Vừa định phản bác thì lại nghe cây liễu già nói: “Đừng quên ngươi tu luyện công pháp thần đạo, tiềm lực ban đầu lớn hơn người khác một mảng, trên lý thuyết ngươi có thể thành tựu Thần đạo hơn ngươi khác.
Tu luyện công pháp Thần đạo có thể hấp thu luyện hóa mọi lực lượng của Tiên giới thành lực lượng Thần đạo, hiểu được sâu hơn một tầng so với tu luyện công pháp Tiên đạo, cho nên ngươi có khả năng sáng tạo ra được thần thông bí pháp thuộc về mình. Truyền nhân của Thần đạo khai tông lập pháp dưới hạ giới, cũng không phải chỉ là một tông môn truyền thừa đơn giản, mà là khai sáng ra một đại đạo truyền thừa, như vậy mới không phụ thần đạo truyền thừa của ngươi, đó mới là khai tông lập phái thực sự.
Ngoài ra ta phải nhắc nhở ngươi, sau này ngươi phải chiến đấu ở thần thức và pháp lực, mà ở góc độ nào đó thì công pháp, thần thức cần có sự môi giới của pháp tắc đại đạo, tức là sự lôi kéo pháp tắc Tiên giới. Nếu trong chiến đấu, ngươi có thể nhuần nhuyễn kết hợp giữa thần thức và pháp lực thì có thể phát huy ra uy lực vô cùng huyền diệu.
Pháp tắc Tiên giới là một lực lượng đại đạo vô hình, cảnh giới cao nhất của đại đạo chính là Thần đạo, sau này tu luyện thì ngươi phải tìm đúng phương hướng. Ngươi có công pháp Thần đạo vô thượng, nhưng lại không thể phát huy ra được toàn bộ lực lượng Thần đạo, nếu bị người truyền thụ cho ngươi thừa kế biết, chẳng phải sẽ bị tức chết?”
Dương Bách Xuyên sửng sốt, nghĩ lại cũng có đạo lý.
“Ý của ngươi là sau này ta không được tu luyện thần thông chiến kỹ của người khác nữa mà phải tự sáng tạo?”
“Ngươi có thể thông minh chút được không?” Cây liễu già mất kiên nhẫn nói: “Không phải bắt ngươi không tu luyện nữa, ta chỉ cho ngươi một con đường mục tiêu tu luyện sau này mà thôi. Tự sáng tạo ra thứ thuộc về mình, đi tìm đạo của mình, có thể dùng thần thông chiến kỹ của người khác để phụ trợ nhưng đừng coi nó là tất cả.”
Nếu Dương Bách Xuyên còn không hiểu nữa thì chắc chắn cây liễu già sẽ đánh hắn, vội vàng gật đầu: “Hiểu hiểu.”
“Hiểu rồi thì cút đi, đừng làm phiền tỷ tỷ tu luyện.” Qủa nhiên cây liễu già bắt đầu tức giận.
Dương Bách Xuyên vội vàng kéo theo Hồng Y bay xuống dưới núi, còn không đi hắn sợ cây liễu già thật sự đánh.
Hơn 10 năm rồi, cũng không biết đám Nhiếp Hồn lão tổ tiến hành đến đâu.
Nhưng vừa xuống núi thì thấy Yến Xích Hà ở dưới chân núi, thấy Dương Bách Xuyên thì vội vàng hét lên: “Chủ nhân, cuối cùng ngài cũng xuống núi rồi, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện.”
Yến Xích Hà la lớn khiến Dương Bách Xuyên lo lắng, hắn vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Nhiếp Hồn lão tổ và Bảo Thuận Quang đâu?”
Chủ nhân, Nhiếp Hồn lão tổ và Bảo Thuận Quang một người bị thương một người bị bắt đi rồi...” Yến Xích Hà sốt ruột đáp.
Dương Bách Xuyên híp mắt nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đừng vội, nói cho rõ ràng?”
Yến Xích Hà hít sâu rồi mới lên tiếng: “Chủ nhân, chuyện là như thế này, năm đó sau khi chúng ta ra ngoài đã tới tiên thành Hỗn Loạn tìm nhân lực xây dựng cung điện, mới đầu mọi chuyện rất thuận lợi, tìm được hơn ba mươi người, hơn nữa đều đã đưa tiền đặt cọc.”
Nhưng Nhiếp Hồn lão tổ nói còn thiếu một người chủ trì thiết kế chính, sau đó chúng ta nghe được có một người tên Lục Bằng Bân là một đại sư xây dựng, ông ấy đã từng thiết kế xây dựng cho rất nhiều tông môn, vậy nên Nhiếp Hồn lão tổ định đi mời Lục Bằng Bân.
Không ngờ lúc đi gặp phải một người xuất thân từ lĩnh vực Hỗn Loạn, cũng không biết là ai, họ tự xưng là gia tộc Đoàn gì đó đến từ Tiên giới, ta cũng không nghe rõ, người đó có cấp bậc Tiên Vương hậu kỳ, dẫn theo hai cường giả nhìn không thấu được tu vi, bọn họ cũng tới mời Lục Bằng Bân xây dựng cung điện.
Lục Bằng Bân lại tính tình cổ quái, không thèm nể mặt ai. Nhiếp Hồn lão tổ trực tiếp lấy ra năm nghìn tiên thạch cực phẩm, Lục Bằng Bân đã động tâm rồi, đồng ý đi cùng với chúng ta.
Nhưng cái tên họ Đoàn kia đột nhiên gây khó dễ, hạ lệnh cho hai cường giả đi cùng bắt Lục Bằng Bân, hơn nữa cả Nhiếp Hồn lão tổ cũng bị bắt, đánh nhau một trận, Hắc Giáp cũng không ngăn cản được, bị đối phương đánh trọng thương.
Ta và Bảo Thuận Quang cùng giúp đỡ, kết quả...Kết quả Bảo Thuận Quang bị đối phương giết chết...tu vi của ta quá thấp nên bọn họ không thèm giết, phất tay đánh ta bị thương nặng...
Nhiếp Hồn lão tổ bảo ta tới tìm chủ nhân, nửa đường gặp thiếu gia Đông Phương Thiết Nhân, sau khi nói lại chuyện này cho ngài ấy, ngài ấy nói sẽ đi điều tra, bảo ta tới báo tin, đó là chuyện của nửa tháng trước rồi, cuối cùng ta cũng đợi được chủ nhân xuất quan, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Mặc dù Yến Xích Hà nói năng có hơi lộn xộn, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn nghe hiểu ~
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất