Sự ra vẻ này thật sự rất ghê gớm.
Hệ thống tỏ vẻ: Không phục tường thì cũng phải phục Thẩm Đường.
Có một ký chủ học như thần như thế, ra vẻ thì cũng là ra vẻ hàng thật giá thật.
Thẩm Đường rất không quen với lời nói hôm nay của Ứng Côn hoa, vì vậy cô vô cùng không thoải mái khi nghe vậy, bằng không Thẩm Đường cũng sẽ không kiêu ngạo đối đầu với Ứng Côn Hoa như thế.
Nhưng mà, không thể phủ nhận, cũng không phải tất cả phụ nữ đều có thể tự lập tự cường, muốn xông pha để có mảnh trời riêng của mình.
Thậm chí ở đời trước, Thẩm Đường cũng gặp một vài người phụ nữ, rõ ràng là ra nước ngoài du học, tốt nghiệp ở các đại học có tiếng, nhưng sau khi kết hôn thì lại không có tham vọng trong công việc, một lòng chỉ lo cho người đàn ông và con cái.
Thẩm Đường cũng không nói tập trung vào gia đình là không tốt, nhưng Thẩm Đường cảm thấy phụ nữ có thể chăm sóc gia đình, đồng thời cũng có thể có sự nghiệp của riêng mình, không nên để nửa đời sau của mình chỉ tập trung vào gia đình.
Phụ nữ cần phải có không gian riêng của mình, cuộc sống của mình, thỉnh thoảng phải ra ngoài đi chơi thư giãn cùng bạn bè, tâm sự về sự nghiệp, cuộc sống cũng đều là lựa chọn tốt.
Nếu phụ nữ cứ luôn mù quáng dựa dẫm vào người đàn ông, như vậy sẽ rất giống như chơi cổ phiếu, người đàn ông tốt thì là cổ phiếu tăng giá, còn đàn ông tồi thì sẽ là tiền mất tật mang, huống hồ đàn ông tốt cũng sẽ có thể thay đổi, giống như thị trường chứng khoán đi lên đi xuống vậy.
Thẩm Đường sẽ không bình bình luận người khác như thế nào, nhưng Thẩm Đường tuyệt đối sẽ không chịu nổi kiểu mỗi tháng phải chờ tiền của đàn ông, vậy sẽ khiến Thẩm Đường cảm thấy trống trải.
Huống hồ, phụ nữ mà duỗi tay quá dài thì sẽ không có sức lực.
Mỗi ngày vào học tan học, Thẩm Đường đều không dám thả lỏng bản thân mình, chỉ cần vừa có thời gian, cô sẽ lập tức cố gắng tiếp thu thêm tri thức.
Thời gian trôi qua từng ngày một, huấn luyện của đội tập huấn cũng sắp kết thúc.
Thẩm Đường đã thành công tham gia vào đội tuyển quốc, gia, sau đó Thẩm Đường chuẩn bị tham gia cuộc thi Olympic Toán học quốc tế.
Còn tên tồi Ứng Côn Hoa kia, lần này cậu ta không thể vào đội tuyển quốc gia.
Dù sao chỉ có mấy suất để vào đội tuyển quốc gia, cuộc cạnh tranh khốc liệt, mặc dù môn Toán của Ứng Côn Hoa rất tốt, nhưng thật đáng tiếc, vẫn nhiều người giỏi hơn cậu ta.
Ứng Côn Hoa không có cơ hội.
Chương trình học bên đội tập huấn vừa kết thúc, Khương Bính Thăng đã đến tìm Thẩm Đường, đồng thời còn dẫn Thẩm Đường tới nhà của mình, ông cụ chuẩn bị huấn luyện cho một mình cô hai ngày.
Thẩm Đường không từ chối, cô cảm thấy mình cần phải liên tục tiếp thu kiến thức, như vậy mới có thể chuẩn bị mà không có chút buồn phiền nào, phải cố gắng lấy được thành tích tốt nhất trong cuộc thi lần tiếp theo.
Sau khi Thẩm Đường đi theo Khương Bính Thăng trở về, cô gần như không có cơ hội để rảnh rỗi, bận rộn nhiều việc, thậm chí còn bận đến mức không có thời gian nói chuyện phiếm với vợ của giáo sư là Thư Nhiên.
Trong phòng khách, Thư Nhiên ngồi ở đằng kia đan áo len, bà cụ đeo kính lão liên tục nhìn vào thư phòng, sau đó lại nhấc chân đá giáo sư Khương đang đọc báo ở bên cạnh.
“Có chuyện gì không?” Giáo sư Khương ngẩng đầu lên, ánh mắt của ông cụ chuyển từ tờ báo lên người bạn già của mình.
“Có, Thẩm Đường đã không ra ngoài hơn hai tiếng rồi, ông có cần phải đi xem một chút không?” Thư Nhiên hỏi.
“Không cần đâu, nhỡ đâu cắt ngang mạch suy nghĩ của cô bé thì không tốt.” Khương Bính Thăng bình tính đáp lại.
“Cái gì mà mạch suy nghĩ với không suy nghĩ, ông xem lại ông đi, đang êm đẹp tự dưng lại mời cô bé tới nhà, lại còn giày vò người ta như vậy, mới hai ngày mà tôi thấy Đường Đường Đường đã gầy đi rồi đó”
“Gầy?” Lần này Khương Bính Thăng mới chú ý tới điểm mấu mấu chốt, không đợi Thư Nhiên kịp nói cái gì, ông cụ lại tiếp tục nói: “Gầy đi cũng không được, bà nó, buổi chiều bà đi mua con gà về nấu canh đi, phải bồi bổ, nhỡ đâu lúc ra nước ngoài đi thi thi đấu lại không trụ nổi mà ngất xỉu thì không tốt.”
“Không phải là vấn đề bồi bổ, ông phải cho con gái nhà người ta nghỉ ngơi đi.”
“Không phải tôi không bảo con bé nghỉ ngơi, mà là cô bé Thẩm Đường này không muốn nghỉ ngơi, tôi có bảo mấy lần vẫn vô dụng.”
“Cũng đúng, tính cách bướng bỉnh của cô bé này không biết là giống ai.” Thư Nhiên lẩm bẩm một câu.
Ngay khi hai người đang nói chuyện, cửa thư phòng được mở ra, Thẩm Đường vừa xoa cổ vừa đi từ bên trong ra.
“Thầy, bà một lát nữa con phải ra ngoài một chuyến.” Thẩm Đường cười nói.
“Đi đâu thế?” Khương Bính Thăng hỏi.
Thư Nhiên cũng nhìn Thẩm Đường đợi cô nói.
“Ra ngoài một chút để thư giãn đầu óc thôi thôi ạ, dù sao thả lỏng đúng cách cũng sẽ giúp cho việc học tập.” Thẩm Đường đáp lại.
“Được được được, đúng là nên thư giãn một chút, vậy con ra ngoài thì nhớ về ăn cơm trưa đấy, vừa rồi giáo sư Khương của con còn bảo bà mua một con gà để bồi bổ cho con ăn đó.” Thư Nhiên dịu dàng cười nói.
“Đúng đúng, đi đỉa ngoài một chút, ngày mốt là chúng ta xuất phát rồi, con cần phải nghỉ ngơi một chút.” Khương Bính Thăng cũng phụ họa một câu.
Ra khỏi nhà họ Khương, Thẩm Đường đi thẳng đến cửa hàng, cô định đi thả lỏng một chút, và đương nhiên, chỉ có mua, mua và mua mới có thể khiến tâm trạng của phụ nữ thả lỏng thôi.
Hơn nữa, mấy ngày ở trong nhà họ Khương, ăn của người ta, uống của người ta, mà tiền Thẩm Đường đưa hai ông bà lại không lấy, vì vậy đúng lúc Thẩm Đường nhân cơ hội này đi tới cửa hàng để mua một chút gì đó về.
Đến cửa hàng, Thẩm Đường đi dạo nửa tiếng, nhưng vẫn không thấy cái gì đáng mua, bởi vì phần thưởng của hệ thống rất nhiều, Thẩm Đường đột nhiên phản ứng lại mình đã đủ hàng tồn kho rồi.
Hơn nữa, phần thưởng lần này hệ thống vẫn chưa đưa.
Sau khi khi vào đội tập huấn, hệ thống bảo Thẩm Đường đợi hai ngày, nhưng cô vẫn chưa lấy được phần thưởng nào.
Không thích bất cứ cái gì, đương nhiên Thẩm Đường cũng không có động lực để mau, cuối cùng cô dừng lại trước một cửa hàng để mua hai túi đồ ăn vặt, sau đó ung dung chuẩn bị về nhà.
“Thẩm Đường?”
Thẩm Đường cầm đồ ăn vặt đi trên đường, cô đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
Giọng nói ở đằng sau có hơi quen tai, Thẩm Đường xoay người lại thì thấy ở cách đó không xa là một người đàn ông cao to mặc quân trang.
Mà suy nghĩ của Tống Khôn cũng giống với Thẩm Đường: Sao cô lại ở chỗ này?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất