Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Thẩm Đường, là chú, hôm nay thật sự làm phiền cháu rồi, bên này chú đang có một chút việc, vì vậy muộn thế này rồi mà vẫn còn gọi điện cho cháu.”

“Không sao đâu ạ, bà Tưởng thế nào rồi ạ? Không xảy ra chuyện gì đúng không ạ?” Thẩm Đường quan tâm.

“Không có chuyện gì, vừa rồi chị dâu cháu đã dỗ đi lên tầng ngủ rồi, nhưng mà bà cụ cứ ầm ĩ ngày mai muốn đi tìm cháu, vì vậy ngày mai có lẽ chú sẽ dẫn bà cụ đến đó một chuyến.”

“Vâng ạ, được rồi, lúc đó cháu đến trạm xe đón hai người nhé? Mấy giờ xe lửa đến nơi vậy ạ?” Thẩm Đường hỏi.

“À, chú vẫn chưa đặt vé trước, cháu không cần tới đón đây, chú biết nhà rồi mà, cháu mau về đi, ngủ sớm một chút, hẹn gặp lại.” La Quân khẽ cười một tiếng, trong mắt ông ấy lóe lên ý cười, tâm trạng cũng dần thả lỏng một chút vì lời quan tâm của Thẩm Đường.

“Vâng ạ, tạm biệt.” Thẩm Đường nói.

Sau khi cúp điện thoại, trên đường về nhà, Thẩm Đường vừa đi vừa suy nghĩ ngày mai, cô nên nói chuyện gặp Ninh Xương Lâm ở Bắc Kinh cho La Quân biết.

Ninh Xương Lâm, tên giống như đúng, mà Thẩm Đường cũng không tin là hai người trùng tên trùng họ, trên thế giới này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.

Sáng ngày hôm sau, nhà họ Thẩm rất náo nhiệt, bây giờ ở trong sân trong nhà đều là họ hàng thân thích tới ăn cơm.

Sự nhộn nhịp diễn ra đã hơn nửa ngày, bây giờ người đến nhà họ Thẩm không ai là không khen ngợi Thẩm Đường, cô đã lập tức trở thành người nổi tiếng ở trong thôn.

Sau khi ăn cơm trưa xong, mọi người cũng trở về.

Còn mấy người La Quân cũng đến nhà họ Thẩm vào lúc này.

Lần này, La Quân dẫn theo Tưởng Tố Quyên và chị dâu Chung cùng tới, sau khi vào nhà, chuyện mà La Quân nói lập tức khiến người nhà họ Thẩm sững sờ.

La Quân nói, ông ấy muốn nhận Thẩm Đường làm em gái, nói cách khác là để Thẩm Đường nhận Tưởng Tố Quyên làm mẹ nuôi.

Chuyện nhận con nuôi như vậy cũng không phải là không có, nhưng Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình thật sự không ngờ nhà họ La lại đưa ra yêu cầu này, dù sao với thân phận của nhà họ La, người muốn làm em gái của La Quân quả thực là đếm không xuể.

Nếu nhận lời kết nghĩa ngày của nhà họ La, vậy cũng đại diện cho việc ôm đùi nhà họ La, chuyện tốt như vậy, có rất nhiều người muốn đó.

“À, hình như chuyện này cần thương lượng một chút, anh có thể cho chúng tôi suy nghĩ được không?” Ngô Thúy Bình hắng giọng một cái rồi nói.

Còn Thẩm Đại Chí ngồi cạnh Ngô Thúy Bình thì lại không lên tiếng nói gì, chuyện trong nhà do Ngô Thúy Bình làm chủ, về chuyện nhận thân kết nghĩa này, thật ra Thẩm Đại Chí không có suy nghĩ gì lắm.

“Đúng vậy đúng vậy, mấy người thương lượng một chút mới đúng.” La Quân cười đáp lại.

Nghe thấy La Quân nói vậy, Ngô Thúy Bình lập tức kéo Thẩm Đường vào trong phòng và để lại Thẩm Đại chí ở trong phòng khách tiếp khách.

Vào phòng, Thẩm Đường nhận thấy sắc mặt của mẹ mình rất nghiêm túc, cô giơ tay ôm lấy tay mẹ, rồi mềm mại cọ cọc vào vai mẹ mình, sau đó nũng nịu nói: “Mẹ, sao mẹ lại không vui vậy? Ôi, mẹ đừng không vui mà, chuyện kết nghĩa này, nếu mẹ không bằng lòng thì chúng ta có thể từ chối, có phải chuyện lớn gì đâu, nhìn mẹ u sầu này, nào nào nào. Mẹ cười một cái xem nào.”

“Đừng đùa nữa, con nghiêm túc vào, chuyện này con nghĩ thế nào?” Ngô Thúy Bình dở khóc dở cười nhìn con gái vẫn đang cười đùa của mình.

“Con nghe mẹ, nếu mẹ bằng lòng thì con nhận, không bằng lòng thì từ chối, ở trong lòng con, mẹ là người quan trọng nhất.” Thẩm Đường không hề nói điêu.

Có rất nhiều người muốn dựa vào nhà họ La, nhưng thật ra Thẩm Đường chưa từng nghĩ đến chuyện này, Ngô Thúy Bình là mẹ ruột, mẹ ruột không đồng ý thì Thẩm Đường nhất định cũng không vì chuyện dựa dẫm và người khác mà để mẹ đau lòng được.

Ngô Thúy Bình có thể nhìn ra lời này của Thẩm Đường là thật lòng, trong lòng rưng rưng không kìm được nước mắt, cuối cùng lại bật cười, bà ấy đưa tay chọc vào trán của con gái rồi nói: “Quả nhiên là con gái tốt của mẹ, không phí công mẹ thương con.”

“Sao lại không, dù sao con cũng là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ mà.” Thẩm Đương cười hì hì khoe khoang.

Sau mười mấy phút, Ngô Thúy Bình kéo Thẩm Đường đi ra khỏi phòng.

“Chuyện này, chúng tôi đồng ý.” Ngô Thúy

La Quân cười, khi nghe được chuyện nhà họ Thẩm Đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm, tuy thời gian ông ấy tiếp xúc với nhà họ Thẩm không nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn ra đôi vợ chồng nhà họ Thẩm này đều là người thật ta, không có bất cứ suy nghĩ muốn bấu víu quan hệ gì, vì vậy trong chuyện này, ông ấy thật sự không dám chắc

————

Ngày hôm sau, người trong thôn phát hiện nhà họ Thẩm có thêm hai người, một bà cụ bảy mươi tuổi, và một người phụ nữ bốn mươi tuổi, hình như tới để chăm sóc bà cụ.

Qua một hồi hỏi thăm mới biết được, bà cụ này là mẹ nuôi của Thẩm Đường, một cô bé mười mấy tuổi nhận bà cụ bảy mươi tuổi làm mẹ nuôi, nói nhận bà nội còn nghe được, những cái miệng lắm chuyện ở trong thôn cứ nhắc mãi tới chuyện này của nhà họ Thẩm.

Hôm qua La Quân tới rồi lập tức rời đi, Thẩm Đường cũng đã nói chuyện gặp Ninh Xương Lâm ở Bắc Kinh cho La Quân biết.

Sau khi cân nhắc một lúc, La Quân quyết định để bà cụ và chị dâu Chung ở lại.

La Quân tạm thời để bà cụ ở nhà họ Thẩm một thời gian ngắn, đương nhiên Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình không cần chăm sóc bà cụ, tất cả mọi chuyện đều đã có chị dâu Chung rồi.

Sau khi La Quân xử lý xong chuyện của Ninh Xương Lâm thì sẽ lập tức đến đón bà cụ về, trạng thái bây giờ của bà cụ không thể nhìn thấy Ninh Xương Lâm được, nhỡ đâu khi bà cụ nhìn thấy người rồi xảy ra chuyện gì thì sẽ không tốt.

Tưởng ố Quyên rất vui vẻ ở lại nhà họ Thẩm, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Thẩm Đường, không khí ở đây cũng rất trong lành, khi rảnh rỗi thì có thể bảo chị dâu Chung dẫn bà cụ ra ngoài đi tản bộ một chút.

Ở một bên khác, Ninh Xương Lâm đến hai ngày liên tục, cuối cùng cũng có thể gặp được La Quân.

Ninh Xương Lâm không gặp La Quân ở nhà họ La, mà là ở khách sạn dừng chân của ông ta, La Quân chủ động tới tìm.

eyJpdiI6IitpN2RiN01BU3ZSRXA2V24rTjYyT1E9PSIsInZhbHVlIjoidlV4QUF2c3Bub3ZST0VucCtSeVpIaGVudytLbFVTcSsrMU9uaE4rVXlEdm1kZGdLQm1YK0d6alhoSjdqVWtvZUhQcUgxSVY1WlBwMW1jWSt6eDVjeGQzVkpKT0hGRUlPSUVuZXhkVGllVWg4Z0FJbDhvQmh4UklLSkdlV0dkcUFxdW9jNVNzOVc4V0RcLzc0RnlNcnM3RFJ2bmNqMHpyYTdDXC9ZRzhPT0NXeG5MeDdpM0xnTkNDK0FyUHJoZnBGamZ2MjdDRUFBNHJVUDM3SVpSTUpSNjlBNmJEYmNrbXBKaEM4Q1h3SFE1NldaczNvVkJGV0FkTXlkMVZmUFpJNDhGNlwvV0VGSTVyUXRXUFdTXC94c3loeUhJTmc3RW1veVpEQ0tcL1d6VkZiYjM1SURJNXRzVzJkS2tkdmpOQXllWXliXC9HTXBQMXhURkZMZFFmaitLVmdrOHFmaVBZY3k0d1pXMUtNbGZoVU9uT1ZnWU0xYkRwRjZLM1E1dG5nbDRJcDNpdlcyT1pJSWhOWjQyb2gyN1NuYklcL2FnRHpQK3c2UkNEZllDWXNYeE52RHVlNUxCbHZXZG4yRXVHNlhBUForR3o5b0FHWXFOTGdOaEdTUlwvUVQxblBvMUp4REFSdWhoR0tpcFwvY0pCUUJwYnh2S1Ewa3NNYm54b1FrVUF3XC9CRndWMEd3ZjRpSVwvRE4zSmFLZzNueUlsQjU0V1wvN1docFl1czdZUjJtQThTMnVFPSIsIm1hYyI6ImUxOTdmNTgwYTk0NDdjZmNhZjY0Y2M1YTBhYjhmMzdhMGJlODBmMGZkMjJhM2JhZTNiZDUxOWI5NGE3OTM4ZjIifQ==
eyJpdiI6IjhGV2kzYjNEMjNuUEZQbVhBSWh0ZWc9PSIsInZhbHVlIjoiZ2VVYXNhdkpvMGt3NFhvQzV6aXl0WXJGVGVnWjVEejVqXC9BRytxQk9BNjBTTGpZT2VRcWtOQXdQRFd6OFllTFJScU1JME0ydjIycE9obzNYYVM1KzViNjdWUnJJSFg1bmRKUDM2UWpvZGoxdUdUblJXVVkwekdkb0VCb0pvTk1qNzluRnZoUFliOTJXUERrYTZJVTJJak1MZWh2TXozbVwvckZjSGYza3FjcVR2NllIRTBZXC91NDhZYzh4dTF1dkUrUWd0OXdnM3Y1VjlzeG1HUzJDckRhUFNqVlZrbHFRcXlnUnhQXC9FUXB4Q00zNEkxejd4VkxqbXQza1VERUV1Wk80cUJCc1wvUlZHeEN5dys1RDFqek42Zz09IiwibWFjIjoiMDQ4YTc0ZWYxNjk3NWFmM2Q3MDAyZjU1YzZiYjJkNTc1ZTFlNDI3NmQ0Y2Y4YzU5OTNiN2M5ODdkZTlmNWY4ZCJ9

Hai người đàn ông mạnh mẽ đánh đối phương một trận không chút khách sáo nào, sau khi hai người tách ra thì trên người, trên mặt cả hai đều bị thương.

Ads
';
Advertisement