Dương Bách Xuyên đoán nhị sư huynh phải mất một lúc nữa mới hoàn thành đại trận, cũng không quấy rầy Lạc Dương. Hắn đi lên tầng một kiểm tra tình hình của Đông Phương Thiết Nhân và Nhiếp Hồn lão tổ.
…
Khi Dương Bách Xuyên đi đến chỗ Đông Phương Thiết Nhân và Nhiếp Hồn lão tổ thì hai người này lần lượt mở mắt, có vẻ phục hồi không tệ.
Đứng dậy chào hỏi Dương Bách Xuyên.
“Chủ nhân.”
“Xuyên Tử.”
“Vết thương sao rồi?”
Dương Bách Xuyên hỏi bọn họ.
Đông Phương Thiết Nhân cười nói: “Nước Sinh Mệnh của ngươi đúng là chí bảo, chỉ một giọt thôi mà vết thương ngoài da của ta đều khỏi hẳn. Vết thương ở tiên hồn cũng không sao, chậm rãi tu dưỡng một thời gian sẽ lành.”
Nhiếp Hồn lão tổ cũng đứng dậy: “Cảm ơn chủ nhân quan tâm, lão nô cũng không sao.”
“Vậy thì tốt rồi, để ta giới thiệu cho các ngươi.” Dương Bách Xuyên nhìn về phía Bảo Thuận Quang, Yến Xích Hà và Đinh Hòa Bình.
Giới thiệu để bọn họ biết nhau, đều là người một nhà.
Ngoài Đinh Hòa Bình là thuộc hạ của Lạc Dương thì Bảo Thuận Quang, Yến Xích Hà và Nhiếp Hồn lão tổ đều là người hầu của hắn.
Sau khi thăm dò tình hình của Nhiếp Hồn lão tổ, Yến Xích Hà và Bảo Thuận Quang đều cảm thấy nguy hiểm. Bây giờ người hầu bên cạnh chủ nhân càng ngày càng siêu phàm, Tiên Vương đại viên mãn, hai người bọn họ càng thêm áp lực, quyết định phải cố gắng tu luyện nếu không sau này sẽ không có địa vị.
Dương Bách Xuyên không biết mấy người này suy nghĩ gì, hắn bắt đầu nói qua về công việc thành lập Vân Môn.
Đông Phương Thiết Nhân đã đồng ý gia nhập Vân Môn, nghe Dương Bách Xuyên nói xong thì lên tiếng: “Xuyên Tử, ta phải về gia tộc mọt chuyến. Nếu Vân Môn xây dựng thù ta cũng muốn góp một phần sức lực, lần này trở về chào hỏi gia gia rồi ta sẽ quay về ngay.”
Dương Bách Xuyên: “Vậy cũng tốt, nên nói với lão gia tử một câu.”
“Vậy giờ ta trở về.” Đông Phương Thiết Nhân nói đi là đi.
“Trên đường cẩn thận.” Dương Bách Xuyên dặn dò.
“Yên tâm đi, dù sao nơi này cũng là Tiên Vực Hỗn Loạn, trên đường trở về sẽ không sao.” Đông Phương Thiết Nhân nhếch miệng cười, hóa thành một luồng ánh sáng bay về phía Tiên Thành Hỗn Loạn.
Sau khi Đông Phương Thiết Nhân rời khỏi, Dương Bách Xuyên nhìn về phía ba người Nhiếp Hồn lão tổ: “Lão Ốc, chờ bày trận xong thì ngươi lo chuyện xây dựng cung điện Vân Môn, Yến Xích Hà và Bảo Thuận Quang sẽ giúp ngươi.”
“Rõ, chủ nhân!”
Ba người đồng thanh đáp.
Đột nhiên phía dưới truyền đến tiếng nổ lớn.
Một luồng kiếm khí bay vọt lên từ trên một đỉnh núi, giống như cả ngọn núi là một thanh kiếm khổng lồ vậy.
Cách thật ra mà bọn họ vẫn cảm nhận được kiếm khí cường đại, khiến người ta run rẩy.
Mấy người Nhiếp Hồn lão tổ cũng vô cùng khiếp sợ, bọn họ không thể tưởng tượng nổi thực lực của Tinh Thần Tử, không thể tưởng tượng được uy lực của đại trận này sau khi thành hình.
Tiếp theo lại có một luồng vụt lên.
Dương Bách Xuyên biết nhị sư huynh bắt đầu bày trận, có vẻ phải mất thêm một khoảng thời gian nữa. Hắn dặn dò đám người Nhiếp Hồn lão tổ chờ ở trên phi thuyền, nếu nhị sư huynh cần hỗ trợ thì lên giúp, chính hắn thì lên tầng hai tìm một gian phòng rồi đi vào không gian bình Càn Khôn.
Tuyết Hương, Răng Cưa Vương, Tuyết Miêu và Mông Nghị đều ở trong đây, ba người còn bị thương, cũng không biết bọn họ đã khôi phục đến đâu rồi.
Ở trong phòng, Dương Bách Xuyên đang định đi vào không gian thì chim Thần Ma đột ngột lên tiếng: “Gà rù, ta không đi vào, ta muốn xem nhị tiểu tử bày trận, có chút thú vị.”
Dương Bách Xuyên hơi ngạc nhiên, theo đạo lý chim Thần Ma đi theo sư phụ lâu như vậy, đáng lẽ phải biết nhị sư huynh mới đúng, sao lúc trước gặp mặt không nói gì?
“Ngươi chưa gặp nhị sư huynh của ta?” Dương Bách Xuyên hỏi.
“Vô nghĩa, sao lại chưa gặp, năm đó ta đi theo sư phụ ngươi đi đến rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, bao gồm cả đại sư huynh và nhị sư huynh của ngươi, cả nha đầu Tử Hà kia nữa. Tuy nhị sư huynh của ngươi có chút ngay thẳng cũ kỹ nghiêm túc nhưng lại là kỳ tài ngút trời về kiếm đạo.
Còn nha đầu Tử Hà kia là một tiểu ma nữ chính hiệu, may mà lần này nàng không đến, nếu không sẽ nhận ra lão tử mất…” Chim Thần Ma lải nhải.
“Không đúng, nếu từng gặp thì sao nhị sư huynh không nói chuyện với ngươi?” Dương Bách Xuyên hỏi.
“Vô nghĩa, bộ dạng bây giờ ta lão tử khác hoàn toàn với lúc trước, đều do sư phụ của ngươi đem bản mạng… Thôi không nói, nói nhiều lại khóc, nhị tiểu tử không nhận ra ta mới tốt, nếu không ta không biết vứt cái mặt già này đi đâu. Tiểu tử, ngươi cũng không được nói ra, bao gồm cả đại sư huynh của ngươi và Tử Hà nha đầu kia nữa, coi như lão tử là một con chim bình thường.” Chim Thần Ma nghiêm túc dặn dò.
Dương Bách Xuyên nghe muốn cười, những cũng biết chim Thần Ma cũng có tôn nghiêm. Có vẻ trước kia ở trước mặt sư huynh sư tỷ của mình, nó rất trâu bò, chẳng qua bây giờ lại biến thành hình dạng một con quạ đen, cảm giác bị hạ giá, không nói thì không nói, chừa chút mặt mũi.
“Ha ha ha, không ngờ sẽ có ngàu ngươi lại sợ gặp ngươi. Được được được, giữ bí mật cho ngươi, ngươi đi xem nhị sư huynh bày trận đi, nói cho bọn họ ta đang bế quan, đừng làm phiền ta.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất