Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Trước đó khi ở Bắc Kinh, giáo sư Khương cũng đã từng hỏi Thẩm Đường có suy nghĩ gì trong vấn đề này, nếu như có thể thì giáo sư Khương khuyên Thẩm Đường cân nhắc kỹ lưỡng về đại học Bắc Kinh, dù sao giáo sư Khương cũng đang làm việc tại đó, có hạt giống tốt thì chắc chắn sẽ cố gắng thu nhận người về bên mình.

Lúc đó Thẩm Đường cũng trả lời giống như bây giờ, chuyện cô đã quyết định sẽ không bao giờ được thay đổi.

“Hiệu trưởng, thầy giáo, em muốn tham gia thi đại học ạ.”

Mấy người hiệu trưởng Trương nghe được câu trả lời của Thẩm Đường thì sửng sốt một chút, dù sao bọn họ biết rõ sự cám dỗ đối với những học sinh được tiến cử đi lớn như thế nào.

Mục đích đọc sách mười mấy năm không phải vì là để thi đỗ một trường đại học tốt sao, tham gia kỳ thi vào đại học vẫn có những rủi ro nhất định, đương nhiên, theo trình đồ của Thẩm Đường, thi vào đại học chắc chắn sẽ không thành vấn đề, nhưng có một đường tắt là tiến cử vào như vậy, vì sao Thẩm Đường lại chọn thi đại học làm gì.

Đến ngay cả Thậm Đại Chí và Ngô Thúy Bình nghe thấy lời từ chối của Thẩm Đường thì đều muốn nói gì đó, nhưng khi đôi vợ chồng già thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Đường, họ đã đè nén lời muốn nói lại.

Còn mấy người hiệu trưởng Trương thì lại không hiểu, vì vậy đã cố gắng thuyết phục Thẩm Đường một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không thể thay đổi được quyết định của Thẩm Đường.

Thẩm Đường không cần xuất đề cử, mặc dù mấy người hiệu trưởng Trương cảm thấy tiếc nuối, nhưng trong lòng bọn họ lại âm thầm vui vẻ.

Thẩm Đường không lấy xuất tiến cử, vậy nói cách khác, khi Thẩm Đường tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học, trường trung học số sáu ở thị trấn Hòa Bình của bọn họ lại có thể vẻ vang thêm lần nữa, chưa kể trạng nguyên tỉnh, trạng nguyên thành phố vẫn có thể nghĩ tới trước, dfu sao thành tích các môn của Thẩm Đường đều vô cùng xuất sắc.

Khi Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan dẫn theo Đào Đào mua bữa sáng về, vừa vào cửa đã thấy trong nhà có thêm ba người ngồi trong phòng khách.

Sau khi nghe thấy chuyện Thẩm Đường từ chối xuất đề cử, Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan đều không nhịn được nói nhiều hai câu, dù sao có cơ hội tốt như vậy, từ bỏ thì quá tiếc.

Nhưng mà Thẩm Đường mới là người làm chủ chuyện này, Thẩm Đường đã từ chối không muốn thì đó là quyết định của Thẩm Đường.

Sau mười mất phút, ba người hiệu trưởng Trương từ chối lời mời ăn sáng của Thẩm Quang Minh và rời đi.

Cả nhà cũng đều không nói gì tới chuyện Thẩm Đường từ chối xuất đề cử này, dù sao chuyện cũng đã qua rồi.

Khi Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan nghe thấy Thẩm Đường được thưởng năm nghìn đồng, cả hai người đều mở to mắt.

Với năm nghìn đồng tiền này, người nhà họ Thẩm cảm thấy quả nhiên vẫn là người đọc sách có bản lĩnh, vừa tham gia một cuộc thi thôi mà đã có thể cầm nhiều tiền như vậy.

Cùng lúc đó, cửa nhà họ La có khách tới.

Bên ngoài cửa nhà học La, một người đàn ông mặc quần áo lịch sự đang sửa lại cổ áo, sau đó ông ta khẩn trương giơ tay gõ cửa.

“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.

“Đến ngay đây, làm phiền chờ một chút.” Ở trong cửa truyền đến một tiếng nói.

Người đàn ông ở ngoài cửa nhìn chằm chằm cánh cửa một hồi lâu, ông ta hít sâu một hơi.

“Cạch!” một tiếng, cửa được mở ra...

“Xin hỏi, ông tìm ai vậy?” Chị dâu Chung nhìn người đàn ông xa lạ ở ngoài cửa, trên mặt xuất hiện sự nghi hoặc hỏi.

“Xin chào, tôi tìm ông La, xin hỏi ông ấy có ở đây không?” Người đàn ông mỉm cười trả lời.

“Hiện tại ông La không có ở nhà, xin hỏi ông là?”

“Tôi họ Ninh, Ninh Xương Lâm, nếu ông La không có ở đâu, vậy tôi có thể vào thăm bà cụ một chút được không?” Ninh Xương Lâm vừa nói vừa không nhịn được mà qua người chị dâu Chung và nhìn vào trong nhà.

Chị dâu Chung phát hiện ánh mắt của Ninh Xương Lâm nên vội vàng dịch người sang, bà ấy mặt không đổi sắc chặn ánh mắt của Ninh Xương Lâm lại rồi dùng vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm ông ta và nói: “Thật xin lỗi ông Ninh, bây giờ bà cụ không tiện gặp khách, nếu ông có chuyện, ông không ngại thì có thể nói với tôi, đợi đến khi ông La về thì tôi sẽ chuyển lời thay ông, nếu ông không muốn, vậy làm phiền lần sau ông hãy đến khi ông La đang ở nhà.”

Chị dâu Chung được nhà họ Chung cố ý mời đến chăm sóc bà cụ, bà ấy đã đến nhà họ La được một thời gian rồi, vì vậy trong lòng bà ấy cũng biết rõ tình huống bây giờ của bà cụ. Bà cụ đã lớn tuổi, trí nhớ lẫn lộn, bình thường rất bất cẩn, nhưng công việc chủ yếu của chị dâu Chung là chăm sóc bà cụ cho thật tốt, người nhà họ La cũng từng nói bà cụ phải được chăm sóc.”

Chị dâu Chung chỉ có đúng một công việc như vậy, nhỡ đâu nếu bà cụ thật sự xảy ra chuyện gì thì sao bà ấy có thể đảm đương nổi.

Lần trước, khi Thẩm Đường đến, nếu không phải là do bà cụ nhìn thấy người thì chị dâu Chung cũng sẽ không cho cô vào nhà.

Ninh Xương Lâm thấy chị dâu Chung từ chối thì sắc mặt không tốt lắm, ông ta im lặng trong chốc lát rồi tiếp tục nói: “Vậy phiền cô nói với ông La là tôi đến tìm anh ấy, đúng giờ ngày ngày mai tôi sẽ tới.”

“Vâng ông Ninh, ông đi thong thả.” Chị dâu Chung nói xong thì cũng đóng cửa lại, trong lòng bà ấy nhớ kỹ chuyện này.

Ở trong phòng, Tưởng Tố Quyên đang ngồi xem tivi trong phòng khách, khi thấy chị dâu Chung đi vào, Tưởng Tố Quyên nhìn chị dâu Chung rồi hỏi: “Tiểu Chung, vừa rồi là ai đến vậy?”

“Không biết ạ, nói là đến tìm ông La.” Chị dâu Chung đáp lại một câu.

“Ồ.” Tưởng Tố Quyên không hứng thú lắm trả lời, sau đó lại tiếp tục quay đầu xem phim truyền hình.

Ở trong đầu Tưởng Tố Quyên, người không quen thì bà cụ đều sẽ không cảm thấy hứng thú, cũng chỉ có khi Thẩm Đường tới nhà, lúc đó bà ấy mới có biểu hiện vô cùng vui vẻ.

Buổi trưa, La Quân bận rộn ở đơn vị cũng không có thời gian trở về ăn cơm trưa cùng bà cụ, khoảng sáu giờ chiều mới về đến nhà, ông ấy vừa vào cửa thì đã nhìn thấy vợ mình đang nói chuyện với bà cụ ở trong phòng khách.

eyJpdiI6Ik03TElzVVd6U0pKVGJ1aUYrXC9JWGJRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImZkc00xMStEZGpyOUo0Q3RrbldTcm9OZG5uQ0NSd010MWJIUVRNRUs3YXhRT2xoVG56TUtIMys1SVlRckJVS1UzS2tEb1AwdEhCaUZmemVla1JtaFhnK2N6Z0ZRbUY5ZjVodHhMT214RytJNng4TGdZUTBUTW9VcjZ4dzJ3MU1tV2lPMkFpM2VcL0FFUkd6bExzYm9KaVwvb2pzV3NZYllGUGtmbm1lMXZPcGdNPSIsIm1hYyI6ImZmZWU4OWMyNjRiZWI4MDFmM2RkYmNkNjVkMmRhODExYTBmYWRiYmMwZjcxZDRlZTE0Mjk3MTNkYTJmOGY1NmIifQ==
eyJpdiI6ImNtdjVxRm81b0pWbGtKOTlwdllPZ0E9PSIsInZhbHVlIjoiRzd4WEQ3SCtpYndxU0piWFdSelhsbjVNME5GTm1Id1Z1Vk14OUltZ3htUXo3V3FIb1ZmcXBpYzhiTFpzWkFpYlBoSlFJMDVXeU5ScDFXV2tweTdaRTZ0TUw2dmRDWlpqNnN5eXN4WXYxWG1JekJIZzhTd1VydDNMV1hTU08zdkhBZTdcLytSY2R4YXE0bkZZUFBXcU9RU1JcLzBsSGxEaTBldkZRS2lKcXVHUlYzYUw2WHNobjZxSEQwblNhenROdkZJRnRWdVI5OG5JYzBhdVJcL2JcL0p5SEdqTEhPRWw3NFIxSGV0b2tTdFwvcE9LN0p3aCthOCt1R2pYc1JKc2syUEtJb1NuWDJ2RjBCS1RFV090cHFnWUI2RjdvSjZcL1JXR1l1bkpHd3VLTXRPaXB6SVlqeVZuSXh1ckE1RVhIQVlKRTJUU24rZURqT0RpaXRncFc1aW5hV25jZW1uaWRhVlVMdVlsdVVHTWlIWmU4cmYyRjVcLytQcmVFeG5yUG5GY1FZWCIsIm1hYyI6ImIwYjJmYmM5M2U1Y2Y1ODIxNmJkNGRkY2EyN2YxNzQ0ZmZlZDQ5MzJhNzFkOWVkODQyMDk5Zjg2OTUzMDkzMGEifQ==

“Rất bận, gần đây Liên đoàn phụ nữ của bà cũng khá bận mà, nhìn bả cả ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất, có lẽ còn bận hơn cả tôi đấy.” La Quân cười trêu ghẹo một câu.

Ads
';
Advertisement