“Thấy rồi thấy rồi.” Thẩm Quang Minh trả lời một câu, anh ấy bị Lưu Mỹ Lan kéo đi đến chỗ của Thẩm Đường.
Trong đám người, cuối cùng, hai đội quân đã thành công gặp nhau.
Thẩm Quang Minh không nói hai lời mà đi thẳng đến cầm túi của Thẩm Đường vác lên vai, sau đó nhìn đằng sau Thẩm Đường rồi nói: “Đường Đường, em chỉ có mỗi một túi hành lý này thôi à? Còn gì nữa không, nếu không thì chúng ta về nhà thôi, về nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
“Hết rồi ạ, em đã ký gửi tất cả hành lý của em ở Bắc Kinh để chuyển về rồi ạ, chỗ này là đồ mà anh La cho, em nói không cần mà thư ký La lại không đồng ý, đồ có hơi năng, anh cẩn thận một chút...”
“Đừng làm hỏng, hiểu chưa?” Lưu Mỹ Lan nói tiếp một câu.
Thẩm Đường nghe thấy lời nói của chị dâu, cô nhịn không được mà phì cười, sau đó nói: “Anh trai, chị dâu, em không có ý này, em bảo là để anh trai cẩn thận đừng để trật eo.”
“Chỗ này có mỗi mấy thứ thôi mà, anh trai em là một người đàn ông to lớn, em không cần lo lắng cho anh ấy.” Lưu Mỹ Lan cười nói.
Thẩm Quang Minh cầm hành lý nhìn vợ mình không có chút đau lòng cho bản thân mình, anh ấy rất đau lòng.
Ba người vừa nói chuyện vừa bước ra ngoài theo dòng người.
“Đường Đường, có phải em gầy rồi không, chị thấy mặt mũi của em không còn tròn trịa như lúc trước nữa, Thẩm Quang Minh, anh nhìn mặt Đường Đường này, có phải nhọn hơn lúc trước không, trông chẳng có thịt gì cả.”
Thẩm Quang Minh nghe Lưu Mỹ Lan nói vậy, anh ngẩng đầu lên nhìn gương mặt trắng nõn của Thẩm Đường rồi nói: “Đúng là gầy rồi, Đường Đường, sao em gầy như thế hả?”
“Không có đâu không có đâu, em cũng không gầy đi bao nhiêu, chỉ là mấy ngày ra nước ngoài, không quen ăn đồ ăn ở đó thôi.” Thẩm Đường cười nói.
Nghe thấy chuyện Đường Đường ra nước ngoài, mắt của Lưu Mỹ Lan và Thẩm Quang Minh sáng rực lên.”
“Đường Đường, ở nước ngoài có giống với trong nước chúng ta không? Người ở đó có phải đều là mắt xanh không, còn nữa, bọn họ có ăn cơm không, bọn họ ăn cái gì vậy, còn nữa, nước ngoài như thế nào thế? Có so được với chỗ này của chúng ta không?” Lưu Mỹ Lan tò mò hỏi những điều cô ấy không biết.
“Chị dâu, ở nước ngoài thật ra không có gì đặc biệt cả, bọn họ đều là con người, có cùng một cảnh quan, chẳng qua nền kinh tế của nước ngoài phát triển hơn nước chúng ta, đơn giả mà nói thì nhà ở tốt hơn của chúng ta, ăn mặc cũng tốt hơn, mắt của người nước ngoài không hoàn toàn có màu xanh lam, còn có màu xanh lá, màu nâu, bọn họ cũng không ăn cơm, mà ăn hamburger hoặc các loại tương tự như thế.”
“Hamburger, đó là cái gì vậy, Đường Đường em ăn thử chưa, có ngon không?”
“Cũng được ạ, hamburger giống với bánh bột ngô của nước chúng ta, nhưng mà mềm hơn một chút, khi ăn sẽ không bị nghẹn ở cổ.” Thẩm Đường dùng lời thực tế để giải thích về bánh mì và hamburger.
Thật ra ở thành phố lớn cũng đã có loại đồ ăn như bánh mì rồi, nhưng thị trấn trong thành phố nhỏ của bọn họ vẫn chưa có, cùng lắm bọn họ chỉ có bánh đậu xanh, bánh bông lan, đào giòn các thứ thôi, dù sao cũng là địa phương nhỏ, nếu bán hamburger gì đó thì có lẽ ông chủ chắc chắn sẽ bị lỗ đến chết.
“Bánh bột ngô à, bánh bột ngô thì không ăn được, chị vẫn thích ăn cơm hơn, ăn cơm rất chắc bụng. Vậy ở nước ngoài có mì sợi hay bánh bao gì không?”
“Không ạ, nơi đó khác với nơi ở của chúng ta, không giống cũng là điều bình thường.”
“Chị đột nhiên cảm thấy ở nước ngoài có lẽ không sướng cho lắm, đến một hạt cơm cũng không có để ăn, Đường Đường, chị hiểu vì sao em lại gầy đi rồi.” Lưu Mỹ Lan đồng tình nhìn Thẩm Đường, sau đó cô ấy vỗ n.g.ự.c nói: “Đường Đường, không sao đâu, bây giờ em về nhà rồi, chúng ta bảo anh trai em làm món ngon cho em, muốn ăn gì thì cứ bảo anh trai em làm cho, bảo đảm chỉ mới mấy ngày cũng đủ để nuôi em trắng trẻo mập mạp, bù lại mấy cân thịt bị mất đi này.”
“Vâng ạ, anh ơi, em muốn ăn móng giò hầm anh làm, còn cả thịt kho tàu anh làm nữa ạ.”
“Được được được, muốn ăn gì thì đều làm cho em, về nhà sẽ nấu cho em hết.”
“Hu hu hu, anh trai chị dâu đối xử với em tốt quá.” Thẩm Đường bám lấy cánh tay của Lưu Mỹ Lan mà làm nũng.
“Bọn chị đều là anh trai chị dâu của em, đối xử tốt với em cũng là điều nên làm, hơn nữa Đường Đường nhà ta đáng yêu như vậy, không tốt với em thì tốt với ai? Thẩm Quang Minh, anh nói có đúng không?”
“Đúng đúng đúng, chúng ta là người một nhà mà.” Thẩm Quang Minh cười ngây ngô trả lời.
“Đúng rồi, anh trai chị dâu, hai người đều đến đây thì ai trông Đào Đào ạ?” Thẩm Đường đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, cô nhìn hai người họ.
“Đừng lo lắng, mẹ chị đang trông nó, lát nữa chúng ta về thì tiện thể đón luôn Đào Đào về, hôm nay Đào Đào biết em trở về, nó còn làm loạn muốn đi đón em, chị và anh em lo ở đây nhiều người không trông được nên gửi nó cho mẹ chị, tên nhóc thúi đó còn bĩu môi tức giận đây.” Nhớ đến dáng vẻ thở phì phò của con trai, Lưu Mỹ Lan không nhịn được mà cảm thấy buồn cười.
Bây giờ trong lòng Đào Đào, cô nhỏ Thẩm Đường này sắp ngang hàng với mẹ rồi.
Nửa tiếng sau, ba người đến nhà mẹ đẻ của Lưu Mỹ Lan, vì vậy cũng gặp được mẹ Lưu Mỹ Lan là Kim Dung Hoa.
Thẩm Đường có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt đánh gái của mẹ chị dâu, Thẩm Đường cảm thấy rất khó chịu khi bị nhìn như vậy.
Chính ánh mắt của Kim Dung Hoa khiến Thẩm Đường không thoải mái, nhưng mà cô vẫn không nói bất cứ cái gì cả, trên mặt vẫn nở một nụ cười chủ động chào hỏi.
“Được rồi, vào nhà ngồi một chút đi, nào nào nào, uống miếng nước rồi lại đi.” Kim Dung Hoa thu hồi ánh mắt đánh giá Thẩm Đường, bà tay xoay người đi vào nhà.
Lưu Mỹ Lan cũng nhận thái độ của mẹ mình không thích hợp, trong lòng cô ấy cảm thấy khó hiểu.
Mà Đào Đào thấy cô nhỏ đã trở về, đương nhiên cậu bé sẽ tránh thoát khỏi bà cụ rồi nhảy nhót tới trước mặt Thẩm Đường.
“Cô nhỏ, cuối cùng cô cũng trở về rồi, cháu nhớ cô muốn chết, mỗi ngày cháu đều chờ cô đó, đợi rất nhiều ngày rồi mà cô vẫn chưa về, lần này cô nhỏ sẽ không đi nữa đúng không?” Đào Đào nắm lấy bàn tay mềm mại của cô nhỏ, cậu bé dễ thương nũng nịu.
“Không thể nói được, bí mật, đợi lát nữa trở về, nhìn thấy quà thì cháu sẽ biết thôi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất