Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Đúng là có bận, nhưng cũng chỉ là một chút chuyện rắc rối mà thôi, hôm nay có người đánh vợ, ngày mai người kia muốn ly hôn, hoặc là bà cụ nhà ai đó đi kiện con trai con đâu vì không hiếu thảo, tôi bận rộn những việc này cả ngày đến chóng vàng đầu óc, mặc dù chuyện không quan trọng bằng chuyện của ông, nhưng tôi lại cảm thấy tôi còn bận hơn cả ông đấy.” Tả Hồng bất đắc dĩ đề cấp đến vấn đề công việc.

Cả đôi vợ chồng đều bận rộn, may mà bà cụ có chị dâu Chung chăm sóc, bằng không hai người bọn họ thật sự không có thời gian để chăm sóc bà cụ, tình huống bây giờ của bà cụ không thể không có ai ở bên cạnh chăm sóc được.

“Ông La, trước khi ông trở về, hôm nay có người tới nhà tim ông.” Chị dâu Chung đi từ trong phòng bếp ra, khi thấy La Quân thì lập tức nói.

Nghe thấy có người tới nhà tìm mình, sắc mặt La Quân lập tức trở nên nghiêm túc, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc là ai đến tìm nhà tìm ông ấy vậy, nhưng vẫn không thể nghĩ ra là ai, vì vậy đã hỏi: “Người đó có để lại tên là gì không? Có chuyện gì tới tìm tôi vậy?”

“À, ông La, người kia có hơi kỳ lạ, khi tôi nói ông không có ở nhà thì ông ta còn muốn vào thăm bà cụ, nhưng đã bị tôi từ chối, sau đó ông ta mới nói ông ta tên là Ninh Xương Lâm, bảo là ngày mai sẽ tới tìm ông.” Chị dâu Chung kể lại chuyện này.

Khi cái tên “Ninh Xương Lâm” này vừa xuất hiện, sắc mặt của La Quân và Tả Hồng lập tức thay đổi.

“Ninh Xương Lâm? Ninh Xương Lâm?” Tưởng Tố Quyên vốn đang yên lặng ngồi trên sô pha xem tivi đột nhiên bị kích thích mà đứng lên, bà cụ bối rồi nhìn xung quanh, sau đó lại túm lấy cánh tay của La Quân rồi sốt ruột vội vàng nói: “Quân à, Quân, em gái của con đâu? Tĩnh Tĩnh ở đây thế? Nhanh lên, con mau giấu em gái đi. Ninh Xương Lâm đến đây, cậu ta muốn cướp Tĩnh Tĩnh đi...”

“Mẹ, mẹ, mẹ đừng kích động, em gái còn đang đi học, Ninh Xương Lâm không cướp con bé đi được đâu. Mẹ, con đảm bảo, nếu Ninh Xương Lâm dám làm gì em gái thì con nhất định sẽ đánh anh ta đến răng rơi đầy đất.”

“Không không không, mẹ muốn gặp Tĩnh Tĩnh, mẹ muốn gặp Tĩnh Tĩnh, Quân à, con dẫn mẹ đi tìm em gái con đi.” Tưởng Tố Quyên cố chấp túm lấy cánh tay của La Quân, bà cụ nhìn chằm chằm ông ấy nói.

“Mẹ, mẹ đừng gấp, ngày mai con sẽ lập tức dẫn mẹ đi tìm em gái, trước tiên chúng ta cứ lên tầng ngủ một giấc có được không? Đợi đến sáng ngày mai, con sẽ dẫn mẹ đi tìm em gái, mẹ, mẹ nghe lời được không?” La Quân khuyên.

“Không, mẹ muốn tìm Tĩnh Tĩnh, mẹ không muốn ngủ, mẹ chỉ muốn đi tìm Tĩnh Tĩnh.”

“Mẹ, mẹ đừng như vậy, chúng ta gọi điện cho Tĩnh Tĩnh, có được không? Con sẽ gọi điện thoại cho em gái, bây giờ em gái còn đang ở trường đọc sách đó, nếu lúc này mẹ qua đó sẽ làm em gái lo lắng.”

Nghe thấy chuyện con gái sẽ lo lắng, Tưởng Tố Quyên tỉnh táo hơn một chút, bà cụ nghĩ đến lần trước con gái này mình không được chạy lung tung, không được tức giận, phải chăm sóc bản thân thật tốt.

“Vậy gọi điện thoại được không?” Tưởng Tố Quyên nhìn La Quân nói.

“Vâng vâng vâng, con sẽ đi gọi điện thoại.”

La Quân dỗ dành bà cụ, sau đó ông ấy đi đến điện thoại bàn cố định ở bên cạnh rồi cầm ống nghe lên và bắt đầu bấm số.

May mà lần trước La Quân đã nhớ kỹ số điện thoại ở đại đội thôn khi đến thôn tìm Thẩm Đường, nếu không với tình huống bây giờ của bà cụ, thật sự ông ấy không thể dỗ được.

————

Nhà họ Thẩm, cả nhà đang ở trong nhà ăn cơm tối, Ngô Thúy Bình và Thẩm Đại Chí còn đang cười ha ha thương lượng chuyện mời khách ăn cơm vào ngày mai với Thẩm Đường, ví dụ nhụ mời mấy bàn, cần mời họ hàng nào, nên chuẩn bị món gì, mời cô thím nhà ai tới giúp đỡ nấu ăn.

Ngay khi Thẩm Đường đang nở nụ cười nhẹ nhàng nghe cha mẹ mình nói chuyện, ở ngoài sân đột nhiên truyền đến một tiếng hô to.

“Thẩm Đường, Thẩm Đường, cháu có ở nhà không? Ông là ông ba của cháu đây.”

Ba người nhà họ Thẩm ở trong sân nghe thấy giọng nói này, Thẩm Đường vội vàng đi ra ngoài đáp lại một câu.

“Dạ, ông ba, cháu ở đây.”

“Ở đây à, nhanh nhanh nhanh, cái người tên La, La Quân lần trước tới nhà cháu gọi điện thoại tới, ở tỏng văn phòng của đại đội, ông đi tìm cháu tới một chuyến.”

“Vâng ạ, cháu lập tức tới ngay.” Thẩm Đường đáp lại.

“Đường Đường, con mau đi xem một chút đi, có lẽ là xảy ra chuyện gì đó, bây giờ đã tối rồi, con đi đường chú ý dưới chân một chút, đừng để bị ngã.” Ngô Thúy Bình dặn dò một câu.

“Đúng đúng đúng, điện thoại còn đang chờ đấy, mau đi đi, đừng trì hoãn việc.” Thẩm Đại Chí cũng phụ họa.

“Vâng ạ, vậy con đi đây, mẹ và cha cứ tiếp tục ăn cơm đi ạ, không cần chờ con đâu, chuyện mời khách này mai hai người cứ thương lượng đi, mấy cái này con không hiểu đâu ạ. Được rồi, con đi đây.”

Thẩm Đường nói xong thì lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

“Này, đi chậm một chút, trời tối, chú ý đường đi.”

“Con biết rồi ạ.”

Thẩm Đường đáp lại một câu, cô nhanh chân bước đến văn phòng đại đội trong thôn.

Tuy văn phòng đại đội của thôn gọi là văn phòng, nhưng thật ra cũng chỉ là hai gian nhà ngói gạch đỏ, bên trong có điện thoại bàn, bình thường người trong thôn cần gọi điện thoại gì đó thì có thể tới đây để mượn.

Ngô Thanh Sơn dẫn Thẩm Đường đi vào, khi thấy Thẩm Đường nghe điện thoại thì lập tức xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại mỗi một mình Thẩm Đường, Thẩm Đường cầm ống nghe lên rồi nói “Alo” một tiếng.

“Alo, con gái, mẹ là mẹ của con, con đang ở đâu vậy? Con gái, Ninh Xương Lâm đến nhà ta tìm con, con tuyệt đối đừng nên trở về, đợi ngày mai mẹ sẽ đi tìm con.”

Ở đầu dây bên kia điện thoại là giọng nói của Tưởng Tố Quyên, khi nghe được cái tên “Ninh Xương Lâm” này, Thẩm Đường khẽ nhíu mày, hơn nữa cô còn có thể nghe được cảm xúc của bà cụ có chỗ không thích hợp, vì vậy Thẩm Đường vội vàng dịu dàng an ủi bà cụ.

“Mẹ, con ở đây rất tốt, mẹ, mẹ yên tâm đi, con không có liên lạc với Ninh Xương Lâm, con sẽ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh mẹ, con không đi đâu cả.”

“À, được, được.” Hình như Tưởng Tố Quyên đã hơi thả lỏng.

eyJpdiI6IlVtWVRBSXloYU1rMG1mb3VrRCtPYXc9PSIsInZhbHVlIjoicVJ2cEcyc1BaNzAwWEdJenpiK0I5eHJ5WHZsSjA2RHhNXC9vVnVNM0tRZnNiMnl0KzkyU1dhc1VpSXRndXhiV1lyRWdWTklHXC9TaEwyMGhvNDZ4VWZGSmxLeDAzT08yeEtZNkVuVnhESUdmcEtzaE5QbldFTFpqcVZSWE9yZmFxOFZ1TU9tM2NWOHF2UzU3aEFYNlB1K1pmeDd1UXJkUTZMRkJhOGJWdHE0dEZETk9QblBWekZobm1vSGFrVVk4ZUdDXC90TEpCYlczWUcwRFFOalhXSEdEYXM5TDFFYnRSbGdOMHRKRVF6UWdUV3BcLzN1KzJGQlYxY2dPNmF0MXNKcnRvNjdJaGF0ZmZBTTBhSnh0NmhSd2EraXh1cmI1Z2VtZTVlbFU5STQyWDA2UFBDbktra3c0V3NsMmc4VkwrRHVhWkdiM1pMc0htbkVJM0R5bFY4b2x6RWp4OFwvWm90ZXdVXC9GRVM3SUtyYkI1Qk41ZHpCU3I5RFRDNUhycmJKK2M1IiwibWFjIjoiNzM0YjBkOGFlZTU4ODBiM2ExYzUxNjExZGZlOWYwYTcwNmVkNDkyZTY3NjdkNWY3NTg3MGNlMjg2ZjNlMTIzZSJ9
eyJpdiI6IkM1RUFVK1Y1eFwvandQWm1WWmY0Q01RPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFDWWlSbEZPUWFlVEg5MXplV2FDRVdcL1hJWG1HTHlKOFN2RWRaekptdEYyUDBkRlVtOUdUTkxnVjRXWlpQanFSd250NitLMHFnV05veHhjSlBUQ0hlMFlPVEVrQXNyOFVnbzVUVXVKaTYwY1JKWVRvTDA2OTBMMlFtYWZ4K0R4REhyMDZZQ1V3c2JuRnhPTThhbFRPRFRvUHRuM0djZHN2cEdxd1NIZnNkOEpZMEZaZDJ2SW9IVkZFZk1UcU9xbGtNOUJ1aDYwa29XRDhPQVhUY01oMFwvS0VSaE4xUUV1UnVlUXlybG5hQUZlclFqeU5ZNkNrWGVOOU5aV0RjVUxiVmlSUVwveTZPVXpBS3A2NUdTZUxYU2l2UDVaZzg3T3BPUFwvVmY0bjdpWjFLd2pXMDdqc2dVM3ZES1c2REU4QVoxODQ4TXVtR24wMk9CcEtzV1BFUDIxbW83WEE5XC9qTFA4MEhua1J4cXFJemZQRXZaM2tyR3MySVwvYjFUXC9uMFhyZWkiLCJtYWMiOiIzYThhOTk2MjZhMTZlNmU3N2YzMWU5YTVmOTg2NDllNTJkMzU1YTRkNzQwYzk2NTVmNDI5MmRlY2E1OGViYTU5In0=

Qua một hồi lâu, Thẩm Đường nghe thấy ở đầu bên kia điện thoại, La Quân đang dỗ dành bà cụ vài câu, sau đó giọng nói ở đầu bên kia lập tức biến thành giọng nói của La Quân.

Ads
';
Advertisement