Cô không đáp ngay mà chỉ vào con cổ trùng trong chiếc bát trên bàn:
"Tôi đến giúp chị Tranh giải quyết thứ này."
Doãn Xuyên thoáng chốc như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm:
"Vậy là cổ trùng trong người Tranh Tranh đã được giải rồi sao? May quá..."
Hắn ngừng lại một chút, ánh mắt chợt trở nên xa xăm:
"Sau khi tôi chết, tôi không đi đến địa phủ, mà vẫn luôn ở bên Tranh Tranh. Mấy hôm trước, tôi thấy cô ấy đến quán bar uống rượu, có người đã bỏ một con sâu vào ly của cô ấy. Cô ấy lúc đó say khướt, không hề nhìn kỹ mà uống cạn ly rượu. Sau đó, cô ấy dường như biến thành một người khác…"
Nói đến đây, ánh mắt hắn đầy đau xót.
"Nếu người đàn ông đó thật lòng yêu mến Tranh Tranh, tôi cũng không muốn can thiệp. Nhưng hắn lại muốn lợi dụng con sâu đó để khống chế cô ấy. Tu vi của tôi không đủ, không thể giúp cô ấy hóa giải cổ trùng, chỉ có thể mỗi tối hiện ra, nhắc nhở cô ấy… Nhưng dường như tôi lại làm cô ấy sợ hãi."
Trên mặt Doãn Xuyên lộ vẻ tự trách.
Oanh Oanh khẽ thở dài. Cô có thể cảm nhận được tình cảm sâu nặng giữa hai người họ, nhưng số phận lại quá trớ trêu.
Đúng lúc này, Phong Tranh chậm rãi tỉnh lại, giọng cô còn ngái ngủ:
"Oanh Oanh… em đang nói chuyện với ai vậy?"
Doãn Xuyên dịu dàng nhìn Phong Tranh, trong mắt tràn đầy yêu thương. Dù đã thành hồn ma, hắn vẫn muốn ở bên cô, bảo vệ cô suốt đời.
Oanh Oanh liếc nhìn hai người, rồi khẽ nói:
"Chị, thôi vậy… Em giúp chị mở mắt, tự chị nhìn đi."
Dứt lời, cô đưa tay chạm vào trán Phong Tranh.
Một luồng khí ấm áp lan tỏa, Phong Tranh bỗng cảm thấy bên cạnh mình có thêm một người. Cô hơi ngẩn ra, theo bản năng quay đầu lại nhìn, rồi sững sờ.
"Tôi… tôi… Doãn Xuyên… Doãn Xuyên…"
Cô lắp bắp, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi. Cô lao đến, muốn ôm lấy người trước mặt, nhưng lại chỉ ôm vào khoảng không.
Cô run rẩy lùi lại, ánh mắt tràn đầy đau đớn:
"Chuyện gì thế này… Tại sao? Tại sao lại như vậy?"
Phong Tranh hoang mang nhìn sang Oanh Oanh, đôi mắt đỏ hoe.
Doãn Xuyên vẫn dịu dàng nhìn cô, nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa nỗi buồn khôn nguôi. Hắn khẽ nói:
"Người và quỷ khác đường… Tu vi của anh không đủ, không thể ngưng tụ thành thực thể."
Nghĩa là dù đứng gần nhau thế này, nhưng họ mãi mãi không thể chạm vào nhau.
"Em có thể giúp anh tạm thời ngưng tụ thành thực thể, nhưng chỉ duy trì được một đêm. Hai người hãy trân trọng khoảng thời gian này đi… Em về trước đây."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất