Khi tìm được một người tên là Lục Bằng Bân thì lại gặp phải một người họ Đoàn, hắn đến từ gia tộc Tiên giới bên ngoài Tiên Vực Hỗn Loạn, bọn họ cũng tới mời Lục Bằng Bân, ban đầu Lục Bằng Bân từ chối tất cả, Nhiếp Hồn lão tổ sốt ruột nên trực tiếp dùng tiền, à không, là dùng tiên thạch đập Lục Bằng Bân.
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, năm nghìn tiên thạch cực phẩm không phải con số nhỏ, Lục Bằng Bân đã đồng ý.
Nhưng...
Không nên phô trương tiền tài, nhưng Nhiếp Hồn lão tổ lại để lộ...
Chuyện này phức tạp rồi.
Kết quả chính là bị người họ Đoàn cướp đoạt, cuối cùng Nhiếp Hồn lão tổ bị bắt luôn với Lục Bằng Bân.
Quan trọng là...Bảo Thuận Quang bị đối phương đánh chết.
Điều này khiến tâm trạng đang tốt đẹp của Dương Bách Xuyên rơi xuống đáy vực.
Lúc trước quen biết với Bảo Thuận Quang là bởi vì hắn thắng cược luyện đan, Bảo Thuận Quang nói muốn đi theo làm người hầu của hắn, năm đó tu vi của hắn còn không cao bằng Bảo Thuận Quang, lúc còn ở Tiên Minh Luyện Tạo – thành Tiên Đan, Bảo Thuận Quang đối xử với người chủ nhân này rất tốt, làm gì cũng tận tâm tận lực.
Lần này đi theo nhị sư huynh cả nghìn năm để tới đây, chủ động ở lại giúp hắn xây dựng Vân Môn.
Còn hắn thì sao?
Thật ra hắn chưa làm được gì cho người hầu trung thành này, nhưng bây giờ...Bảo Thuận Quang lại bị người ta giết chết...
Ở Tiên giới, Dương Bách Xuyên không phải tai to mặt lớn gì, nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện giết chết người của hắn.
Yến Xích Hà cũng xem như có tu vi thấp nhất trong ba người hầu, may mà vẫn giữ được mạng, nhưng vẻ mặt lại tái nhợt đến đáng sợ, hắn bị thương không nhẹ vẫn chạy về báo tin.
Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi rồi hỏi: “Vậy hơn ba mươi người thợ kia thì sao?”
“Sau khi gặp được thiếu gia Đông Phương, ngài ấy đã sắp xếp cho bọn họ ở trong gia tộc Đông Phương, nói là đợi chủ nhân quyết định.” Yến Xích Hà đáp.
“Ngươi cứ dưỡng thương đi, ta tới tiên thành Hỗn Loạn một chuyến.” Dứt lời, Dương Bách Xuyên đưa nước Sinh Mệnh cho Yến Xích Hà uống.
“Chủ nhân, ta đi cùng với người ~” Sau khi uống nước Sinh Mệnh, Yến Xích Hà nói.
”Không cần, ngươi cứ lo dưỡng thương đi, chuyện còn lại cứ giao cho ta, ta đi tiên thành Hỗn Loạn đây, à đúng rồi, ngươi cho ta xem chân dung của Lục Bằng Bân và cái người họ Đoàn kia.” Dương Bách Xuyên nghĩ ngợi, hắn muốn tìm người tính sổ thì đương nhiên phải biết mặt mũi người ta mới được, ngưng tụ ra hình ảnh của một người với Tiên nhân dễ như ăn kẹo.
“Chủ nhân, ta đã chuẩn bị xong rồi, trong này còn có chân dung của ba mươi tám thợ xây dựng.” Yến Xích Hà nói rồi đưa cho Dương Bách Xuyên một khối ngọc giản.
Dương Bách Xuyên nhận lấy xem qua một lượt, sau khi ghi nhớ trong đầu hắn nói với Hồng Y: “Chúng ta đi thôi ~”
Một bước đã biến mất khỏi tầm nhìn của Yến Xích Hà.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên nhìn qua thần thức phát hiện tuyết miêu và chim Thần Ma đang ngủ gật ở một gốc cây cổ thủ.
“Quạ đen, tuyết miêu xuống núi ~”
“Cuối cùng tiểu tử ngươi cũng ra ngoài, lão tử suốt ngày ở đây sắp mốc meo cả người rồi, nhanh nhanh đi thôi ~” chim Thần Ma lẩm bẩm.
Tuyết miêu meo một tiếng rồi nhảy lên vai Hồng Y.
Hồng Y vẫn giống như một pho tượng điêu khắc, không hề dao động.
Dương Bách Xuyên vung tay triệu hoán chim Răng Cưa, dù sao hắn cũng phải cần tọa kỵ mới được.
Răng cưa vương có thể so với phi cơ riêng, vô cùng thích hợp, hơn nữa tốc độ bay cũng rất nhanh.
Hắn kêu Hồng Y cùng ngồi trên lưng Răng Cưa vương, Dương Bách Xuyên hạ lệnh, Răng Cưa vương thét dài một tiếng rồi bay thẳng về phía chân trời.
…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất