Sau đó Thẩm Đường chú ý tới sắc mặt của bà ta đột nhiên thay đổi, không biết vì sao bà ta lại dùng ánh mắt vi diệu mà nhìn cô.
Nụ cười trên mặt Thẩm Đường nhạt đi một chút, nhưng cô vẫn đứng nói chuyện với Đào Đào.
Bà ta dẫn mấy người vào nhà, trên đường gặp hàng xóm, bà ta ngoài cửa nhưng trong không cười chào hỏi người khác, trong giọng điệu của bà ta, mặc dù đang phụ hoa đối phương khen Thẩm Đường, nhưng nụ cười trên mặt thật sự rất giả tạo.
Kim Dung Hoa quả thật không vừa mắt cô em chồng này của Lưu Mỹ Lan, dù sao trước đó bà lão nhà họ Thẩm cũng không vừa mắt con gái Lưu Mỹ Lan, từ khi gả vào cửa, mỗi một lần trở về nhà mẹ đẻ, không lần này là Lưu Mỹ Lan không phàn nàn kẻ chuyên gây rắc rối là Thẩm Đường cứ liên tục phá vỡ cuộc sống bình thường giữa con gái và con rể.
Vào trong nhà, Kim Dung Hoa khách sáo nói: “Quang Minh, Thẩm Đường, hai đứa ngồi đi, mẹ đi rót nước, Mỹ Lan, con cầm đường trắng giúp mẹ đi.”
Lưu Mỹ Lan đi theo bà ta vào bếp với vẻ mặt khó hiểu, khi vừa vào cửa, cô ấy không khỏi liếc nhìn con Thẩm Quang Minh, Thẩm Đường và con trai Đào Đào đang ngồi trong phòng bếp, khi thấy ba người đều đang nói chuyện, Lưu Mỹ Lan thu hồi tầm mắt.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Sắc mặt này của mẹ là trưng ra để cho con nhìn hay là cho Quang Minh nhìn đây?”
“Không phải cho vợ chồng các con, chẳng qua mẹ thấy cô em chồng của con không đáng tin cậy, dáng vẻ mười ngón tay đều không dính nước mưa xuất kia, có phải bình thường cô ta ở hà con thì đều không làm bất cứ việc gì không?”
“Con nói xem một cô gái không biết làm việc này, tương lai lấy chồng kiểu gì đây? Vợ chồng nhà họ Thẩm kia cũng thật là, có mỗi một đứa con gái mà cũng không dạy dỗ đàng hoàng, con nhìn sắc mặt vừa rồi của mẹ cũng rõ rồi đó, cô em chồng kia của con không nói được một lời tử tế nào với mẹ.”
Lưu Mỹ Lan nghe mẹ mình nói vậy thì sợ ngây người, một hồi lâu sau mới khôi phục tinh thần, cô ấy nói: “Mẹ, mẹ đang gây rắc rối cho con đấy à, mẹ suy nghĩ một chút mà xem, con kết hôn nhiều năm như vậy, nhưng phần lớn việc trong nhà không phải là do Thẩm Quang Minh làm sao, con vẫn lấy chồng được đấy thôi? Hơn nữa Đường Đường người ta là người đọc sách, làm những việc này sẽ khiến da tay bị thô, đây không phải là lời mẹ nói với con sao?”
“Đấy là mẹ còn không biết, em chồng của con học rất giỏi đấy.”
“Không biết? Sao mẹ lại không biết được chứ? Chữ trên tờ báo to như vậy, sao mẹ không nhìn thấy được, con gái đọc nhiều sách như vậy vẫn phải lấy chồng sinh con đấy thôi, đến lúc đó có thể dùng miệng để làm việc nhà được không? Lúc trước không phải con về đều nói cô em chồng này của con không tốt à? Bây giờ con làm sao vậy, bị nó hạ thuốc mê hồn gì rồi?”
“Không có thuốc mê hồn gì cả, nhưng bây giờ con cảm thấy Đường Đường rất tốt, hơn nữa trong nhà của con cũng không có việc gì, tất cả đều là do Thẩm Quang Minh làm, Quang Minh thương em gái, con cũng không thể đối đầu với Quang Minh được.”
“Con bị ngốc à, con nhìn lại con đi, sau này con sẽ hối hận đấy, bây giờ không nghe bà già này nói thì sẽ phải gánh chịu hậu quả.”
“Được rồi, một lát nữa mẹ ra thì cũng đừng trưng sắc mặt này nữa, dáng vẻ này của mẹ không phải là đang là khó con sao?” Trước mắt con có quan hệ rất tốt với cô em chồng này, được chưa?” Lưu Mỹ Lan nhìn sắc mặt mẹ mình là Kim Dung Hoa không tốt lắm, dù sao cũng là mẹ của mình, cô ấy vội vàng dịu giọng lại dỗ dành: “Mẹ, con biết là mẹ muốn tốt cho con, mẹ yên tâm, con biết chuyện gì đang diễn ra mà.”
“Mẹ thấy con chỉ là đồ ngốc mà thôi, được rồi được rồi, mẹ không nói chuyện của con nữa, nhưng mà có một chuyện, mẹ ở với Đào Đào được một khoảng thời gian rồi, vừa rồi mẹ thấy Đào Đào hình như thân với cô nhỏ của nó hơn là người bà ngoại này thì phải.”
“Mẹ, mẹ còn ghen tị hả? Cái này có gì là không tốt đâu, hai người một người là cô nhỏ của Đào Đào, một người là bà ngoại, Đào Đào chắc chắn sẽ rất thích cả hai.
Hai mẹ con thì thầm với nhau trong bếp thêm vài câu, sau đó mới đi ra khỏi phòng bếp.
Thẩm Đường vẫn luôn nở nụ cười từ khi vào nhà họ Lưu, nhưng nụ cười này không giống với lúc bình thường cho lắm, có một loại cảm giác xa lạ.
Thẩm Đường yên lặng khiêm tốn, đương nhiên cô cũng nhận ra Kim Dung Hoa không thích mình, nhưng cô không qua lại nhiều với bà ta, vì vậy thích thế nào thì cứ thế đấy đi.
Thẩm Đường bằng lòng dỗ dành là bởi vì cô nhìn ra Lưu Mỹ Lan không có ý xấu, hơn nữa dù sao cô ấy cũng là vợ của Thẩm Quang Minh, chị dâu của Thẩm Đường, có thể dỗ dành để quan hệ trở nên tốt hơn.
Còn về mẹ của chị dâu, Thẩm Đường biểu thị giữ thái độ là rất tốt rồi, cô không thích mặt nóng dán một lạnh đâu.
Còn Lưu Mỹ Lan, nếu có chỗ không tốt thì Thẩm Đường cũng sẽ không dỗ dành liên tục như vậy, mối quan hệ này cần đến từ hai phía, chứ không phải là một bên mù quáng theo ý đối phương.
Lưu Mỹ Lan thoạt nhìn không giống với biểu hiện bên ngoài, sở dĩ vẫn giữ mối quan hệ tốt với Thẩm Đường cũng là bởi có thể lấy được một số thứ tốt từ cô.
Con người mà, lợi ích đều là trên hết, có qua có lại.
Không có lợi ích, mối quan hệ có tốt đến đâu thì cũng sẽ bị phai nhát.
Rời khỏi nhà họ Lưu, khi trở về nhà Thẩm Quang Minh, cuối cùng Thẩm Đường cũng nở nụ cười.
Đồ La Quân đưa cho cô không ít, Thẩm Đường cũng hào phóng lấy một số thứ ra cho nhà anh trai chị dâu, còn lý do vì sao lại không lấy một số đồ ra cho nhà họ Lưu, lý do đơn giản là bởi vì Thẩm Đường không vui, mà cô không vui thì sẽ không cho bất cứ cái gì hết.
Những thứ này đều là nhà họ La cho Thẩm Đường, cô muốn cho ai hay không cho ai thì đều là quyền của cô, không ai có tư cách để nói cô được.
Về đến này, Thẩm Quang Minh làm một bàn nhiều đồ ăn, cả nhào vô cùng náo nhiệt ăn bữa cơm này.
Ăn cơm xong, Thẩm Đường trở về phòng của mình, Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan dẫn Đào Đào về phòng của bọn họ.
Sau khi vào nhà, Đào Đào chơi cả một ngày nhanh chóng trở nên mệt mỏi, cậu bé vừa nằm xuống không lâu thì đã ngủ thiếp đi.
Thẩm Quang Minh nằm bên ngoài vẫn chưa ngủ, anh ấy lén nhìn thoáng qua Lưu Mỹ Lan đã nhắm mắt nằm dựa lưng vào tường, một lúc lâu sau mới thu hồi ánh mắt rồi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Thẩm Quang Minh lại không phát hiện, ngay sau khi anh ấy nhắm mắt, Lưu Mỹ Lan lập tức mở mắt ra rồi nhìn anh ấy một chút.
Cô ấy biết chắc chắn Thẩm Quang Minh đã nhìn thái độ của mẹ cô ấy với Thẩm Đường không đúng, Lưu Mỹ Lan thầm cảm thấy may mắn Thẩm Quang Minh không nói bất cứ cái gì. Bởi dù sao đó cũng là mẹ của cô ấy, Lưu Mỹ Lan có thể nói gì được chứ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất