Dương Bách Xuyên cũng không biết nhị sư huynh muốn dẫn hắn đi đâu, còn úp úp mở mở, hắn cũng phối hợp không hỏi nhiều, đến nơi sẽ biết.  

 

 

Phi thuyền bay rất nhanh, Dương Bách Xuyên ngồi uống trà ở khoang thuyền, Lạc Dương cáo lui nói muốn đi gặp đám người Đinh Hòa Bình.  

 

Tinh Thần Tử ý bảo Lạc Dương bước đến, lúc này Dương Bách Xuyên rất muốn hỏi có phải nhị sư huynh bị mù hay không? Không nhìn thấy Lạc Dương thích huynh sao?  

 

Nhưng cuối cùng cũng không dám nói ra, dù sao nhị sư huynh cũng là người tôn trọng quy củ nhất, sợ rằng sẽ không làm ra loại chuyện yêu đương với đồ đệ của mình.  

 

Hơn nữa nghĩ kỹ lại thì nhị sư huynh là ai chứ, sao có thể không nhìn ra Lạc Dương thích hắn?  

 

Có lẽ không muốn nhìn ra mà thôi.  

 

Chung quy hắn không lắm miệng, mỗi người có duyên phận riêng của mình, hắn cũng không có lập trường hỏi.  

 

Tiên Vực Hỗn Loạn rất lớn, phi thuyền bay 3 ngày mới tới nơi.  

 

Nhị sư huynh: “Tiểu sư đệ, đến nơi rồi, chúng ta cùng ra ngoài thôi.”  

 

“Vâng.” Dương Bách Xuyên đứng dậy đi theo Tinh Thần Tử ra khỏi phòng.  

 

Hai người đi đến boong tàu.  

 

Trong tầm mắt là cảnh tượng mây mù lượn lờ, phi thuyền đang dần hạ xuống.  

 

Dương Bách Xuyên nhìn thấy sơn xuyên đại địa, vô số ngọn núi chồng điệp lên nhau, thẳng tắp nối dài trong mây mù.  

 

Tinh Thần Tử: “Tiểu sư đệ, nơi này là nơi trung tâm của Tiên Vực Hỗn Loạn. Chỗ mà đệ đang thấy có khoảng 108 ngọn núi, nhìn từ trên cao xuống thì giống như một đại trận thiên nhiên.  

 

Sư huynh làm cu li cho đệ một lần, bố trí 108 ngọn núi này thành một tòa kiếm trận, kiến tạo căn cơ cho Vân Môn. Sau này phát triển lớn mạnh thì có thể xây dựng 108 ngọn núi thành 108 cung điện, mỗi nơi có cường giả trấn giữ riêng, uy lực của trận pháp này sẽ còn mạnh hơn nữa.  

 

Chính giữa 108 ngọn núi lớn là một dải đất trống khoảng 3000 dặm, hoàn cảnh khí hậu tiên nguyên lực sung túc, là một mảnh phúc địa.”  

 

Dương Bách Xuyên nghe vậy không nhịn được ngắt lời: “Nhị sư huynh, một nơi tốt như vậy, sợ sẽ không đơn giản đúng không? Nếu tốt như vậy thì đã bị người khác chiếm từ lâu rồi.”  

 

“Khụ khụ ~” Tinh Thần Tử đỏ mặt nói: “Nơi này có chút phiền phức, nhưng sư huynh có thể giải quyết được, sư đệ cứ yên tâm.”  

 

Dương Bách Xuyên càng nghe càng tò mò: “Nhị sư huynh, huynh cũng đừng úp mở nữa, nói xem nơi này có những phiền phức gì?”  

 

Tinh Thần Tử: “Có ba phiền phức lớn.  

 

Đầu tiên là ngọn gió Vân Lôi Âm Sát, đây là nơi hiểm yếu. Chỗ chúng ta đã thấy trong đám mây mù kia có dựng dục Âm Phong Chi Lôi. Mỗi lần đi qua sẽ bị Âm Phong Chi Lôi tấn công, lôi đình vạn quân, âm phong cắt xương. Năm đó ta đi vào cũng phí hết sức lực mới vào được, Tiên Đế tầm thường cũng không dễ dàng đi vào được đây. Nếu đại trận thành công, cho dù Tiên Tôn xông đến cũng bị lột một lớp da. Nhưng sư đệ yên tâm, sư huynh có cách giúp đệ đi vào.  

 

Thứ hai là nơi trung tâm có một gốc cây yêu thụ, là một kẻ khó chơi. Năm đó bị hắn ta ngáng đường quấn lất làm ta rất tốn sức. Yêu thụ đó là cây liễu già Hồng Hoang, tuy tà tính nhưng lại có linh trí, sư đệ muốn vào ở mảnh đất trung tâm thì phải tự đi thu phục cây liễu già.  

 

Nhưng nhớ đừng dùng vũ lực, đệ không phải đối thủ của hắn ta. Đó là một cây liễu già sâu không lường được, mục tiêu của đệ là trở thành liên minh với cây liễu già, đến lúc đó cây liễu già sẽ trở thành người bảo vệ cho Vân Môn.  

 

Đây là nan đề thứ hai, ta không giúp được đệ, đệ tự nghĩ cách giải quyết đi. Thứ ba, nơi này là vị trí địa lí trung tâm của Tiên Vực Hỗn Loạn, nơi nối kiền với Đông Tây Nam bắc, nói cách khác kề sát bốn nơi gồm địa bàn Nhân tộc, Ma tộc và Yêu tộc, ngoài ra còn có tiểu Hồng Hoang. Cho nên nguy hiểm sẽ là khả năng sau này sẽ trở thành kẻ địch của bốn phương.”  

 

Nghe xong, Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt: “Sư huynh, huynh không cảm thấy hai cái sau rất khó hả?”  

 

Tinh Thần Tử cười nói: “Ta sẽ giải quyết nan đề thứ nhất, tuy nan đề thứ hai phiền phức nhưng cũng là cơ hội của đệ. Còn nan đề thứ ba thì tạm thời không tồn tại, chờ bốn nơi phát hiện ra đệ thì đệ đã lớn mạnh. Cho nên đệ chỉ cần đối mặt với nan đề thứ hai, thu phục cây liễu già là được.”  

 

Dương Bách Xuyên cảm thấy rất có lý, liên tục gật đầu. Nhưng hắn cứ cảm giác có gì đó sai sai nhưng không biết sai ở đâu.  

 

Sau khi bàn bạc xong, Tinh Thần Tử chuẩn bị ra tay.  

 

Đang định bắt đầu thì Dương Bách Xuyên gọi hắn lại: “Nhị sư huynh, ta còn có một vấn đề muốn hỏi huynh.”  

eyJpdiI6InlZclpyaGZOajJNYXVyZVNUbTRxcEE9PSIsInZhbHVlIjoiZzFJWDZuUDl6VzRkVVI5TFpoaDJVUGRzd3d0NWJmSmw3MTl2bUJwNUhoYkFCUFJoaXlLRTM0TlVmQWpnV01NVCIsIm1hYyI6IjNjNWZlMDc2NGY0YmVhMWYzMmYyNjQwYzYwNDc3YmI4ZWIxMDdhNzNiY2NiZGI0MTYxNDZmODg1ODJjNWFkOGIifQ==
eyJpdiI6IkV2ZEhIemNMRWM5bThyXC9jZ3Y3a2t3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Iko3RXRyOStmRURLKzE3YW1CZUhNcGxFU1VIcTg2RWZINTNRTGIzWE02dDJ4WU9cL1RXdjR1TGg5MVJtbW5HVlNiSUttQWlZMzlNRmZWRXp2RW5sRHJOVTRyZWdZSE8zME5mMnViVHY0RzNPVTJodVk1OXlqMThFQnh1NlI1K2Ftc0tWOTh1TXNmalBpTHlYYkVxXC9RXC9YbmlFc3V2RkdZeHN1MTZGUWQweVwvVW15a1VkeEVHb0NVMCtBYUhDdUZcL2g0IiwibWFjIjoiMTU3NTgwMTFjZmYwZjFmYTQwNTZlNmRjYTA1YTk2NTg3NWYyMWNjNTFhOTg2NjFjYzhjYTNhNzE3ZmQ2YWMwNCJ9

Ads
';
Advertisement