Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Tống Khôn nghi ngờ nhấc chân bước tới, anh ấy dừng lại trước mặt Thẩm Đường rồi hỏi: “Thẩm Đường, vừa thấy em, tôi còn tưởng rằng tôi nhìn lầm đây! Sao em lại ở chỗ này, một mình em tới đây sao? Hay là đi cùng với người kháTống Khôn nghi ngờ nhấc chân bước tới, anh ấy dừng lại trước mặt Thẩm Đường rồi hỏi: “Thẩm Đường, vừa thấy em, tôi còn tưởng rằng tôi nhìn lầm đây! Sao em lại ở chỗ này, một mình em tới đây sao? Hay là đi cùng với người khác?”

Tống Khôn bất ngờ nhìn thấy Thẩm Đường, trong lòng anh ấy không kìm chế nổi mà xuất hiện một cảm giác vui mừng, bất ngờ lớn như vậy, bọn họ gặp mặt nhau ở đây, có phải là để nói rằng hai người họ có duyên phận không?

Đương nhiên Thẩm Đường cũng nhận ra sự vui mừng ẩn chứa trong đôi mắt của Tống KHôn, cô cảm thấy không hiểu, vì sao Tống Khôn lại vui mừng chứ?

Thẩm Đường nhớ rõ hai người không tiếp xúc với nhau nhiều, cũng chỉ gặp mặt được vài lần, thậm chí còn không thể nói là bạn bè nữa.

Dù sao Thẩm Đường và Tống Khôn, còn không thân thiết bằng cô và Cố Thịnh. Cô chỉ mới gặp Tống Khôn vài lần, không nói được mấy câu, mà cô với Cố Thịnh dù sao cũng từng ăn với nhau hai bữa cơm, hơn nữa Cố Thịnh còn là ân nhân cứu mạng của cô.

“Anh Tống, thật trùng hợp mà, lại gặp anh ở chỗ này.” Thẩm Đường cười nhẹ lễ phép nói, cô trả lời vấn đề mà Tống Khôn vừa hỏi: “Lần trước em có nói là có tham gia thi một cuộc thi Toán học đó ạ, lần này em tới đây để tiếp tục tranh tài.”

“Tham gia cuộc thi hà, em giỏi thật đấy, em vẫn còn tiếp tục tham gia thi đấu sao? Vậy mấy ngày nữa em về?”

Tống Khôn vốn không hiểu nhiều về cuộc thi Toán học này, nhưng lần trước cũng từng nghe Thẩm Đường nói thi đậu một cuộc thi về Toán học, nên anh ấy cũng có chú ý hơn một chút, thậm chí anh ấy cũng không biết vì sao mình lại đi tìm tư liệu về cuộc thi này.

“Vẫn thi tiếp ạ, mấy ngày nữa em sẽ xuất phát cùng các giáo viên.” Thẩm Đường cười đáp.

“Vậy em được vào đội tuyển quốc gia hả?” Tống Khôn hỏi.

“Đúng rồi ạ, em được vào.”

“Thế em thật sự rất giỏi đó.”

“Vâng, bình thường thôi ạ.” Thẩm Đường đỏ mặt cười cười, sau đó cô hỏi: “Anh Tống, sao anh lại ở đây vậy ạ, anh tới đây là có chuyện gì sao?”

“Khụ khụ, đúng vậy, tới nơi này có chút việc việc, à thì, em có việc thì em cứ đi trước đi, chúng ta gặp lại sau.” Tống Khôn cụp mắt xuống để che giấu sự thất vọng ở trong mắt.”

“Vâng ạ, vậy em đi trước đây anh Tống.” Tông Đồng vẫy tay, sau đó quay người rời đi.

Ở sau lưng Thẩm Đường, Tống Khôn với ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng đang rời đi của cô.

Một lát sau, Tống Khôn thở dài một tiếng.

Cuối cùng, anh ấy vẫn không xứng với cô.

Cô giỏi giang như vậy, anh ấy thì đã từng cưới vợ, còn có ba đứa con trai, cho tới bây giờ, giữa hai người luôn không thể.

Là anh ấy mơ mộng hão huyền, từ lần đầu tiên gặp cô, trong đầu anh ấy đã có những suy nghĩ không nên có rồi.

“Anh Tống, anh đang nhìn cái gì vậy?” Một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng Tống Khôn.

Tống Khôn nghe được giọng nói này, anh ấy xoay người thấy Vương Thư Hương ở đằng sau.

Đúng vậy, việc mà Tống Khôn nói chính là chờ Vương Thư Hương.

Tống Khôn đến Bắc Kinh cũng không phải tới để làm việc, trong lúc anh ấy chấp hành nhiệm vụ đã bị thương, vì vậy mới được đưa đến bệnh viện ở Bắc Kinh.

Vài ngày trước Tống Khôn mới xuất hiện.

Trong khoảng thời gian anh ấy nằm viện là Vương Thư Hương chăm sóc anh ấy, không thể không nói, trong lòng Tống Khôn rất cảm kích cô ta, anh ấy không biết vì sao lúc này Vương Thư Hương lại đến Bắc Kinh, theo lời Vương Thư Hương nói, cô ta đến đây để kinh doanh, còn việc gặp gỡ anh ấy trong bệnh viện là hoàn toàn trùng hợp.

Bởi vì Vương Thư Hương bị thương ở cảnh tay nên mới phải đến bệnh viện, vì vậy cô ta tình cờ gặp được Tống Khôn.

Tống Khôn nhìn Vương Thư Hương, trong ánh mắt của anh ấy xuất hiện sự xa cách.

Tống Khôn cảm thấy có lẽ mình và Vương Thư Hương nên giữ khoảng cách nhất định, bọn họ cũng không hợp với nhau.

Vương Thư Hương nhìn thẳng vào ánh mắt Tống Khôn, trong lòng cô ta giật mình, ngay lập tức có một loại dự cảm không lành.

Quả nhiên, ngay sau đó Tống Khôn đã nói.

“Thư Hương, mấy ngày nữa tôi sẽ đặt vé xe lửa cho cô, cô về đi, việc kinh doanh của cô đã qua một khoảng thời gian rồi, cô đừng ở đây quá lâu, mấy ngày nữa tôi cũng sẽ trở lại quân đội.”

“Anh Tống, sao anh đột nhiên nói như vậy?” Nụ cười trên gương mặt Vương Thư Hương hơi cứng lại, cô ta không hiểu vì sao anh ấy lại nhắc đến chuyện này.

Tống Khôn nghiêm mặt, trịnh trọng nói: “Thư Hương, chúng ta không hợp nhau.”

“Vì vậy, cô đừng lãng phí thời gian ở trên người tôi nữa, sau này cô sẽ tìm được người đàn ông mà cô thích, cô sẽ có cuộc sống tốt hơn.”

“Không, em không muốn.” Nụ cười trên mặt Vương Thư Hương hoàn toàn tắt ngấm, cô ta nói: “Anh Tống, em chỉ thích anh thôi, em không cần người đàn ông khác, cũng sẽ không có người đàn ông khác, em không muốn bất cứ ai, em chỉ muốn anh.”

Những lời nói táo bạo này của Vương Thư Hương đã khiến Tống Khôn phải nhíu mày, anh ấy im lặng một lát, đối mặt với cảm xúc kích động lại cố chấp của Vương Thư Hương, cuối cùng anh ấy cũng không nói gì.

Ở bên này, Thẩm Đường cầm đồ ăn vặt trở về nhà họ Khương.

“Đường Đường, con xem con cũng tật là, bảo con ra ngoài đi dạo mà con lại đi mua đồ ăn vặt về, khách sáo như vậy làm gì hả? Lão Khương, ông đến đây nói Đường Đường đi, đây là quá khách sáo rồi.”

“Đúng vậy, Thẩm Đường, con đừng khách sáo như vậy, thầy là thầy của con, thầy đối xử tốt với con cũng là bởi thầy thích cô học trò như con, nếu con thật sự muốn khách sáu, đợi mấy ngày nữa khi xuất phát đi tham gia cuộc thi, con cố gắng hơn một chút là được, cầm giải huy chương vàng trở về.”

“Cái lão già đáng c.h.ế.t nhà ông nói nhăng nói cuội gì đấy hả? Ông đang tạo áp lực cho Đường Đường đấy biết không? Cái huy chương vàng kia dễ cầm như vậy hả, nói kiểu như Đường Đường muốn là lấy được luôn đó.” Thư Nhiên mắng giáo sư Khương một câu.

Còn giáo sư Khương hiếm khi lại không tức giận, ông cụ cười nói: “Người khác có lẽ không làm được, nhưng Thẩm Đường chỉ cần phát huy như bình thường, cái huy chương vàng này chắc chắn sẽ có thể lấy được.”

“Ông có tin tưởng Đường Đường vậy sao?” Thư Nhiên trêu chọc.

“Ha ha ha, đương nhiên phải tin rồi, Đường Đường con nói có đúng không?” Ánh mắt của Khương Bính Thăng rơi xuống người Thẩm Đường, ông cụ hỏi cô.

“Con cảm ơn thầy đã nhìn chúng, con không thể nói chắc được bất cứ cái gì, nhưng mà con sẽ cố gắng hết sức.” Thẩm Đường ngoan ngoãn đáp lại.

“Cố gắng hết sức thì tốt, nhưng mà con vẫn chưa quen với cuộc sống ở đây, con đi theo giáo viên phụ trách thì đừng để bị lạc.” Giáo sư Khương rất hài lòng với câu trả lời của Thẩm Đường.

Không tự tin quá mức, không kiêu không nản, rất tốt.c?”

Tống Khôn bất ngờ nhìn thấy Thẩm Đường, trong lòng anh ấy không kìm chế nổi mà xuất hiện một cảm giác vui mừng, bất ngờ lớn như vậy, bọn họ gặp mặt nhau ở đây, có phải là để nói rằng hai người họ có duyên phận không?

Đương nhiên Thẩm Đường cũng nhận ra sự vui mừng ẩn chứa trong đôi mắt của Tống KHôn, cô cảm thấy không hiểu, vì sao Tống Khôn lại vui mừng chứ?

Thẩm Đường nhớ rõ hai người không tiếp xúc với nhau nhiều, cũng chỉ gặp mặt được vài lần, thậm chí còn không thể nói là bạn bè nữa.

Dù sao Thẩm Đường và Tống Khôn, còn không thân thiết bằng cô và Cố Thịnh. Cô chỉ mới gặp Tống Khôn vài lần, không nói được mấy câu, mà cô với Cố Thịnh dù sao cũng từng ăn với nhau hai bữa cơm, hơn nữa Cố Thịnh còn là ân nhân cứu mạng của cô.

“Anh Tống, thật trùng hợp mà, lại gặp anh ở chỗ này.” Thẩm Đường cười nhẹ lễ phép nói, cô trả lời vấn đề mà Tống Khôn vừa hỏi: “Lần trước em có nói là có tham gia thi một cuộc thi Toán học đó ạ, lần này em tới đây để tiếp tục tranh tài.”

“Tham gia cuộc thi hà, em giỏi thật đấy, em vẫn còn tiếp tục tham gia thi đấu sao? Vậy mấy ngày nữa em về?”

Tống Khôn vốn không hiểu nhiều về cuộc thi Toán học này, nhưng lần trước cũng từng nghe Thẩm Đường nói thi đậu một cuộc thi về Toán học, nên anh ấy cũng có chú ý hơn một chút, thậm chí anh ấy cũng không biết vì sao mình lại đi tìm tư liệu về cuộc thi này.

“Vẫn thi tiếp ạ, mấy ngày nữa em sẽ xuất phát cùng các giáo viên.” Thẩm Đường cười đáp.

“Vậy em được vào đội tuyển quốc gia hả?” Tống Khôn hỏi.

“Đúng rồi ạ, em được vào.”

“Thế em thật sự rất giỏi đó.”

“Vâng, bình thường thôi ạ.” Thẩm Đường đỏ mặt cười cười, sau đó cô hỏi: “Anh Tống, sao anh lại ở đây vậy ạ, anh tới đây là có chuyện gì sao?”

“Khụ khụ, đúng vậy, tới nơi này có chút việc việc, à thì, em có việc thì em cứ đi trước đi, chúng ta gặp lại sau.” Tống Khôn cụp mắt xuống để che giấu sự thất vọng ở trong mắt.”

“Vâng ạ, vậy em đi trước đây anh Tống.” Tông Đồng vẫy tay, sau đó quay người rời đi.

Ở sau lưng Thẩm Đường, Tống Khôn với ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng đang rời đi của cô.

Một lát sau, Tống Khôn thở dài một tiếng.

Cuối cùng, anh ấy vẫn không xứng với cô.

Cô giỏi giang như vậy, anh ấy thì đã từng cưới vợ, còn có ba đứa con trai, cho tới bây giờ, giữa hai người luôn không thể.

Là anh ấy mơ mộng hão huyền, từ lần đầu tiên gặp cô, trong đầu anh ấy đã có những suy nghĩ không nên có rồi.

“Anh Tống, anh đang nhìn cái gì vậy?” Một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng Tống Khôn.

Tống Khôn nghe được giọng nói này, anh ấy xoay người thấy Vương Thư Hương ở đằng sau.

Đúng vậy, việc mà Tống Khôn nói chính là chờ Vương Thư Hương.

Tống Khôn đến Bắc Kinh cũng không phải tới để làm việc, trong lúc anh ấy chấp hành nhiệm vụ đã bị thương, vì vậy mới được đưa đến bệnh viện ở Bắc Kinh.

Vài ngày trước Tống Khôn mới xuất hiện.

Trong khoảng thời gian anh ấy nằm viện là Vương Thư Hương chăm sóc anh ấy, không thể không nói, trong lòng Tống Khôn rất cảm kích cô ta, anh ấy không biết vì sao lúc này Vương Thư Hương lại đến Bắc Kinh, theo lời Vương Thư Hương nói, cô ta đến đây để kinh doanh, còn việc gặp gỡ anh ấy trong bệnh viện là hoàn toàn trùng hợp.

Bởi vì Vương Thư Hương bị thương ở cảnh tay nên mới phải đến bệnh viện, vì vậy cô ta tình cờ gặp được Tống Khôn.

Tống Khôn nhìn Vương Thư Hương, trong ánh mắt của anh ấy xuất hiện sự xa cách.

Tống Khôn cảm thấy có lẽ mình và Vương Thư Hương nên giữ khoảng cách nhất định, bọn họ cũng không hợp với nhau.

Vương Thư Hương nhìn thẳng vào ánh mắt Tống Khôn, trong lòng cô ta giật mình, ngay lập tức có một loại dự cảm không lành.

Quả nhiên, ngay sau đó Tống Khôn đã nói.

“Thư Hương, mấy ngày nữa tôi sẽ đặt vé xe lửa cho cô, cô về đi, việc kinh doanh của cô đã qua một khoảng thời gian rồi, cô đừng ở đây quá lâu, mấy ngày nữa tôi cũng sẽ trở lại quân đội.”

“Anh Tống, sao anh đột nhiên nói như vậy?” Nụ cười trên gương mặt Vương Thư Hương hơi cứng lại, cô ta không hiểu vì sao anh ấy lại nhắc đến chuyện này.

Tống Khôn nghiêm mặt, trịnh trọng nói: “Thư Hương, chúng ta không hợp nhau.”

“Vì vậy, cô đừng lãng phí thời gian ở trên người tôi nữa, sau này cô sẽ tìm được người đàn ông mà cô thích, cô sẽ có cuộc sống tốt hơn.”

“Không, em không muốn.” Nụ cười trên mặt Vương Thư Hương hoàn toàn tắt ngấm, cô ta nói: “Anh Tống, em chỉ thích anh thôi, em không cần người đàn ông khác, cũng sẽ không có người đàn ông khác, em không muốn bất cứ ai, em chỉ muốn anh.”

Những lời nói táo bạo này của Vương Thư Hương đã khiến Tống Khôn phải nhíu mày, anh ấy im lặng một lát, đối mặt với cảm xúc kích động lại cố chấp của Vương Thư Hương, cuối cùng anh ấy cũng không nói gì.

Ở bên này, Thẩm Đường cầm đồ ăn vặt trở về nhà họ Khương.

“Đường Đường, con xem con cũng tật là, bảo con ra ngoài đi dạo mà con lại đi mua đồ ăn vặt về, khách sáo như vậy làm gì hả? Lão Khương, ông đến đây nói Đường Đường đi, đây là quá khách sáo rồi.”

“Đúng vậy, Thẩm Đường, con đừng khách sáo như vậy, thầy là thầy của con, thầy đối xử tốt với con cũng là bởi thầy thích cô học trò như con, nếu con thật sự muốn khách sáu, đợi mấy ngày nữa khi xuất phát đi tham gia cuộc thi, con cố gắng hơn một chút là được, cầm giải huy chương vàng trở về.”

“Cái lão già đáng c.h.ế.t nhà ông nói nhăng nói cuội gì đấy hả? Ông đang tạo áp lực cho Đường Đường đấy biết không? Cái huy chương vàng kia dễ cầm như vậy hả, nói kiểu như Đường Đường muốn là lấy được luôn đó.” Thư Nhiên mắng giáo sư Khương một câu.

Còn giáo sư Khương hiếm khi lại không tức giận, ông cụ cười nói: “Người khác có lẽ không làm được, nhưng Thẩm Đường chỉ cần phát huy như bình thường, cái huy chương vàng này chắc chắn sẽ có thể lấy được.”

“Ông có tin tưởng Đường Đường vậy sao?” Thư Nhiên trêu chọc.

“Ha ha ha, đương nhiên phải tin rồi, Đường Đường con nói có đúng không?” Ánh mắt của Khương Bính Thăng rơi xuống người Thẩm Đường, ông cụ hỏi cô.

eyJpdiI6IjV1NnNzNFI5bytvdVJ6a1VvYytWSWc9PSIsInZhbHVlIjoiMVcySzRJVVpRV2FvU0poUm16dGxlM1k4emxETmFFOFM5ZHNpNFlxUnJrZXQ4OGQxK1wvMkU3cERtc0VlRzFHazBTMlJxRkxzM1hqUW9yMjlkUXZ4cEVSYVU3b2EzaEhcL1o0Z2p6eWJia05la1R1aHhubysrMnRFMVZGN0QxRGFNWGxRcWl2RThGSFhEWVA0bjN0OHN1UjBLWmNoZ2t2MzA0QXNTcytSV3dXTVwvTVVVZEtLQTl5SmRQXC9hakxWK3FRRUZrSlBkRis1elIyWmRmaHNkM3d4S2JNd3NmUm9sV3ZPVWJMSkl5bmNsZ0ViQTdXdkU3YnExbTYyTFRaZmdrdkQ3bjZLNEM2cEJvK0VFZVYxTFMrYmlQbWJmMmo0MlpvNTlucFVHZ3NvN2NHSG4zUG1HM1BadUNFWmZheVUzdjFJdTA0bm5acVRRenQ1XC9FbVZOTkx0dGVqRnJtdDVPc1pQaGpwVU1RQitOS1wvbUtoaDhJcldlSHhyazlpWEcyNkxKQmJoY1ZVdkdiUVY2ZmxsUlhNVXlYZFBPVVJNMUEyam9zQnFiXC94N3VRU21TdEJSaWhJaXg0blhmXC9hS05QTXNEa1c1T1RNdW9tZGdqM3BMeTl3ajdVV1o0bnJOXC9SRCs3VnUyN0F0c1pDWDBlZEN2Rkp5Nkhnd1pjSkFVeHJaekZuU0dyWnNlMVNuZXNcL2FPRnpQZHZuQT09IiwibWFjIjoiMWE3MjgyM2QxM2UzNzU3YTA0YmU0MzBjMDdjYTQ0MWEzZDk5MGFiNTNjYzlmMTc5ZTE2MWIxZmE1ZmE5ODQ5NSJ9
eyJpdiI6Iml6UE56RXVhclR1OFwvd25LaHpNaHRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlA4MWJGWkhCMjRva1AzdXZiQ1wvRHY5XC9oYzFzT0pQZEV2Z09jeGRpREd5MTE0dWtGMmEwYXBGNVR3RGNmeDl3aUtsZGVcL3BteWViR3FKMUpiWUM3MFdUa0lwc3p6WHZ6elo3dTFJYWkzV0hjUEFpcWdmWlZyRjJoUytaTFlNdUxpbDBoa05xc3NpbHJJMkZ2Z2dTZEhcL3Fwb0Vnc1pTTHVLZ0xFcDFydk53RFFFbzIzZktMcEVteldHMlQxVmhETE9wRmQwNWhHZU04dnVUVzNmZmdkck0wMDNuYjZEOXJFVUlxN081dWJOMHJUMnh6bW9JV3MyTE9uOXVybHB0ZG9VdmJuWnljZ3VTV3hYZW1Eek1oOVdScE0yZk92MHpnU0ZwdmVVRitzOVd3VkJrNEpEWW5LdXIyRjc1ZEozaEliUTE5QVFldFpqRTAwODVIaXZ2NWNYZ25nbVV0UVlna3BYdnFIakhIQjhwNmhmOFAxc3Z5SUFWMTFkM0RBNlRtRnEzOGVaVG9zd2hZQ2tyb0JEU3JRSkQ2b0Z6UFFSeGtzZllKRXEzMHBoYXE2TGliMnBSQXRTYXpGV3ZPdFZaelRFd0JpZ3NvYVlDZVB2RWNrWmpOaUplWlI0eDN0dWR4QnZEcVU5and6Rm9VNEM1YnZ3dTBScVVUNWJpNkFhRGF5Vm4wd3Ezc3JYbit4VUZ6Zm9mTklYSE9WV1k1SVdsTW1SOXBnaU5cL0NsUVdxcXkrNWJkYnQwRENFYzl6enhkXC9ESTRIbGZYTE1XN3ZPNXhES2FMSjhIR1lVTlJNc2dPWW9ZanUzb2pmTTBhNFwvMDJPeUZDa1NQYlp6MUlYMllHQitpTzAxcWxrRlNacFpORlFZNTErM05XNnJPNm92QTZZN1pYXC9XZXE0dktKbmM9IiwibWFjIjoiYjhmM2U5MWJkOGY5NjJiMzBmYmYzODQxYjIyY2ZmODEwYTY3NzE3ZjQ4OGY5YWEzOGFkMzMyNDQ5YWQ3YjJmNiJ9

Không tự tin quá mức, không kiêu không nản, rất tốt.

Ads
';
Advertisement