Lương Tùng Niên thấy Thẩm Đường nói như vậy thì vẫn không yên tôi, ông ấy vẫn luôn để ý đến Thẩm Đường.
“Nhanh lên nào, anh ơi, ở đây, chỗ ngồi của anh ở đây.”
Một giọng nói vang lên bên tai Thẩm Đường .
Thẩm Đường mở mắt ra, nhìn thấy một nam một nữ đang đi về phía bên này, nam đẹp trai nữ xinh gái, nhưng Thẩm Đường lại để nhận ra lúc người phụ nữ nhìn mình, trong mắt cô tôi nhanh chóng xuất hiện lên vẻ khinh thường.
Nên nói ánh mắt này như thế nào đây, trong mắt người phụ nữ này, cô giống như thứ gì đó đáng bị coi thường, chỉ cần nhìn thêm chút thì sẽ bẩn mắt.
Thẩm Đường thu hồi tầm mắt, tựa đầu vào lưng ghế rồi từ từ nhắm mắt lại, cô lười để ý đến người phụ nữ xa lạ này.
Sau đó, người đàn ông trong hai người đi đến chiếc ghế trống bên cạnh Thẩm Đường ngồi xuống, còn cô gái ngồi ở chiếc ghế trống cạnh Mạc Thu ở hàng ghế trước.
“Anh à, anh đã hứa sẽ mua đồng hồ em thích cho em rồi đó, anh đừng có quên.” Cô gái ngồi hàng ghế trước xoay người lại ríu rít nói với người đàn ông: “Anh ơi, nước X chơi vui không? Anh à, lần này anh đi để chơi với em đó, vì vậy anh đừng có làm việc cả ngày đấy, nếu anh không chơi với em, lúc về em sẽ mách thím đó.”
“Được được, anh biết rồi, em ngồi yên, đi đừng lộn xộn.” Người đàn ông xoa mày, mở miệng răn dạy một câu.
Dường như cô gái không hề sợ người đàn ông chút nào, ngược lại còn quay cả người xuống nói với người đàn ông: “Anh, em sắp tốt nghiệp cấp ba rồi, đến lúc em thi đậu đại học thì anh phải tặng quà cho tôi đấy, lần trước Mỹ Mỹ thi đậu đại học, anh trai cô ấy đã cho cô ấy nguyên một căn nhà.”
“Chuyện này nói sau đi, khi nào em có kết quả thì hẵng nói với anh.” Người đàn ông trả lời ngắn gọn một câu.
“Không được, anh à, anh chính là anh trai em, anh không thương em thì còn muốn thương ai chứ? Anh chỉ một người em gái là em thôi, hơn nữa anh còn chưa có bạn gái, anh cho em một căn nhà thì làm sao?”
“Thẩm Đông Nguyệt, em ngồi yên đi, đừng nói gì nữa, để anh yên tĩnh một chút.”
"Không, muốn em im lặng thì anh phải đồng ý với yêu cầu của em, anh, cầu xin anh đó, em thật sự rất muốn có một căn nhà, em cũng không tham lam, chỉ cần mua một căn gần trường đại học của em là được rồi. Em không muốn sống trong ký túc xá ở trường đại học đâu, trong ký túc xá có nhiều người em không thích, anh à, cầu xin anh đó..”
“Không được, vẫn là câu trả lời kia, đợi kết quả của em rồi nói.” Người đàn ông từ chối không chút do dự, từ trong lời nói có thể thấy được không có chỗ để thương lượng.
“Anh, sao anh lại như vậy, em chính là em gái của anh, anh không thương em chút nào…”
Thẩm Đường nghe tiếng ríu rít của cô gái, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, cô mở mắt ra nhìn cô gái vẫn đang làm nũng, cô nhíu đôi mày đẹp rồi mở miệng nói: “Ngại quá, cô có thể nói nhỏ hơn chút không? Tôi đang thấy không khỏe.”
“Đúng đúng đúng, thật xin lỗi, học sinh của tôi đang không khỏe, phiền cô cố gắng nói nhỏ chút.” Lương Tùng Niên vẫn luôn để ý đến Thẩm Đường, khi nghe Thẩm Đường nói vậy, Lương Tùng Niên lập tức mở miệng hoà giải.
“Cô không thoải mái thì sao lại bảo tôi im lặng, cô nhắm mắt lại ngủ không được à? Tôi đang nói chuyện với anh trai, cô xen vào làm gì?” Cô gái Thẩm Đông Nguyệt tức giận lườm Thẩm Đường.
Thẩm Đông Nguyệt đã thấy không vui kể từ lúc nhìn thấy cô gái xinh đẹp này, cô tôi vô cùng ghét những cô gái xinh đẹp hơn mình, bây giờ đối phương vừa nói thì Thẩm Đông Nguyệt đã cãi lại.
“Đây là nơi công cộng, cô đang làm phiền đến tôi, chẳng lẽ tôi yêu cầu cô nhỏ giọng là sai sao?” Thẩm Đường vốn đã cảm thấy rất khó chịu, nghe Thẩm Đông Nguyệt nói như vậy, tâm trạng xấu luôn kiềm chế lập tức bộc phát..
“Cô có ý gì? Đây là nơi công cộng chứ không phải nhà cô, tôi muốn nói chuyện thì nói chuyện thôi!” Thẩm Đông Nguyệt không khách khí nói.
“Đây không phải nhà tôi, nhưng cô đừng quên đây cũng không phải nhà cô, mong cô im lặng một chút, cô đang làm phiền tôi đấy.”
Thẩm Đường nhìn Thẩm Đông Nguyệt bằng đôi mắt đen sâu thẳm và ánh mắt sắc bén.
Thẩm Đông Nguyệt đối diện với ánh mắt Thẩm Đường, đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng.
Lương Tùng Niên trợn tròn mắt: Sao lại, ơ kìa, sao đột nhiên lại cãi nhau rồi?
Đúng lúc này, người đàn ông ngồi cạnh Thẩm Đường mở miệng: “Thẩm Đông Nguyệt, ngồi yên tại chỗ đi, đừng chọc giận anh!”
Thẩm Đông Nguyệt nhìn vào ánh mắt anh trai nhà mình, vừa nhìn đã biết anh họ đang tức giận, Thẩm Đông Nguyệt túng túng xoay người, ngoan ngoãn đoan chính ngồi tại chỗ.
Thẩm Đông Nguyệt cũng không dám chọc người anh họ này, mặc dù bình thường anh họ dễ nói chuyện, nhưng khi anh ta thật sự nóng giận thì Thẩm Đông Nguyệt rất sợ hãi.
“Xin lỗi đã làm phiền cô, tôi thay mặt em gái xin lỗi cô.” Người đàn ông lịch sự khẽ mỉm cười nói xin lỗi cô gái ngồi bên cạnh.
Thẩm Đường thấy người đàn ông xin lỗi thì hơi gật đầu, mở miệng trả lời: “Lần sau chú ý một chút.”
Thẩm Đường sẽ không nói không sao, vừa rồi Thẩm Đông Nguyệt đã quấy rầy cô, cho dù là ai xin lỗi, Thẩm Đường đều cảm thấy cô có thể chịu đựng được.
Thẩm Đường nhắm mắt, mím môi không muốn nói chuyện, cô chỉ muốn nhanh chóng ngủ một giấc, đến lúc mở mắt ra có thể đến nơi thì tốt rồi.
Người đàn ông nhìn cô gái nhỏ nhắm hai mắt nghỉ ngơi thì dời tầm mắt.
Thẩm Đông Nguyệt ngồi ở hàng ghế trước thấy phía sau không có tiếng động thì lén lút quay đầu nhìn về phía sau, không ngờ gặp phải ánh mắt cảnh cáo của anh họ, Thẩm Đông Nguyệt vội vàng quay mặt đi, ngoan ngoãn ngồi yên không dám quay lại nhìn nữa.
Suốt chuyến đi mê man, Thẩm Đường ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ, mà ăn cũng không vào, tình huống này khiến giáo viên dẫn đội là Lương Tùng Niên lo lắng.
Tình huống của Thẩm Đường kéo dài cho đến khi máy bay hạ cánh, cuối cùng cũng đến nơi.
Lúc Thẩm Đường mở mắt ra, chỗ ngồi bên cạnh đã không còn ai, Thẩm Đông Nguyệt ríu rít ở hàng ghế trước cũng đã rời đi.
“Thẩm Đường, em không sao chứ, em kiên trì một chút, đợi về khách sạn rồi nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai là lễ khai mạc, ngày kia mới thi, em vẫn còn thời gian nên hãy nghỉ ngơi thật tốt.” Lương Tùng Niên mở miệng nói.
Thẩm Đường là học sinh có khả năng giành huy chương vàng nhất trong số các thí sinh lần này, sao không coi như bảo bối được chứ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất