“Bài này và bài thầy giáo giao khó gần như nhau, vừa rồi tôi đã giải thích qua bài này rồi, để hoàn thành bài tập thầy giáo giao thì các bạn làm bài này đi, chuyện này ta giải thích với thầy Lương.”
Thẩm Đường nói xong, cô vỗ vỗ tay rồi đi xuống bục giảng, trở về tới chỗ ngồi của mình.
Các bạn học nhìn động tác dứt khoát của Thẩm Đường: Cảm thấy bạn học nữ xinh đẹp này đẹp trai quá đi.
Thẩm Đường ngồi trở lại vị trí, Ứng Côn Hoa với vẻ mặt ấm ức thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình lại, sắc mặt kia có thể nói là vô cùng khó coi.
Còn Tiết Cánh lại phấn khích khích quay đầu nhìn Thẩm Đường, cậu ấy cười hì hì nói: “Cậu giỏi thật đấy, tôi có thể kết bạn với cậu được không? Ta tên là Tiết Cánh, tới từ tỉnh G, cậu thì sao?”
“Thẩm Đường, tới từ tỉnh H.” Thẩm Đường cười đáp lại.
“Ngươi chính là Thẩm Đường à, ngưỡng mộ đã lâu, tôi đã sớm nghe nói về cậu, cậu quả thật rất giỏi.” Tiết Cánh nói.
Phòng học chỉ có chừng đó, vì vậy sao các bạn lại không thể nghe thấy cuộc đối thoại của Thẩm Đường và Tiết Cánh được?
Phòng học lớn như vậy, Thẩm Đường và Tiết Cánh nói chuyện thì sao các bạn học không thể không nghe được?
Ánh mắt của mọi người đền lén nhìn Thẩm Đường.
Hóa ra đây là Thẩm Đường trong truyền thuyết?
Dáng vẻ xinh đẹp ngoài dự đoán, trước đó bọn họ còn nghĩ rằng Thẩm Đường nhất định là một con mọt sách đeo mắt kính dày đấy.
Hiện tại nhìn thấy người mới phát hiện, cô vốn không phải như bọn họ nghĩ.
Thời gian nghỉ trưa, Thẩm Đường từ chối lời mời cùng đi đến nhà ăn cùng các bạn cùng phòng, cô chuẩn bị đi văn phòng giáo viên chịu đòn nhận tội.
Tới văn phòng giáo viên, Thẩm Đường giơ tay gõ cửa.
“Vào đi.” Trong văn phòng truyền ra giọng nói của Lương Tùng Niên.
Thẩm Đường đẩy cửa đi vào, sau đó cô lại phát hiện trong văn phòng không chỉ có một mình Lương Tùng Niên, mà còn có giáo sư Khương ở đây.
Khi Khương Bính Thăng nhìn thấy Thẩm Đường, trên mặt ông cụ nở nụ cười rồi chủ động chào hỏi: “Thẩm Đường, con đã đến rồi, tới đây đi, vào trong nói chuyện.”
“Em chào thầy, con chào giáo sư Khương ạ.” Thẩm Đường ngoan ngoãn chào hỏi, sau đó mới cất bước vào văn phòng.
Tầm mắt của Lương Tùng Niên đặt ở trên người Thẩm Đường, quan sát một lát rồi hỏi: “Bạn học Thẩm Đường, em tới là có chuyện gì sao?”
Tay nhỏ của Thẩm Đường ngoan ngoãn giấu phía sau, cô cúi đầu, hơi xấu hổ nói: “Thưa thầy, em tới để xin lỗi ạ.”
“Hả, xin lỗi gì? Có chuyện gì mà cần em phải xin lỗi?” Lương Tùng Niên nói.
Nghe thấy Thẩm Đường nói như vậy, ngay cả Khương Bính Thăng cũng nhướng mày nhìn Thẩm Đường.
“Thưa thầy, mọi chuyện là thế này…” Thẩm Đường kể lại từ đầu đến cuối mọi chuyện xảy ra sáng nay, cũng không hề thêm mắm dặm muối gì.
“Thầy ơi, em chỉ là tức giận thôi, đã thời đại nào rồi mà cái gì người ta cũng có thể nói được, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, nam nữ bình đẳng. Bạn học Ứng Côn Hoa có suy nghĩ như vậy là rất không đúng, bọn em là học sinh nữ thì làm sao, học sinh nữ không thể học khoa học tự nhiên giỏi ạ? Đây là đạo lý gì vậy chứ?”
Thẩm Đường càng nói càng tức giận, Ứng Côn Hoa đó chính là một thằng vừa tồi vừa ngu ngốc, lần sau nên nấu lên rồi mang đi cho chó ăn.
Lương Tùng Niên nghe xong lời kể của Thẩm Đường, ông ấy im lặng một lát rồi nói: “Em nói em đã giải thích lời giải này cho các bạn, sau đó lại giao một bài khó như bài cũ để cho các bạn làm hả?”
“Vâng ạ.” Thẩm Đường cúi đầu, cô dùng vẻ mặt chột dạ nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.
Lương Tùng Niên không nói một hồi lâu , Thẩm Đường nhịn không được mà dịch chân một chút, sau đó lén ngẩng đầu nhìn sắc mặt của thầy Lương, nhìn xem có phải thầy tức giận hay không.
Lương Tùng Niên và Khương Bính Thăng đều thấy được động tác nhỏ của Thẩm Đường, trong mắt hai người đều đồng loạt xuất hiện ý cười.
“Được rồi, việc này coi như xong, người trẻ tuổi không nên quá xúc động, lửa giận lớn như này thì sao có thể tốt được? Thôi về đi” Lương Tùng Niên nói.
Thẩm Đường nghe thấy thầy giáo nói như vậy, cô ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Thẩm Đường vừa đi, văn phòng chỉ còn lại Lương Tùng Niên và Khương Bính Thăng.
“Trời ơi, giáo sư Khương, ông nói xem em học sinh này rất thú vị đúng không? Hoạt bát, thông minh, trách không được anh cả là ông lại coi trọng như vậy.”
Lương Tùng Niên và Khương Bính Thăng tốt nghiệp cùng một trường, tuy tuổi tác chênh lệch nhiều, nhưng hai người quen biết nhiều năm như vậy, quan hệ cũng không tệ lắm.
“Đúng vậy, tôi còn định nhân cơ hội nước ấm nấu ếch xanh với con bé, đến lúc đó bảo con bé tới khoa Toán của đại học Bắc Kinh chúng ta để dạy học.”
“Cái này thì không nói trước được, người trẻ tuổi rất dễ thay đổi, ông đã tính toán từ lâu rồi đúng không?”
“Cứ đặt trước, tiên hạ thủ vi cường mà.” Khương Bính Thăng cười cười đáp lời.
Vào tiết học buổi chiều, Lương Tùng Niên không nói bất cứ cái gì, dường như chuyện xảy buổi trưa chưa từng xuất hiện, đến cả chuyện bài mà Thẩm Đường giao cũng ngấm ngầm bỏ qua.
Buổi tối, Thẩm Đường ngồi ở giường dưới của Thanh Dương, đôi chân dài trắng nõn của cô ngâm trong chậu nước, nước nóng ngâm chân làm gương mặt Thẩm Đường đỏ ửng lên.
Thanh Nịnh ngồi bên cạnh nhìn chân mình, sau đó lại nhìn chân Thẩm Đường.
Ôi trời, người xinh đẹp thì cả người cũng chân đẹp, ngay cả chân cũng đẹp như vậy.
“Thẩm Đường, hôm nay cậu lợi hại thật đấy, ha ha ha.”
“Đúng đúng đúng, lúc ấy sắc mặt của Ứng Côn Hoa quả thực rất buồn cười.”
“Hừ, ai bảo cậu ta xem thường con gái, lần này thì bị vả mặt thật đau rồi?”
Thẩm Đường cười cười không nói gì, chỉ cười nghe các bạn cùng phòng nói chuyện.
Sau khi ngâm chân xong, Thẩm Đường mệt mỏi trèo lên giường ở trên, cô trùm kín chăn rồi nhắm mắt lại.
“Ký chủ, hôm nay khoe khoang thế có vui không?” Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Thẩm Đường.
Đương nhiên, bài này là Thẩm Đường làm bằng chính năng lực của mình, hệ thống chỉ giúp đỡ kiểm tra trình tự làm bài của Thẩm Đường xem có chỗ nào sai không, mà Thẩm Đường cũng thật thật sự rất giỏi, vậy mà cô lại không sai chút nào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất