Cả hai bên đều là người nhà, cô ấy có thể nói ai đây?
Được rồi được rồi, không nói ra còn có thể duy trì mối quan hệ tốt như vậy, sau này có lẽ mẹ cũng không có cơ hội gì để gặp Đường Đường.
Bình minh ló dạng ở phía đông, mặt trời bắt đầu mọc.
Ánh nắng rực rỡ buổi sáng, Thẩm Đường rời giường, cả người cô cảm thấy vô cùng sảng khoái, Thẩm Đường ra khỏi phòng thì đã thấy cha mẹ ngồi trong phòng khách.
Mà Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình thấy Thẩm Đường đi ra, cả hai đều đồng thời nở một nụ cười xán lạn như hoa hướng dương.
“Đường Đường, con dậy rồi à, sao không ngủ thêm một lát nữa đi? Bây giờ mới tám giờ thôi, con dậy sớm thế à?” Ngô Thúy Bình tiến lên một bước giữ c.h.ặ.t t.a.y của con gái, sau đó bà ấy đau lòng nói: “Đường Đường, con gầy mất rồi, ở bên ngoài có phải không ăn ngon không? Nhìn mặt nhọn đi rồi này.”
“Cha mẹ, sao cha mẹ lên sớm vậy ạ, hơn sáu giờ hai người đã ra khỏi cửa đúng không? Hơn sáu giờ sắc trời còn chưa sáng tỏ, hai người ra ngoài sớm như vậy không an toàn đâu ạ.” Thẩm Đường nói một câu, sau đó lại tiếp tục nói: “Mẹ, con chỉ gầy đi một chút xíu thôi, hơn nữa mọi người đều nói con gái gầy một chút mới xinh, mập mạp sẽ rất khó coi.”
“Nói nhảm, con gầy trơ xương rồi này, trước đây mẹ còn cảm thấy con quá gầy, bây giờ lại như vậy, mẹ sợ một cơn gió cũng có thể thổi ngã con đấy.”
“Ha ha ha, mẹ cứ nói quá không, cơn gió có thể thổi ngã con phải to như thế nào đây.” Thẩm Đường cười hì hì nói/
“Mẹ không quan tâm, dù sao con vẫn còn vài ngày nghỉ, mấy ngày nay mẹ phải bồi bổ thật nhiều cho con, làm thế nào cũng phải tăng lên mấy cân thịt.” Ngô Thúy Bình rất đau lòng, con gái gầy như vậy, người làm mẹ là bà ấy sao không thể đau lòng được đây?
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Xin chào, xin hỏi Thẩm Đường có ở đây không?”
Thẩm Đường nghe được ở ngoài cửa có một giọng nói quen tai, cô vội vàng đứng lên đi mở cửa.
Vừa mở cửa, ba người đứng ngoài là hiệu trưởng Trương và Hoàng Kế Nguyên, còn có chủ nhiệm lớp Hồ Tiền Tiến, ba người thấy Thẩm Đường ra mở cửa thì đều tươi cười chào hỏi với cô.
“Bạn học Thẩm Đường, hôm qua thầy đã biết em về rồi nhưng đã muộn nên không tiện tới làm phiền, thấy sắc trời hôm nay khá tốt, vì vậy ba thầy tới đây để cố ý đưa tiền thưởng cho em.” Hồ Tiền Tiến nhìn học sinh Thẩm Đường này, bây giờ anh ấy càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.
“Đúng đúng đúng, Thẩm Đường em thật sự quá tuyệt, lần này, em đã tăng một chút mặt mũi cho trường trung học số sáu ở thị trấn Hòa Bình chúng ta rồi.” Hoàng Kế Nguyên cũng cười ha ha nói một câu.
“Đúng rồi, bạn học Thẩm Đường, thầy có chuyện muốn nói với em, có tiện đi vào nói không?” Hiệu trưởng Trương hiền lành dễ gần hỏi.
Thẩm Đường vội vàng tránh người sang một bên, cô nói: “Em mời ba thầy vào ngồi ạ.”
Ba người vừa vào cửa, sau đó lại thấy Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình ngồi trong phòng khách.
Hồ Tiền Tiến biết đôi vợ chồng già nên vội vàng chào hỏi nhiệt tình.
Hiệu trưởng Trương và Hoàng Kế Nguyên nghe thấy là cha mẹ của Thẩm Đường thì cũng vội vàng hàn huyên.
Thẩm Đường nhìn mấy vị trưởng bối không ngừng khen ngợi cô khiến Thẩm Đường cũng phải cảm thấy xấu hổ.
Lời khen từ tận đáy lòng, có đủ loại khen luôn.
Nào là hiểu chuyện ngoan ngoãn rồi, thông minh rồi, được bạn học trong trường yêu quý, tôn trọng giáo viên...
Chỉ cần thứ có thể mang ra khen thì mấy vị trưởng bối đều khen hết, khen bằng đủ mọi cách.
Sau một hồi khen ngợi, mấy người hiệu trưởng Trương bắt đầu vào chủ đề chính, đầu tiên là trao học bổng cho Thẩm Đường, lần này Thẩm Đường giành được huy chương vàng, như vậy sẽ có rất nhiều học bổng trường trường học, khu vực, trong tỉnh, trên bộ giáo dục, tổng hợp tất cả số tiền này lại thì được... năm nghìn đồng.
Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình thấy tiền thưởng của Thẩm Đường được năm nghìn đồng thì đều bị dọa đến mức sặc nước bọt.
Cái này, hình như hơi nhiều thì phải!
Mức lương hiện tại của Thẩm Quang Minh cũng chỉ có một trăm đồng một tháng, mà tiền thưởng thi đấu của Thẩm Đường đã bằng tiền lương bốn năm cộng lại của Thẩm Quang Minh rồi.
“Lãnh đạo trường, ba người xem lại đi, có phải có sai lầm gì ở đây không, hình như quá nhiều thì phải?” Ngô Thúy Bình thăm dò hỏi.
“Ha ha ha, không nhiều không nhiều, trong này có năm trăm đồng của trường học chúng tôi, một nghìn của khu vực, trong tỉnh một nghìn, còn có cả một nghìn của bộ giáo dục, và tiền thưởng một nghìn rưỡi mà quốc gia thưởng cho bạn học Thẩm Đường, đây không được tính là nhiều. Thẩm Đường đã giành được vinh dự cho chúng tôi, đây đều là thứ mà cô bé nên có được.”
Ngô Thúy Bình và Thẩm Đại Chí nghe lãnh đạo trường học nói vậy, cả hai đều cảm thấy rất không chân thực.
Trước kia hai người còn bị người khác nói là đồ ngu ngốc, bỏ nhiều tiền để cho một đứa con gái đến trường đọc sách, bây giờ con gái một lần đã kiếm được tất cả số tiền bỏ ra những năm qua, hình như quá dễ dàng thì phải?
Thẩm Đường nhét tiền thưởng vào trong tay mẹ mình, cô nói: “Mẹ, số tiền này mẹ cầm đi, đây là số tiền mà con để cho mẹ và cha con dưỡng già đó.”
“Không được, đây là tiền của con mà, mẹ cầm hộ con thôi.” Ngô Thúy Bình nghiêm túc trả lời.
Một số tiền lớn như vậy, để cô bé Thẩm Đường cầm thì Ngô Thúy Bình cảm thấy không yên lòng, nhỡ đâu bị người ta dụ dỗ lừa mất nhiều tiền như vậy thì sao!
Thẩm Đường cười cười không nói, cô đưa cho mẹ toàn bộ số tiền này, số tiền mà cô quang minh chính đại có đường, mà Thẩm Đường cũng không có ý định muốn lấy về.
Cô đã nói cho cha mẹ thì là cho thật sự.
Hơn nữa, cô muốn dùng, cha mẹ thương cô như thế thì nhất định sẽ cho cô.
Học sinh giành được huy chương vàng như thẩm đường rải rác ít đến mức có thể đếm được, vì vậy cành ô liu đưa tới quả thực sẽ là nhiều không kể xiết.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất