Dương Bách Xuyên đang nghĩ đến vấn đề phi thăng của người thân bạn bè ở Vân Môn dưới hạ giới không cùng một chỗ sẽ rất phiền phức, hắn cần hỏi rõ ràng để có kế sách đối phó.
Nghe xong, Dương Bách Xuyên nói: “Tu sĩ Nhân tộc phi thăng đều ở mấy nơi cố định nên chuyện này dễ làm. Sư huynh sẽ sắp xếp người của Tiên Minh Luyện Tạo đi tiếp dẫn, mấy chỗ phi thăng của Nhân tộc đều có phân bộ của Tiên Minh Luyện Tạo, chỉ cần bọn họ phi thăng lên thì đảm bảo đều có thể tiếp dẫn về.
Nhưng Yêu tu và Qủy tu thì không xác định, mỗi một chủng tộc phi thăng thì đều có nơi riêng. Đến lúc đó ta sẽ để người của Tiên Minh Luyện Tạo đi chú ý.”
Dương Bách Xuyên lo nhất là việc phi thăng của chồn nhỏ, tiểu phượng hoàng và Ngô Mặc Thu, giờ xem ra đúng là không có cách nào khác. Còn những người khác thì Dương Bách Xuyên tin nhị sư huynh có thể giải quyết.
Bây giờ hắn cần phải nhanh chóng thành lập Vân Môn Tiên giới, phát triển lớn mạnh. Như vậy thì Vân Môn mới có tên tuổi ở Tiên giới, đám chồn nhỏ phi thăng lên thì dù ở địa bàn Yêu tộc cũng có thể tìm về.
“Vậy làm phiền nhị sư huynh.” Dương Bách Xuyên hành lễ.
“Được rồi, giữa chúng ta không cần khách khí, sư huynh biết ở dưới hạ giới đệ còn có vợ con, mà không chỉ một người. Đừng lo, sư huynh lập tức phái người của mấy phân bộ Tiên Minh Luyện Tạo đi chờ ở Tiếp Dẫn Trì, tùy thời liên lạc với đệ.
Các ngươi lên phi thuyền chờ ta, ta đi xuống bày trận.”
Tinh Thần Tử nói xong thì bay ra khỏi phi thuyền, hai tay quay cuồng, biển mây phía dưới quay cuồng nhộn nhạo kéo đến.
“Ầm ầm ầm ~”
Vô số tiếng sấm vang lên nhưng không hề nhìn thấy bất kỳ tia chớp nào.
Tiếng sấm nơi này làm hắn nhớ đến Vân Môn ở hạ giới, lúc ấy cũng lôi đình tuyệt địa, cũng có Vân Lôi Thú, chẳng qua nơi này khác ở chỗ là có một gốc cây liễu già.
Dương Bách Xuyên rất tò mò về cây liễu già mà nhị sư huynh nói. Hắn cảm giác lúc nhắc đến cây liễu già, lời nói của nhị sư huynh hơi mơ hồ, dường như có chút sợ hãi.
Chỉ trong chớp mắt, Dương Bách Xuyên nhìn thấy nhị sư huynh biến mất trong biển mây.
Phía dưới biển mấy vang lên tiếng sầm rung trời, có thể thấy được vô cùng hung hiểm, đồng thời hắn cũng vô cùng kính nể với thực lực của vị sư huynh này.
Lúc này Lạc Dương xuất hiện phía sau, Dương Bách Xuyên thấy trong mắt nàng ta ẩn chứa lo lắng nhìn về phía biển mây thì biết nàng ta đang lo cho nhị sư huynh.
“Tiểu sư thúc.” Lạc Dương hành lễ.
Dương Bách Xuyên cười nói: “Sao? Tìm được sư phụ ngươi rồi mà còn khách sáo với ta?”
Lạc Dương đỏ mặt: “Không phải, Lạc Dương vĩnh viễn nhớ rõ ơn cứu mạng của tiểu sư thúc, chỉ là se phụ ta rất tuân theo quy củ, ngài là tiểu sư thúc của ta, ta không dám xằng bậy.”
“Được rồi, sư phụ ngươi là sư phụ ngươi, còn ta thì không có nhiều quy củ đến vậy.” Dương Bách Xuyên nói.
Lạc Dương lo lắng nhìn xuống dưới biển mây: “Tiểu sư thúc, sư phụ ta sẽ không sao chứ?”
Dương Bách Xuyên nhếch miệng: “Nhị sư huynh sẽ không sao, huynh ấy đã từng đến đây, bây giờ đi xuống bày trận thôi, chờ xem.”
“Vâng.” Lạc Dương đáp.
Dương Bách Xuyên nhìn đi nhìn lại đều nhìn ra Lạc Dương yêu nhị sư huynh, vỗn không muốn nói nhưng lại không nhịn được: “Lạc Dương có muốn tiểu sư thúc dắt dây cho ngươi không?”
Kết quả mặt Lạc Dương đỏ bừng, hoảng sợ nói: “Tiểu sư thúc đừng đừng…”
Dương Bách Xuyên chỉ muốn thử thôi nhưng không ngờ Lạc Dương lại đỏ mặt. Điều này càng khiến hắn càng thêm xác định Lạc Dương đang đơn phương nhị sư huynh.
Còn nhị sư huynh thì có vẻ như không biết.
Đang định nói thì Lạc Dương lên tiếng: “Tiểu sư thúc, thật ra ta hiểu ý tốt của ngươi. Ta cảm thấy như vậy cũng khá tốt, có vài việc sư phụ chưa chắc không biết, chỉ là nói ra thì không hay. Ta rất thỏa mãn với tình trạng bây giờ, có thể làm bạn bên cạnh sư phụ, vậy đã rất tốt rồi.”
Nghe vậy Dương Bách Xuyên ngây người mất một lúc, lúc này hắn cảm thấy cảnh giới của Lạc Dương rất cao, hắn không thể sánh bằng. Mục tiêu của mỗi người không giống nhau, hắn hiểu điểm này nên gật đầu: “Được, ta biết rồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất