọn họ cũng cho An Dương lễ gặp mặt rất phong phú.

Mẫu thân của Tiêu Đình Nghiên cũng là một mỹ nhân, An Dương luôn có thái độ khoan dung đối với người có diện mạo xinh đẹp, mẹ chồng nàng dâu hai người ở chung vô cùng hòa hợp.

Tiêu phu nhân vỗ tay Tiêu Đình Nghiên nói: “Nhất định phải đối xử với An Dương thật tốt, có biết chưa? Chuyện gì cũng phải nhường con bé một chút, biết không?”

Tiêu Đình Nghiên cười gật đầu: “Mẫu thân yên tâm đi.”

Tiêu phu nhân hiển nhiên không quá yên tâm, lại thử thăm dò nói với An Dương: “Quận chúa, Đình Nghiên là đứa hơi nóng nảy… Ngài ngàn vạn lần đừng so đo với hắn.”

An Dương không rõ nguyên do, nàng ấy cảm thấy tính tình của Tiêu Đình Nghiên khá tốt, nhưng người làm mẫu thân tất nhiên sẽ hiểu nhi tử của mình hơn rồi.

An Dương năm nay hai mươi tuổi, trước đây là do thân thể không tốt nên mới chậm trễ việc hôn sự, sau lại phải tĩnh dưỡng hai năm, cũng không còn người thích hợp, cuối cùng mới lựa chọn Tiêu Đình Nghiên.

Tiêu Đình Nghiên năm nay mười tám, An Dương còn lớn hơn hắn hai tuổi, nhưng nàng ấy cảm thấy hắn không phải là một tiểu tử không đúng mực.

Hình như Tiêu phu nhân lại không cho là vậy, giống như bà ấy vừa ném cho nàng ấy một mối tai họa vậy.

Nét mặt An Dương chẳng có biểu cảm gì: “Mẫu thân nói gì vậy, phu quân rất tốt mà, sau này mẫu thân không cần gọi ta là quận chúa đâu, kêu Vân An là được rồi.”

An Dương là phong hào, Vân An mới là tên của nàng ấy.

Tiêu phu nhân gật đầu, thuận theo nói: “Vân An, vậy phu thê các con cứ nói chuyện đi, ta ra ngoài đi dạo.”

Qua mấy ngày, người Tiêu gia trở về Lan Lăng, Tiêu Đình Nghiên vẫn khá tốt, An Dương vẫn còn những mối nghi hoặc…

Trước đó nàng ấy từng hỏi thăm, Tiêu Đình Nghiên không có thanh mai trúc mã, không có biểu muội thân thiết, hắn cũng rất hài lòng mối hôn sự này, tổ tiên cũng không bị người Triệu gia hại, mối quan hệ với lão sư và đồng học cũng tốt, không có chuyện gì ép buộc hắn phải thỏa hiệp, bản thân An Dương cũng chẳng có gì cho hắn lợi dụng.

Nàng ấy chỉ là quận chúa chứ không phải công chúa, cũng không thể nào cản trở tiền đồ của Tiêu Đình Nghiên, vậy vì sao Tiêu phu nhân lại nói như vậy.

An Dương nghĩ mãi không ra nên cũng không nghĩ nữa, nhưng ngày thứ mười sau khi thành thân, hai người cãi nhau một trận, Tiêu Đình Nghiên miệng lưỡi sắc bén, vô cùng mồm mép.

An Dương cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của Tiêu phu nhân.

eyJpdiI6InRreGxuMUcxbGptUkRXR08wYjZXZXc9PSIsInZhbHVlIjoic004eiszZlJET2V2MVNOSHlHbmhoTHp4Qis5elpHVlBHUWI3THZoaHJqbDJNaGVrUlZ2d0hSYlhiOHA3eW5xMFo0bkxzQmowNFIrVlZHY2tieFhXV0FmSEFpNm9JR0V1OWEzcW91SklQWXdER3VTVlVrXC9VejQ1UU5iQUVtS2ZBWjM3NStqWWF3TE9BZ0k0d0x6NnpISStzYkloOUtlOUhLbjFuZ3RJVkZ1S3UwcXN2Q3p6b1RKREI1TEo3WXJcL0xBOG9mTllXWWoxQWJRU0lJOW9Ta0tLWWtsUnlaNVwvTjk5Qm1MUXZ4OEhPS3gwR3RKcEFHQVp1SHAyZ3c2bjVVM3pQRWJvR09xYTlwWjJSTlwvQ2ZHQ0VHd3RQNEl3Y3hOdVpSK3FMV09mOWt1WG1mK0JjdFBRZ05lS1NuY2RRXC9qWTNVdEQrbW56WTNmVzNMN0ZOR0p0MWhYbXBoY21jUnBXMG40eUgxSFIwemtnRjU2Q0JSeXc2ajRVbXlaXC9sTWl1IiwibWFjIjoiYjZhMGExZDJjNjg5ZGExYjg4NDk4NTYyNzRmZThmN2Y0NTRkZmZmODQ1MDEwN2UyMTUxZjFkZDY3ZDZkMmIyOSJ9
eyJpdiI6ImJqRXp2aW44Mk1OSEtxUGtqQ1JzcUE9PSIsInZhbHVlIjoia21ndU9aOEEzc1d0NVV4ZWplOURta2R3REpsblh4MDUyWTlBYkVDeVNGNjNtT2pmZm54XC8wUkRGUzhQNGppMHExdjVRbjZFQjNlck4rZDhYTWtXeHpvcENGY2lya1oyYldCVGJuVEgwYVd3K3A5a0FXQlp4TWtuN1ZveDNzd2VIelZCTmhrcWlvZEo0eWhxbmxzN21DWFMzMmIyYmlyMnM0ZkdPRTdxZDVicUJyelJtc1dqYzZncnZOcTFSMGJSZmQ5UG1cL3l5YlFvMTZDTUljRndGZVpLWUtlMzdYQ2dOXC8raEJyZ1U2YUV1WTJvOVN0MERWcmx3NHRUOUlDalVhN2k5YnVyODJ0R2hxUUZlT2RxMWo2dlk4bmpnWjc4Q2ltUnN3bnkrM0tJalFCRjZSZjN0MCs5b2E5em1wb0dQWjZJMDhZVFwvdEd5b1U5RzU4ZXFRWEZmZEtxNWhZVXlZNEVnSmdzdXhDK083Qm5oNk1MNjQ1UTdBOEc3SFwveWR6M3B4M2FwQ0xOZzNmRERiaVB4WUFaNnhlb0ZNYm1zUmdkUTBzNUl6WTg3c29Wd2l0XC93enVVV0FtOFwvdlFXXC9cL2l2b0pxUkFLbCtERmk1blpwVVwvWWE3MjBLVWVVK01BejUyS1hwSVVZNFM2QXpoTGNwM2UySk5oTlpHV3gzQVpUbFBkUkJhcHJoc3d0Tkx6UzErZ3Y3NHJCQT09IiwibWFjIjoiMjUxYjAzOTk2MjRmNDE1YzFhM2JkN2JkM2Q2NWE3ZGJjNTdkZjlmMGE1ZGJiNzM2ZmZjNTg5ZGFmZTc2OTE1ZiJ9

Vì sao lại cãi nhau, thật ra cũng chỉ vì một chuyện nhỏ, nhiều năm như vậy An Dương sớm đã quen chuyện gì cũng đều phải vây quanh nàng ấy, mà Tiêu Đình Nghiên cũng như thế, sau khi thành thân phần lớn thời gian đều nhường nhịn nương tử, nhưng có đôi khi hắn lại nóng tính không muốn nhường.

Ads
';
Advertisement