“Hơn nữa cái thêu thùa của cậu, tôi học cái này làm gì, không có hứng thú, tôi chịu không nổi phải ngồi trong phòng thêu thùa hàng giờ đâu, còn cái kỹ năng kinh doanh kia cũng không cần, tôi có cậu rồi không phải sao, chỉ cần dựa vào hệ thống cậu là tôi có thể đi đến đỉnh cao nhân sinh rồi.” Thẩm Đường cười hì hì nịnh nọt hệ thống, sau đó bổ sung thêm trọng điểm: “Vì vậy, hệ thống, chúng ta có thể thương lượng một chút không, chúng ta lấy lì xì được mà, đúng không?”
“Không được, ký chủ, cô suy nghĩ kỹ chưa, nếu suy nghĩ kỹ rồi thì tôi sẽ cho cô lựa chọn, nếu ký chủ từ chối, vậy tôi muốn tắm rửa rồi đi ngủ.” Hệ thống quả quyết từ chối lời nịnh nọt của Thẩm Đường.
Chỉ đúng một câu, muốn, không muốn thì dẹp.
Gặp được một ký chủ như vậy, nó cũng rất mệt mỏi, hơn nữa, hệ thống nó cũng không có quyền lợi thay đổi phần thưởng, điều này hệ thống cũng đã nói rồi, vì vậy, ký chủ có nịnh nọt thêm nhiều nữa thì cũng vô dụng.
Thẩm Đường là ai chứ, thấy tốt là lấy chính là phẩm chất đẹp đẽ của Thẩm Đường.
Vì vậy, Thẩm Đường suy nghĩ một chút, cuối cùng lựa chọn kỹ năng “đầu bếp”.
Đời trước, đời này, cả hai đời Thẩm Đường đều không cảm nhận được sự vui vẻ do nấu nướng mang lại.
Chẳng phải người ta hay nói muốn chinh phục một người thì trước tiên phải chinh phục được dạ dày của người đó sao? Thẩm Đường cảm thấy, sau này kỹ năng nấu nướng này có lẽ có thể dụ dỗ được một chàng trai trẻ đẹp nào đó, còn nếu không được thì cũng có thể tự nấu ăn cho mình.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, hiếm khi Thẩm Đường thức dậy rất sớm.
Bây giờ cô đang chuẩn bị thể hiện tài năng để người trong nhà biết tay nghề của đầu bếp Thẩm là cô.
Hừ hừ hừ, hai đời, lần đầu tiên Thẩm Đường có tự tin trong phương diện nấu nướng này.
Cảm giác này, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ... Thoải mái!
Khi Thẩm Đường đi vào phòng bếp, chị dâu Chung và Ngô Thúy Bình cảm thấy hơi sửng sốt, hai ngày nay, đồ ăn trong nhà đều do chị dâu Chung và Ngô Thúy Bình cùng làm, khi hai người nhìn thấy Thẩm Đường đi vào thì đều cảm thấy ngơ ngác.
Thẩm Đường nhận ra ánh mắt của hai người đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên rồi nở một nụ cười ngoan ngoãn, sau đó nói: “Mẹ, bây giờ mẹ đi nghỉ ngơi đi ạ, để con làm đồ ăn sáng cho ạ.”
“Hả?” Ngô Thúy Bình ngẩn người một lúc rồi mới lấy lại tinh thần, sau đó bà ấy nhìn thấy con gái muốn cầm con d.a.o phay trên thớt thì vội vàng hô lên một tiếng: “Đừng cử động!”
Thẩm Đường vừa vươn tay ra đã bị mẹ mình bảo dừng lại, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình rồi hỏi: “Mẹ, sao vậy ạ?”
“Không có gì, chỉ là con đừng có cầm dao, cái này nguy hiểm lắm, hơn nữa mẹ cũng không cần nghỉ ngơi, mẹ làm đồ ăn sáng quen rồi. Mà Đường Đường này, con chưa từng làm những chuyện này, con không cần làm đâu, chuyện trong phòng bếp có mẹ là được rồi.”
“Mẹ, mẹ không tin con ạ?” Thẩm Đường nhíu màu, sau đó cô nở nụ cười xán lạn nói: “Mẹ, mẹ phải tin tưởng con gái của mẹ chứ, việc học của con lợi hại như vây, những việc trong phòng bếp này sao có thể khó hơn việc học hành được chứ? Con thấy mẹ làm nhiều rồi, con thấy thế nào thì sẽ làm thế đó.”
Còn về chị dâu Chung, chị dâu Chung đang làm đồ ăn sáng cho Tưởng Tố Quyên nên Thẩm Đường sẽ không bảo người đi ra ngoài, dù sao Tưởng Tố Quyên cũng đã cao tuổi, món ăn lúc nào cũng cần thanh đạm đầy đủ dinh dưỡng, vì vậy Thẩm Đường sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Ngô Thúy Bình bị con gái đẩy ra khỏi phòng bếp, bà ấy có thể yên tâm không? Nhất định là không rồi, vì vậy Ngô Thúy Bình đứng cửa bếp nhìn chằm chằm con gái đứng trong bếp, chỉ sợ Thẩm Đường múa may d.a.o phay rồi sẽ làm bản thân bị thương.
Còn đầu bếp Thẩm Đường tràn đầy tự tin, trong lòng cảm thấy rất rạo rực, cô cảm thấy mặc dù mình làm không quen, nhưng với sự trợ giúp từ kỹ năng nấu nướng của hệ thống, cô tin tưởng mặc dù món ăn của mình có thể hơi khó nhìn nhưng chắc chắn cũng là một món ngon.
Thẩm Đường rất tự tin, nhưng khi cô nhìn thấy sợi mì do mình làm ra, khóe miệng Thẩm Đường hơi giật giật.
Khụ khụ, cái này, dù có xấu xí một chút, nhưng hương vị chắc chắn sẽ rất ngon.
Loay hoay nửa tiếng, Thẩm Đương bê ba bát mì ra.
Mặc dù Ngô Thúy Bình là mẹ ruột, khi thấy mấy sợi mì mà Thẩm Đường loay hoay cả ngày, trong lòng bà ấy có hơi không dám chắc.
“Khụ khụ, mẹ, mặc dù nó hơi khó nhìn, nhưng con đảm bảo ăn chắc chắn sẽ rất ngon, không tin thì con nếm thử một miếng cũng được.” Thẩm Đường nhìn mẹ mình không tin tưởng thì cầm lấy đũa muốn gắp một miếng mì vào trong miệng.
“À, đợi một chút.” Ngô Thúy Bình giơ tay ngăn cản động tác của Thẩm Đường rồi cướp lấy đôi đũa mà Thẩm Đường đặt trên bà, sau đó trong ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Đường, bà ấy nói vọng vào trong sân sau: “Thẩm Đại Chí, bữa sáng xong rồi, ông mau chóng ra ăn sáng đi.”
“Ờ, đến ngay đây.” Thẩm Đại Chí đang nhổ cỏ ở sân sau nghe thấy giọng nói của Ngô Thúy Bình thì vội vàng đáp lại một câu.
Khoảng hai phút sau, Thẩm Đại Chí đi ra từ sân sau, ông ấy đi vào trong sân rửa sạch tay, sau đó mới đi ra.
Khi nhìn thấy ba bát mì trên bàn, Thẩm Đại Chỉ cảm thấy nghi ngờ, ông ấy nhìn Ngô Thúy Bình, sau đó lại nhìn con gái, trong lòng nói thầm: Bát mì này của bà nó sao lại khét như vậy chứ?
Nhưng mà cho dù khét như vậy thì Thẩm Đại Chí cũng không dám nói bất cứ cái gì.
Giơ tay, bưng một bát mì lên.
Dùng đũa gắp một miếng mì, dưới ánh mắt của Thẩm Đường và Ngô Thúy Bình, ông ấy chậm chạp cho vào trong miệng.
Hai mắt Thẩm Đường phát sáng nhìn cha mình, cô chờ mong lời đánh giá của cha sau khi ăn.
Còn Ngô Thúy Bình thì lại dùng vẻ mặt đồng tình nhìn ông ấy, lương tâm có hơi đau nhức, bà ấy cảm thấy thật có lỗi với ông nhà mình.
Nhưng mà, so với con gái mà nói thì ông nhà mình chịu một chút tội tình gì cũng không sao cả.
Dưới tầm mắt của hai người, cuối cùng Thẩm Đại Chí cũng gắp sợi mì vào trong miệng.
Cảnh tượng lập tức dừng lại, vẻ mặt kiên cường của Thẩm Đại Chí dần trở nên cứng ngắc, nụ cười dần biến mất.
“Phụt, bà nó, tay nghề của bà biến thành như vậy từ khi nào thế, bà muốn mưu sát tôi hả?” Thẩm Đại Chí nhổ miếng mì trong miệng ra, sau đó chạy vội vào trong phòng bếp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất