Sống Lại Ta Trở Thành Đại Sư Quốc Bảo

Không gian như đông cứng lại.

Ba người nhà họ Trần trợn mắt, há hốc miệng, hồn bay phách lạc, thậm chí còn tưởng mình vừa nghe nhầm.

Dư Hồng Vân là người ngồi gần Oanh Oanh nhất, bà ta có thể thấy rõ sự kinh ngạc tột độ trong chính đôi mắt của mình, phản chiếu qua con ngươi đen láy của cô gái trước mặt.

Trần Linh Bảo lắp bắp, giọng đầy hoảng loạn:

"Mình… mình đang mơ sao? Không thể nào… sao có thể như vậy được?"

Mười lăm năm nay, Oanh Oanh chưa từng mở miệng nói một lời.

Vậy mà hôm nay, cô lại cất tiếng—với một câu từ chối dứt khoát.

Dư Hồng Vân toàn thân căng cứng, môi run rẩy, ánh mắt sắc lạnh như d.a.o cạo, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt:

"Con… con nói được? Sao có thể? Rốt cuộc cô là ai?"

Oanh Oanh cười.

Nụ cười của cô càng lúc càng sâu, đôi mắt cong cong, trông vô hại đến lạ thường.

Cô nghiêng đầu, giọng ngọt ngào như mật:

"Tất nhiên là Oanh Oanh rồi. Là con gái của các người."

Âm thanh mềm mại, nhẹ nhàng, tựa như một bông hoa đang nở rộ giữa trời xuân.

Nhưng chính sự ngọt ngào ấy lại khiến ba người trong phòng khách rét run.

Họ chưa từng nghe thấy giọng nói của Oanh Oanh.

Từ khi sinh ra, cô là một đứa trẻ ngốc nghếch, chưa từng mở miệng nói một lời.

Trần Nghĩa Xương kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

Lời nói của Oanh Oanh như một cơn sóng cuộn trào, nhấn chìm cả không gian phòng khách trong sự im lặng tuyệt đối.

Chỉ có âm thanh từ chiếc TV siêu nét phát ra, bộ phim hoạt hình mà trước đó Trần Hoàn muốn xem vẫn đang chạy.

Oanh Oanh thản nhiên ôm lấy miếng bánh khác, tiếp tục ăn, đôi mắt chăm chú dõi theo màn hình, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ba người còn lại đầu óc trống rỗng, không ai lên tiếng. Không biết đã trôi qua một phút hay mười phút, thậm chí họ cũng không ý thức được thời gian nữa.

Mãi đến khi Trần Nghĩa Xương khẽ động đậy.

Ông ta bước lên hai bước, dáng đi hơi loạng choạng, cuối cùng ngồi xuống bên kia của Oanh Oanh. Gương mặt ông ta bàng hoàng, qua một lúc lâu mới lên tiếng, giọng nói có phần lạc đi:

"Oanh Oanh... con... con rốt cuộc là sao vậy? Sao lại có thể nói được rồi?"

Oanh Oanh quay đầu nhìn ông ta, đôi mắt trong veo, sáng ngời, thậm chí không chớp lấy một lần.

Trên khóe miệng cô vẫn còn dính chút kem bánh ngọt.

Cô khẽ nghiêng đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó chớp mắt nói:

"Hình như đột nhiên thông suốt rồi."

Giọng điệu mềm mại của cô khiến Trần Nghĩa Xương thoáng thở phào nhẹ nhõm.

eyJpdiI6InNXeU9pb2NWSk5LeHlNNXpWNlJ3d2c9PSIsInZhbHVlIjoibnBDV1MxTTRzU3RRUkprTDhQTGI4RXU3Yk94QlNhS3BqXC95WDQ3a1pRTDFnTExrXC9hTjBGVThmbHFITVZJSWJQSFZWUjdXcHBUdUZ1XC9tbEFNaUMxT0dFMFJ2azYxYWZmZWM2bzg3NmdRTVNHVDFEejhYTjZLc001M2ZtN1hlbTJZMTI3RXk0SldtcUNPQVwvTWpuYzZPeG9kNTRnRVwveGhicys4VU5zZ0xaMWw3RkhlampzWTRmc2R6SWpESHRPOXoyXC94YklSR1FKU1wvaDNkM1JZVklLblpNRmxlUUl1aXdTOTlZdWQ4S2ZxMVkySDJHM3pcLzA0NGVjQ0tsTU1BRll0IiwibWFjIjoiNGZiNzkwOTc3YTNjNmFiZDk5ZDA0YzI3NGRiY2I4MDIzODZmZTk4ZDg2MzRiZDNmNDFiNzU1N2UwYzMzY2Y2OCJ9
eyJpdiI6IlVYNitUdFBxR1NBcmNwKzFoSkRXTUE9PSIsInZhbHVlIjoic0MwSENrYTlwVnZOZnNiWjk3VCt1cTY3ZEVHM0duNlJYbnZldkdSNkJIRFFzbkNDNmlmeU0ySWFcL2FhZzlieW9YckZsQ3k3VVhxT3VBeUE4UU5vdE5mTHRpYWRKMFhISUpjbjk0bDRFVnk4MlJvWEpJV3pxMXJGYmdIT3BXdklQaUVVcHJWaDVaUWZaTFJcL0s1eVZzdll4YjVRN011NnNRWnZ0bzdyM1U0eDQ9IiwibWFjIjoiOTQzMWQ5NTdhMjM1YWZhMjU3ZDgyYTAwYmQxNWQyYjQ2ZDdlNTYyNDM4Njk3MTgzNGIxMTk1M2FiZDIzMGMxNCJ9

"Vậy Oanh Oanh thông suốt từ khi nào?"

Ads
';
Advertisement