Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Ninh Xương Lâm lau khóe miệng bị đánh rách, nếm được vị m.á.u tươi, ông ta nhìn La Quân rồi cười lạnh nói: “Đánh đủ chưa?”

“Mày tìm tao không phải là muốn bị ăn đòn à?” La Quân cười nhạo một tiếng, ông ấy phủ chỗ bẩn trên áo khóc rồi nói.

“Tôi tìm anh là chỉ muốn biết chuyện của La Tĩnh.”

“Im mồm, mày không có tư cách nhắc đến cái tên này, mày nghĩ lại đi, những chuyện lúc trước mày làm, giờ mày còn xứng đáng với con bé hả?” Ánh mắt hung dữ của La Quân rơi lên người Ninh Xương Lâm, đôi mắt xung huyết đỏ bừng.

“Tôi thế nào chứ, lúc trước anh bảo tôi rời khỏi La Tĩnh, tôi đã làm theo lời anh nói rồi, tôi cho là sau khi tôi rời đi, cuộc sống của La Tĩnh sẽ rất tốt, nhưng bây giờ gì sao? Vì sao La Tĩnh lại không có ở đây?”

Ninh Xương Lâm nhìn La Quân không nói gì, ông ta tiếp tục nói: “Các có tiền như các anh vốn là như vậy, lúc trước không phải anh xem thường tôi, thấy nhà tôi nghèo, cảm thấy La Tĩnh mà ở bên tôi thì chính là hoa nhài cắm bãi phân trâu à? La Quân, anh luôn tự cho mình là đúng, cao cao tại thượng, La Tĩnh có một người anh trai như anh quả thực là số khổ mà.”

“Ha!” La Quân cười lạnh một tiếng và hoàn toàn bình tĩnh lại, ông ấy dùng một ánh mắt vô cùng khinh thường nhìn Ninh Xương Lâm rồi chế giễu nói: “Ninh Xương Lâm, anh cứ luôn cho rằng tôi chướng mắt anh, nhưng anh lại không thử nhìn lại xem mình đã làm cái gì, anh vừa luôn miệng nói thích em gái tôi, lại vừa thông đồng ở bên Cao Tương, đây chính là cái thích của anh đấy hả? Anh cho rằng tất cả những chuyện dơ bẩn mà anh làm đều được che giấu vô cùng hoàn hảo sao?

Ninh Xương Lâm nghe thấy La Quân nhắc đến cái tên “Cao Tương” này, trong mắt ông ta lập tức xuất hiện sự xấu hổ.

Đôi diện với ánh mắt khinh thường của La Quân, Ninh Xương Lâm biết La Quân biết tất cả chuyện năm đó.

Lúc trước, La Tĩnh và Cao Tương là bạn tốt của nhau, còn Ninh Xương Lâm là người yêu của La Tĩnh, thân là bạn tốt, Cao Tương cũng thích Ninh Xương Lâm, vì vậy mối quan hệ của ba người liên tục dính dáng đến nhau.

Trong một lần uống say, Ninh Xương Lâm đã phát sinh quan hệ với Cao Tương, sau khi chuyện này xảy ra, suy nghĩ đầu tiên của Ninh Xương Lâm đó là ông ta không thể đánh mất La Tĩnh , vì vậy ông ta đã giấu nhẹm chuyện này đi, ông ta muốn mau chóng kết hôn với La Tĩnh.

Ngay lúc này, La Quân xen vào, ông ấy không đồng ý mối hôn sự của Ninh Xương Lâm và La Tĩnh, đồng thời còn nhốt La Tĩnh lại.

La Tĩnh bị nhốt nhân lúc La Quân không ở nhà mà chạy trốn, không ai biết được rằng khi cô ấy chạy đi tìm Ninh Xương Lâm thì lại thấy Ninh Xương Lâm đang ôm Cao Tương.

Ngày hôm sau, La Tĩnh đột ngột qua đời.

Những chuyện này đều là do La Quân đọc được nhật ký của La Tĩnh mới biết được.

Thật ra sở dĩ La Quân không đồng ý cho mối hôn sự của La Tĩnh và Ninh Xương Lâm là bởi ông ấy biết giữa Ninh Xương Lâm và Cao Tương có điều không rõ ràng, La Quân chưa từng khinh thường nhà của Ninh Xương Lâm nghèo khó, ông ấy chỉ khinh thường nhân phẩm của Ninh Xương Lâm có vấn đề, thiếu quyết đoán, còn tự cho mình là đúng.

“Lúc trước chuyện của Cao Tương không phải là tôi cố ý, lúc đó tôi uống quá nhiều, tôi tưởng rằng...” Ninh Xương Lâm nói, nhưng ông ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị La Quân ngắt lời.

“Có lẽ tôi phải cảm thấy may mắn, may mắn vì không phải là em gái tôi.” Bởi vì, Ninh Xương Lâm không xứng với cô ấy.

Uống say là có thể làm chuyện đó hả? Với niên đại lúc trước, phát sinh quan hệ trước hôn nhân sẽ có thể bị nước bọt dìm c.h.ế.t đó, thậm chí làm chuyện đó còn có thể bị bắt và giam lại.

Mặc kệ Ninh Xương Lâm có nguyên nhân gì, nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân mà Ninh Xương Lâm không quản được nửa người dưới của mình.

“La Quân, chuyện này đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, lần này tôi trở về là muốn giải thích rõ ràng hiểu lầm năm đó.” Ninh Xương Lâm mấp máy môi, rồi lại nói tiếp: “Còn nữa, tôi muốn gặp La Tĩnh, tôi hy vọng anh có thể nói cho tôi biết La Tĩnh được an táng ở đâu.”

La Quân nhìn vẻ mặt bi thương của Ninh Xương Lâm mà chỉ cảm thấy người đàn ông này vô cùng dối trá, La Quân khẽ cười một tiếng, ông ấy xoay người đi ra ngoài mà không nói gì thêm.

“La Quân, anh còn chưa nói cho tôi biết...”

“Nói cái mẹ mày, Ninh Xương Lâm, đời này mày đừng có nghĩ đến chuyện biết La Tĩnh ở đâu, tao sẽ không bao giờ nói cho mày đâu, mày có muốn điều tra cũng không được, hơn nữa, tao cảnh cáo mày đừng có đến quấy rầy người nhà của ta, nếu không tao sẽ không dịu dàng như hôm nay đâu.”

Sau một tràng cảnh cáo, La Quân rời đi không thèm quay đầu lại.

Năm đó, Ninh Xương Lâm không đấu lại được La Quân, đã nhiều năm trôi qua, với thân phận và địa vị của La Quân bây giờ, Ninh Xương Lâm vẫn không phải là đối thủ của ông ấy.

Ninh Xương Lâm nhìn bóng lưng rời đi của La Quân với sắc mặt âm trầm.

Ninh Xương Lâm thừa nhận năm đó ông ta không đủ ác độc mới có thể khiến Cao Tương nhân lúc đó để lợi dụng, lúc trước khi rời đi, ông ta còn cho rằng La Tĩnh sẽ có cuộc sống tốt hơn, nhưng bây giờ ông ta mới biết được, ngay ngày hôm sau, La Tĩnh đã qua đời, điều này khiến Ninh Xương Lâm vô cùng hận La Quân.

Bất kể như thế nào, Ninh Xương Lâm vẫn cho rằng lúc trước La Quân chia cắt hai người họ thì cũng nên chăm sóc La Tĩnh thật tốt, bây giờ La Tĩnh qua đời, La Quân phải chịu trách nhiệm lớn nhất.

Ở một bên khác, Thẩm Đường đang cò kè mặc cả với hệ thống.

eyJpdiI6ImVRSUY5Q2g5UkloN1hRSGlLamJaTVE9PSIsInZhbHVlIjoiTDRrQnFGS0xVVml0MmtkdGx4UnlOaVFsYmIzSitpSDRUbzZiY1pKZW80VXVJRk1HM0YyRUpGOGZ6TWtTbkR1a0xFVGlUN0wraFhJKzRieW1OT1F4RmlKRUszeTI2ZkYzdU5SeHlWMFN2V0kxZ3RrVDNRWW84NlRZelNYeGc5VnM3dmRkaVNvSHAwYlI2XC9XVGpXYmI1QU5BN2dqbzcrYUVLcXB0citIdzF4VHhhbVVmTU9NZTNSMm9oSTlMYmM4THY3ZFwvSldOQjA0cEZ3RlZVak8zdXpySk44cVNRSTg3YVpLcFRRV0dnM3FYaXU5b25DRExSbVNUNDJHY2M0QTAxd2U3elF2b2oxYzdYWGV6SGVrU2d6SGFuVEtvUXlEVzZQeFdKVTFMcmxyZEFaMFpwR0pIM0RNT3pcL2d5dTJLdmpwa0crRExIRVF3ZjZJTEl6cm5QM01meDBcL0FkaEZpSmZtdkhuSExWNHV1eno5ejhGMnZMRTk4MXNKMUJWWGZvY3Y4V2FnTHR0TDkrMUJSWVFndUlIRlRNa1hTVHhRSFdodWQxSkFoZDhiZk0zSkVlZjZkdjJtRUlXNUlZanRTM2tLUjV6YitIV2d2RE9hUkFrMjVudllYUXpibXdpelFOc2Frb2lRZTNTRlZDNkZ6ZTVZUzBsWnIrdnloWEpER3pWTlBLWDdVZEJTbWpBN0ttUFdcL0cyRm9QVkpUN2NaZWNNTmJrMW5Sa3kxaVNGN0p5azM2NHh3MHFRUFAxTWhDVEd2dExcL3VIZW5uNXNJOUFzWHlIOFdKVHBWNVM1aDdQcjhxd1JnQW1GTWUwWXAxaXJ1cVQrM1hwem5uQ2tSN0hLXC9iMGJMUlErc1VnM25Jb1h3K1lRbEFQQlgxT3NycVFrYWhsM0tDakM5SG91elFaVkVNMDhsdTA5NW5DcDM0eGJHeFR2U0VrK3lqanFzMGY2OHNTQmxhK2hTdE5wWkZLMHVxXC9nTTI2T1Z1NzhPYnlzTHFmRVpLTFBpVlJLTFVvK3o0cFY2ZVhNQlNTU3NLTU91cDVzV0xSa3dVRCttNkdaV3ZiTWVIMzgybSt5WDcwUTRpblwvd0tHSldjYzlTSjY0VWZ5TDRnK0JZb1lOSTlHZFRraE5OWHRxTlFQbDd5RGkzTzZPS2ZkV1pGdnBycjVBQjlFVVwvc3JaQmxDSU03VXJMbFcwV3pzbCtLOHZkOElVT2ViTU9pVGlMVHg0UGZFWElQT29lcVJHS2JPRnNRa05kc2tPdGFnczR1UVMrVE9hKyIsIm1hYyI6ImRlYjA1NzljZWZlYWU5NzhjZTA5NTk4OTFkMDNlZGU2ZWIzMzcxYTRhMTc0ZTU4NzgwOWUwN2NmZGMxMDEwOGIifQ==
eyJpdiI6ImJEbGVcL2NzakhhN3Q5SmFrYjlRXC84UT09IiwidmFsdWUiOiJ5WVJkVXNMQWF0dE1YR25xSkI3TVRYMUdjVmZTMW5pNXd5R2ZZc3hLNUdadmdQSDFrdWQyWGg1ZWZVbk9ZRHRxWjFpWnFjdFwvQ1JDd2twNmdaYTFLTVFjeUpTZnJaazd4R2J1RWpCRWRCeUNlQXBCNUtncjNqcVJta3A1REl0alpSeTJIT1VlVWgzUTBUSVZtbEcrUm5xSXN6ZHBidmE3YmVObmdiUk0yejVnMTZGTFRTT3NQcDZCaDcyaGFscjVlRjBmbEVyWURkYkZweWF6ekZybnZTYXZHOXlTNEh4cmpXT0NUaGVwa0dyMGI1dnhYV0ZXbUI5aEZEaWttYXhiNVdIcFJtMkNsUFVxb1Z2eVhEYkZCRk9LZnNrWTdtdmlCaHRZWHdsYVpPYlNiU3RJT2E3QmRtTHk1ZHFcL3BoTmloUU1jcG0wZ1Nlbzc4blJlVFR5cjB2QXF5dDNuUmZTYVZnWlJtbndoYSs5a3BZSDJ4aG9GNEJxMnVrVW95YjViaWxJaFpXK2lzZkRQU2ZyTHYrNE50Nm9vSHVnQWFGVkNraHZxK3RURVRDdzBVQ0VVS2xWZlBcL1lRUVlmYU9JU21BNE9TV0F0eWREUllkWjB3VlBhNktzb3BaZE1NSXNmTVBhc0w4V2tSR0hpRGxzWGRHV3c5dnFUdVpNWlJiR3poWjNHWFFwdVBMNlRQdFhLM1pZZWNIQVE3ME1vbGNBTWdNS0Q0TmNHRXJibk5nemtuUklBWmwwaXNOUTNVMmxSMXY2QlJJQnRZWG9rNGZGdjFaN29FUE50aUd3U1daS0ZEZHhUb1dzK1NcL2JVY3l3Z1o4clRqT3VEWHNGUGFOSk96UlRlbmQ2d1BTT1VqRmF5c0lYNkpvXC9PeVRES1lOTlh6ZDJnSnBaM1JUd29cLzJpc2xtXC82NGtsNXE4R1wvNVRmVzEzVE02d2JxVEhMRDFZTmltUlZGVWZmWWlNM0M4c3VYWWhmZlBaNkhrY1dXRFwvTUxxdmNrREdvejFrbWVKQVZrTGErZHlrdkhBeXhSelBMZStLZzNVUmpObStIdlBIMDAzWXdwbkV0UGJnV3NPamxnWHFpb0NWTTdyK3ZjMEx0VHNoeEUrRE1QQ0hKVTRRSTV3aXBHM3NyeXpGUTRnS2sxWWFLclBBUFJwdXVoQVBHYk9nZlVSUkFWVG84MTd1Ukt4NDNDdkRcLzhUNzlHTXJCbFVlaFMwcjVxOFNBaWhtV1hrOE9nVjRWNFNKaTBJSjVCa1kwcDhhYWF4a2dXcmFLNkJYSkRDQ1ZxMkVjZjlCRUozb21XM0o1TlVTdkZqd1hWRDVodmllTDlQeXFrU0VHS3J5MFRcL1laUmFtTTdwSmx6aWJic0s4THNXQmRxbnMxZ1lJUXRKUllZbTFTM3VINkNHNlRhRStjM0E3R21OXC96azlqSW4rWVZ1VlZxZ2ZxMmRsaUVuZkg0TzJYckQ5eXBGcWxUcE5rSmErVUVFcXhEUlY1Uml1VlwvMVRVa0gwblwvbDNZYkE1ZnFocWZZQStSUzdaeXo3OHZOV0RzalJcL091Y3ZwT2oyVTRnPT0iLCJtYWMiOiIwOGMxOWQ2NTM0ZjIwNzZjZWE0YTAyZTZhYTFkN2YzZTVmYzlmNDY1OWEyY2FkZjExZTZiYzQwMzZjOTU5ZDMxIn0=

Thẩm Đường cắt ngang lời chào hàng của hệ thống, cô vừa phàn nàn hệ thống, vừa đưa tay sờ lên gương mặt xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của mình, sau đó không biết xấu hổ nói: “Cậu nhìn tôi đi, tôi xinh đẹp, dịu dàng tốt bụng lại thong minh, tôi hoàn mỹ như vậy rồi thì còn cần điểm kỹ năng gì nữa chứ?”

Ads
';
Advertisement