Ngày hôm sau, Thẩm Đường không đọc sách, cũng không làm bài, cô vẫn giống như ngày hôm qua vậy, cô cần phải thả lỏng đầu óc của mình, áp lực quá lớn sẽ có thể gây ra sai lầm, phải nghỉ ngơi hợp lý mới có thể giúp cô sẵn sàng nghênh đón cuộc thi sắp tới.
Ở ngoài cửa sổ, ánh nắng sáng rực, hôm nay là một ngày có thời tiết tốt.
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.
Thư Nhiên đang là đồ ăn sáng trong phòng bếp, giáo sư Khương thì ra ngoài chạy bộ vào sáng sớm, trong phòng khách chỉ còn lại mỗi Thẩm Đường, cô vừa bưng một bát cháo đậu đỏ từ trong phòng bếp ra, đúng lúc lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, sau đó đứng dậy đi mở cửa.
Mở cửa, đập vào mắt Thẩm Đường chính là bờ n.g.ự.c rộng rãi của người đàn ông.
Ngẩng đầu lên, cô dời mắt nhìn gương mặt đẹp trai của Cố Thịnh.
Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, kết hợp với nụ cười của Cố Thịnh.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy, Thẩm Đường đột nhiên cảm thấy... xinh đẹp tuyệt trần.
“Nghĩ cái gì mà ngơ người vậy?” Cố Thịnh đưa tay ấn nhẹ lên trán của Thẩm Đường một cái.
Đầu của Thẩm Đường theo động tác của Cố Thịnh hơi ngửa ra sau, cô tỉnh táo lại rồi vội vàng nghiêng người tránh sang một bên, sau đó mấp máy nói: “Anh Cố đến rồi ạ, anh vào đi.”
“Bà ngoại, con tới thăm bà đây.” Cố Thịnh vừa vào cửa mà đã nói lớn một tiếng.
“Ôi, sao con tới sớm vậy? Cũng không nói trước một tiếng gì cả, ông ngoại của con ra ngoài chạy bộ từ sáng sớm rồi, con có thấy không?” Thư Nhiên ở trong phòng bếp hỏi.
“Có ạ, ông ngoại bảo lát nữa ông sẽ trở về.” Cố Thịnh đáp lại một câu, sau đó đôi chân dài của anh đi đến phòng bếp, sau khi vòng phòng bếp, anh nhỏ giọng hỏi bà ngoại: “Bà ngoại, sao cô nhóc Thẩm Đường kia lại tới đây vậy ạ?”
“Thế nào, không chào đón người ta hả?” Thư Nhiên nhíu mày nhìn anh.
“Không có, sao có thể chứ, con chỉ tò mò hỏi một câu mà thôi, làm sao con có thể không chào đón cô bé được chứ? Con thật sự rất muốn có một cô em gái như Thẩm Đường, ngoan ngoãn nghe lời, dáng vẻ còn rất xinh đẹp khiến người khác phải yêu mến.” Cố Thịnh cười nói.
“Thế thì còn tạm được, bà nói cho con biết, bây giờ có lẽ trong lòng ông ngoại con, Thẩm Đường còn quan trọng hơn đứa cháu ngoại là con đấy. Đội tập huấn vừa kết thúc là ông ngoại con đã dẫn người về để dạy kèm rồi, nhân tiện còn bảo cô bé ở trong nhà vài ngày nữa. Cô bé ở một mình trong quán trọ cũng không an toàn, con nói có đúng không?”
“Vâng vâng vâng, em gái Đường Đường là em gái ruột của con.” Cố Thịnh nói, sau đó anh không hạ giọng nữa mà nói: “Đường Đường có thể vào đội tuyển quốc gia.”
“Đương nhiên, ha ha ha, cũng không nhìn xem cô bé là học sinh của ai.” Ở cửa, giáo sư Khương vừa bước vào đã nghe được câu nói này của Cố Thịnh, ông cụ cười ha ha trả lời một câu.
Thẩm Đường đỏ bừng mặt, đôi mắt của cô rất có hồn, nhìn trông vô cùng ngoan ngoãn.
Bốn người cùng nhau ăn sáng xong, lúc đầu Thẩm Đường định ra ngoài đi dạo, nhưng không ngờ Cố Thịnh lại tình cờ tới đây, vì vậy giáo sư Khương đã lập tức nói Cố Thịnh đi cùng cô, để người làm anh trai là Cố Thịnh có thể bảo vệ cô em gái Thẩm Đường này.
Ra khỏi cửa, Thẩm Đường sờ lên gương mặt của mình, nhìn cô trông giống rất thiếu một anh trai sao?
Không hiểu sao lại có thêm một người anh trai!
Một anh trai ruột là Thẩm Quang Minh, một anh trai khác là thư ký La, bây giờ người anh trai Cố Thịnh này hình như càng không tầm thường hơn.
Mỗi người anh trai đều có địa vị ngày càng lớn, Thẩm Đường thật sự không biết phải nói gì cho phải.
Cố Thịnh đi chơi cùng với Thẩm Đường cả ngày, đến giờ ăn cơm trưa thì hai người cũng ăn ở bên ngoài, hai người đi từ cửa hàng bách hoá sầm uất đến cố cung hùng vĩ, sau đó là Vạn Lý Trường Thành...
Chiều tối, Cố Thịnh đạp xe đưa Thẩm Đường về nhà họ Khương.
Sau khi dựng xe xong, đôi chân dài của Cố Thịnh cất bước đi tới trước mặt Thẩm Đường, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô.
Thẩm Đường ngơ ngác nhìn lại, cô không hiểu vì sao Cố Thịnh lại đứng trước mặt mình, vì vậy mềm giọng hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
“Ừm, có chút việc nhỏ.” Cố Thịnh cười cười, anh đút tay vào túi, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Thẩm Đường, anh lấy một cây bút máy màu đen bằng kim loại ra rồi đưa tới trước mặt cô.
“Này, cái này cho em, chúc em kỳ khai đắc thắng.” Cố Thịnh trầm giọng nói, đôi mắt của anh nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô.
Thẩm Đường hơi ngẩn người, sau đó cô lập tức lấy lại tinh thần rồi giơ tay nhận lấy bút máy, cô ngẩng đầu, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện nụ cười xán lạn.
Lúm đồng tiền nho nhỏ trên má của cô trông vô cùng ngọt ngào.
“Cảm ơn.”
Cố Thịnh nhìn nụ cười ngọt ngào của Thẩm Đường, ánh mắt anh dừng trên má lúm đồng tiền nho nhỏ của cô thêm vài lần.
Anh giơ tay, bàn tay ấm áp của anh xoa xoa mái tóc mềm mại trên đầu cô, trong động tác của anh có một loại cảm giác cưng chiều khó có thể nói được.
“Đường Đường, cố lên, anh chờ em đắc thắng trở về!”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông hơi khàn khà, Thẩm Đường nghe được giọng nói của anh ở khoảng cách gần, cô chỉ cảm thấy tai của mình có hơi tê dại.
Thẩm Đường ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đẹp đến hoàn mỹ của người đàn ông, ánh mắt của cô hơi hoảng hốt một chút.
Ở đời trước, Thẩm Đường đã thấy có rất nhiều người ham muốn cơ thể của người khác, nhưng mà, bây giờ cô hình như... có hơi thèm thuồng nhan sắc của Cố Thịnh thì phải?
Tam quan đi theo ngũ quan, Thẩm Đường đưa ra một nhận định sâu sắc: Thì ra cô cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Người ta coi cô như em gái, vậy mà cô lại có ý nghĩ “cô có thể” cầm thú như vậy...
Dừng lại, dừng lại, không được!!!
Có một vấn đề rất nghiêm trọng.
Vô cùng vô cùng nghiêm trọng, Thẩm Đường uể oải ngồi tại chỗ, máy bay sắp cất cánh rồi mà lúc này Thẩm Đường mới phát hiện ra hình như cơ thể mình có hơi say máy bay, máy bay còn chưa cất cánh nàng đã có phản ứng.
“Không cần đâu ạ, em nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Thẩm Đường từ chối uống thuốc, người tôi thường nói trong thuốc có ba phần độc, hai ngày nữa đến ngày thi đấu rồi, Thẩm Đường không muốn thuốc ảnh hưởng đến sự phát huy của mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất