Sống Lại Ta Trở Thành Đại Sư Quốc Bảo

Phong Tranh bật cười, vẻ mặt đầy ý cười:

"Em lợi hại như thế này, tùy tiện xem giúp người ta một lần cũng kiếm được mười, hai mươi vạn. Bây giờ chỉ là chưa nổi tiếng, đợi sau này danh tiếng lớn rồi, có khi chị muốn đặt lịch hẹn với em cũng khó."

Oanh Oanh chống cằm, thở dài một tiếng, giọng nói mang theo chút đáng yêu:

"Nhưng mấy chuyện này không ổn định lắm..."

Cô thực sự rất cần tiền.

Phong Tranh nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đôi mắt sáng ngời, hàng mi dài khẽ chớp, khuôn mặt trắng nõn vì động tác chống cằm mà hơi phồng lên trông rất đáng yêu. Chỉ mới tiếp xúc với Oanh Oanh vài tiếng nhưng cô ta đã thực sự có thiện cảm với cô gái này.

Một người vừa có bản lĩnh thông thiên, lại vừa mềm mại, cởi mở.

Phong Tranh mỉm cười:

"Thực ra, kiếm tiền từ phụ nữ là dễ nhất."

Câu nói của cô ta vốn chỉ là lời bâng quơ, nhưng Oanh Oanh lại nghe vào một cách nghiêm túc, ánh mắt thoáng trầm tư.

Chuyện chưa giải quyết xong, Hướng Bách Hoa lại không ngừng gọi điện cho Phong Tranh. Cô ta dứt khoát chặn số.

Không ngờ, hắn ta đổi sang số khác gọi tiếp.

Phong Tranh bực bội, trực tiếp tắt tiếng điện thoại, tạm thời không muốn để ý đến người này.

Đợi điều tra xong, cô ta nhất định bắt hắn trả lại từng đồng mà hắn đã lấy của mình!

Lúc này, vẫn còn hơn hai tiếng nữa mới đến buổi tối.

Oanh Oanh quyết định đi vào phòng khách tu luyện.

Đến khi cô rời khỏi phòng, trời đã tối hẳn, đồng hồ điểm hơn sáu giờ chiều.

Dưới lầu không bật đèn.

Phong Tranh dựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi, hơi thở đều đặn, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Nhưng bên cạnh cô ta... lại có một bóng đen đang ngồi.

Khoảng cách giữa hắn và Phong Tranh rất gần, dường như chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào cô ta.

Thứ đó toàn thân lạnh lẽo, không có một chút hơi người.

Một hồn ma.

Ánh mắt Oanh Oanh khẽ động, nhìn rõ diện mạo của bóng đen kia.

Ngoại trừ sắc mặt hơi trắng bệch, hắn trông không khác gì một người bình thường.

Tướng mạo nhã nhặn, đeo kính gọng vàng, khí chất trầm ổn nho nhã.

Oanh Oanh thở dài một tiếng, trong lòng đã có đáp án.

Quả nhiên, giống như cô dự đoán, hồn ma luôn ở bên cạnh Phong Tranh chính là bạn trai cũ của cô ta – Doãn Xuyên.

Trên hành lang lầu trên vẫn còn treo một bức ảnh chụp chung của hai người.

Oanh Oanh liếc mắt một cái đã nhận ra.

Oanh Oanh bước xuống lầu, vừa hay chạm phải ánh mắt của Doãn Xuyên. Hắn thoáng sửng sốt khi nhận ra cô đang nhìn thẳng vào mình.

eyJpdiI6IjdsUHdrcmdCSjdXd0c0SEg4cFMreFE9PSIsInZhbHVlIjoiS3gyRXVUTndVNHNuNWFHSnJRV2E3aE5SMlA0QXMyVmlFaHo5V3o0SU9qbTErcU12b1wvRUZyVXJyamJzVXp4Qkp2ekt1cXZORXhWeHVUUWV5RWMrd3lwZnhrTG52SEFBTWlzOUdcL3hCN2Z6MGNWSng4UUZTa01yQ1VlMEdBeHh4QU1EUjVCWklMYTVPUWJSU1U1VzROcERpTTVteGpaOEtxS2pqZ2d3bGFJXC9NOEVINGVKVnQ4M2NranV5K29QVVwvc3p6dnFsT1hPZHBXeDdPZzI0MytvQWc9PSIsIm1hYyI6IjFjMjQyNWFlMGM4YWZkYTBjNzRiMTY5YjdhNTVjNzZkNmU0MTkzMzQxMzU5MDMzNDJhOGE4OGMwYjBlODI0MDAifQ==
eyJpdiI6Ims2ME9Lb0pWWmFNRWFOc04yODBRTGc9PSIsInZhbHVlIjoiZDFxeStGdWlId3FpY2tmY2lueXFyVitCQnRRejBleGh3bHpHMlVQRXpwZGVvXC9QbVRRMGNpbWRzZ1pcL2tlK24zOTVRa3VWbitETjlFVGM0YW84eGlUUlVUcHdEaTNKQ1pZZGIrWm9TZkRwSjQ2cUJTaW1VanNkVWE3NWpTTFc3b2ZXZXJMWGM5bXlzek1cL0QrRElFdjdUM3BkWGMzTVhFTmpPWTMreHhSTW9zczB4dmtMcnZnTXhrSFVcLzhQRVFwbiIsIm1hYyI6IjkwODQ3NzQ1ZGVkN2Y2NTY1Y2I5OTc5MzNjOGVhMmI5ZGY0ZjZjMjgyZGMzMGE0OGRhZDMwYTQyNTI4OGQxYWIifQ==

"Cô là ai? Sao lại ở nhà Tranh Tranh?"

Ads
';
Advertisement