Sống Lại Ta Trở Thành Đại Sư Quốc Bảo

Trái ngược với sự xúc động của Linh Bảo, Oanh Oanh chỉ ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, không nói một lời.

Cô thậm chí còn thản nhiên cầm một miếng bánh trên bàn đá cẩm thạch trước mặt lên ăn.

Dư Hồng Vân không vội đưa đơn cho Oanh Oanh ký ngay.

Bà ta ngồi sát bên con gái lớn, nắm tay cô ta, giọng nói dịu dàng nhưng ẩn chứa sự nhắc nhở:

"Bảo Bảo, con phải nhớ, Oanh Oanh không chỉ là em ba của con mà còn là ân nhân cứu mạng con. Sau này dù có chuyện gì xảy ra, con cũng phải chăm sóc nó cả đời. Con làm được không?"

Trần Linh Bảo xúc động, gật đầu chắc nịch:

"Mẹ, con nhất định sẽ bảo vệ Oanh Oanh thật tốt! Trước đây là con không đúng, chỉ vì một chiếc cúp mà đánh nó… Sau này con sẽ không như vậy nữa."

Nói đến đây, giọng cô ta như nghẹn lại vì cảm động với chính mình:

"Con nhất định sẽ nói được làm được!"

Oanh Oanh vẫn lặng lẽ nhai bánh, vẻ mặt vô cảm, dường như hoàn toàn không để tâm đến những gì vừa diễn ra.

Dư Hồng Vân hài lòng gật đầu, dịu dàng nói:

"Được, mẹ tin con."

Bà ta liếc nhìn chồng mình. Trần Nghĩa Xương hiểu ý, vội vàng đưa tờ giấy đồng ý cùng hộp mực in cho vợ.

Dư Hồng Vân cẩn thận trải tờ giấy lên đầu gối, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay Oanh Oanh, nhúng vào mực in. Giọng bà ta mềm mại, đầy vẻ yêu thương:

"Oanh Oanh, thực ra cha mẹ rất yêu con, nhưng con cũng thấy rồi đấy, Linh Bảo bị bệnh, nếu không thay thận thì sẽ không thể sống được. Con và Linh Bảo là chị em ruột, mẹ tin rằng nếu con hiểu được những gì mẹ nói, con chắc chắn cũng sẽ sẵn lòng giúp chị hai đúng không?"

Bà ta tạm dừng một chút rồi tiếp tục:

"Bệnh của Linh Bảo không thể chờ lâu hơn nữa, mẹ đã sắp xếp bác sĩ giỏi nhất rồi, ba ngày sau sẽ tiến hành phẫu thuật. Con yên tâm, sẽ không đau đâu, cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này. Sau này, khi cha mẹ già đi, chị hai con nhất định sẽ chăm sóc con. Vì vậy, Oanh Oanh, con đồng ý hiến một quả thận cho chị hai chứ?"

Ánh mắt Trần Linh Bảo sáng lên, cô ta đầy mong đợi nhìn Oanh Oanh.

Chỉ cần qua hôm nay, số phận của cô ta sẽ thay đổi. Một tương lai khỏe mạnh và tươi đẹp đang chờ đón.

Thực ra, Dư Hồng Vân không cần câu trả lời. Bà ta đã nắm c.h.ặ.t t.a.y Oanh Oanh, chuẩn bị ấn dấu tay xuống tờ giấy đồng ý.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy—

Oanh Oanh đột ngột rút tay về.

Cô bình thản nhấc thêm một miếng bánh trên bàn. Nhưng lần này, cô không ăn ngay.

eyJpdiI6InZtY3Vac1JUSnlWTFNpN05KdWVhT0E9PSIsInZhbHVlIjoid2ZZWnN4N0VSbTdwR0krK3d2cG1lMVkzWlRkWXZscHlkdlFOa3RkMnREakE0blFrczlRdk5yUEJcL2VKUVhzZjNHNWtSVjdtYkpDeVZ6S1B5cWZGYWYzUEhlSUgrbGhpUFRGZTc0TjRXVkl4QmtMeXIyNUhuR1VobEdQcitMMXNaU3Z0SFZYWkx6Sk1BOE5NYjNZd2JvV3NFaU9BWXZUQXVqemRXVEJ2T1psOEFWbmVVZ3VRbHFuRE5GVWczM3NCQmw0S3NcLzdXUWRSb09rNjdQRmU0aVFxU0FDVVg5TG5nWUtlXC9FVzJ0emVSN0l5S3JSVEN1ZTVGaCtaZCtxZG5uak9ab29lNFdFenNJUlJRXC9VK3pERXk0bFE1M3luMEdvbnYxa2ZOZnBXSHE3VGVLZGRqSXhWVk4ydXZBZXdZVmU2UUNGQTJJVkdXUWhPOXY2dWtkVmJDWHZLRWxsbTJpalJBMnlsa0dVcUlyUnF6S2FLc1lORzBwUllPcUE4Q1o0U0lMRlwvYkQzSXhIR05nWlVBdUM0ZXYzUEJYMFhhUnhXalpUaHJEN1dKREFZV1JSZUhTUnlJTFJ3aWc3aTVXK3NnMnVqenBtcEhMb05FS3pJVGtpVXJnTThkOFN3QlwvelBLRHhqXC9LenBZcVwvdGJzSW1kZ01FVEk5NWxkSmVhRmM4YmlubXVRNFhzU2lBMnV3U0tJRWdIb1VDbEZkMmZmd2x5ZDRwSkExMTF3UjVcL1pMZTFmSEUrc1p1OUwwUU5wcUdGVlVrT0dWUHY2NGdSb2Z4T0RSTzFyZz09IiwibWFjIjoiNjE0YjE4YmFhZjU3NjU2ZmEwZTYyNGY2MWJhYzUwODdjMGZiOWNhNzJhNTVlNjQ4NTY3ZTA0NzczMTc3MzYyNiJ9
eyJpdiI6IlpPRUVzUDhcL1c0UjJHeVNGSm03TktRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik1FeEZjWTJ2dlZNNlZqcTlhdTIzNFJFMkUxK1JjZWZTOWR6NjhoXC9DTUVOeXcrMnNwcGh3V1wvZWpieDhGTm8rYXgwRFwvY1JoSG83NExcL2F5U2RJQVIwY25DdnpTdHROTGFvWEp5RVNod1p0cU8rTHg1TWJhOWhTcTVlV3dLZ24xZkFEZlVWcXRGK1VhMjVtK3pZcm9RQXBhMEZEVnNRMzZONDY1YVhmazZldmFLV2Jac3ExemMxdWNPOUpLRUNiSlB4SEtGZzhKbE93Nll6VjU3WjFLM0piYm8xNjVsZERcL0llUFZIUm8xTE1vUVlCM1dXWTQ2UVwvTktrZW94bW1NYnEydUtTcjZkVDhCcUQ3RE5jOVRkMERtOE82NHZDTSs3d0x6NW9PNWNKczBhbUtKY0t6K3FlZTFSOW1hdlZPYUZhIiwibWFjIjoiNGU1YTQ3M2FmNDEwNmMwZWU5NWM0MmM1MTdkYmU5Mzk3N2Q0ZDk3NThhODQxYTJiNGFmOGZmN2FiYjJhNDdlNSJ9

"Không, tôi từ chối."

Ads
';
Advertisement