Thẩm Đường ngơ ngác... Cái này, xảy ra chuyện gì vậy?
Sao có thể khó ăn được chứ? Cô có kỹ năng nấu nướng của hệ thống mà, sao có thể vậy được?
Không, cô không tin!!!
Thẩm Đường cầm đũa, cô dũng cảm gắp một miếng mì lên, sau đó trong đầu đột nhiên xuất hiện vẻ mặt của cha mình, cuối cùng Thẩm Đường cũng không có dũng cảm ăn miếng mì này.
Hu hu hu, cô rất hèn nhát...
Cô uể oải cau mày buông đũa xuống rồi tỏ vẻ, được rồi được rồi, với vẻ mặt vừa rồi của cha, hình như món này ăn không ngon lắm.
Vì vậy, cô cũng đừng nên tra tấn bản thân, thật sự cảm thấy rất có lỗi với cha.
Ngô Thúy Bình phát hiện dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của con gái nhà mình, bà ấy giơ tay vỗ vỗ vào bả vai con gái rồi an ủi: “Đường Đường, không sao đây, lần đầu con làm nên không ngon là chuyện bình thường, hơn nữa bàn tay này của con là dùng để đọc sách viết chữ, chuyện trong phòng bếp mẹ giỏi hơn, không cần đến con đâu.”
“Mẹ, cha con sẽ không có chuyện gì chứ?” Thẩm Đường lo lắng nhìn vào phòng bếp, không hiểu sao cô có hơi chột dạ.
Hu hu, cô thật có lỗi với cha mà.
“Không sao đâu, đây mà mỳ chứ không phải là thuốc độc, cũng may vừa rồi để cha con nếm thử trước.” Bằng không con gái lại phải chịu tội, Ngô Thúy Bình vỗ vỗ n.g.ự.c nói.
Nhưng mà câu nói này của Ngô Thúy Bình vừa hay lại để Thẩm Đại Chí đang đi ra khỏi phòng bếp nghe được.
Vẻ mặt của Thẩm Đại Chí bây giờ: ???
Tác dụng ở trong nhà của ông ấy chính là như vậy hả?
Thẩm Đại Chí: Đau lòng quá.
Khi biết được bát mì này là do con gái tự tay làm, Thẩm Đại Chí nở nụ cười cứng ngắc khen hơi con gái hai câu, trong lòng thầm thề, lần sau có đánh c.h.ế.t cũng không ăn bất cứ món gì mà con gái làm.
Nhớ lại hương vị vừa rồi của bát mì kia, Thẩm Đại Chí cảm thấy hình như hương vị kỳ lạ này vẫn còn ở trong miệng.
Bát mỳ này đương nhiên không thể ăn nữa, Ngô Thúy Bình lại đi vào phòng bếp làm món ăn sáng khác.
Thẩm Đường thở phì phò lao vào trong phòng của mình rồi đóng cửa lại.
“Hệ thống, cậu lừa người hả, đã bảo gia tăng kỹ năng nấu nướng đâu? Vì sao món ăn tôi làm lại khó ăn như vậy?”
“Ký chủ, hôm qua tôi đã nói rồi, việc gia tăng này cần căn cứ vào thiên phú của ký chủ, vì vậy cô không thể trách tôi được.” Hệ thống ung dung chậm rãi nói.
“Ý của cậu là tôi không có thiên phú hả?”
“Đó không phải là điều rõ ràng sao?” Hệ thống nghi ngờ hỏi ngược lại, chẳng lẽ tất cả mọi thứ vừa rồi không đủ rõ ràng à?
“Nhưng mà, kỹ năng nấu nướng này của tôi, tôi không phục.”
“À, ký chủ, hệ thống đã gia tăng rồi mà kỹ năng nấu nướng của cô vẫn như vậy, bổn hệ thống tôi chỉ muốn nói với cô một câu.”
“Lời gì.”
“Ký chủ, cô quá kém, bổn hệ thống không thể giúp được cô.”
Thẩm Đường: “...”
A, a, cô hiểu rồi.
“Ký chủ, cô đừng tức giận, cô thử nghĩ lại mà xem, cô có thiên phú trong học tập như vậy, thật ra kỹ năng nấu nướng kém một chút cũng có thể chấp nhận được, nếu cái gì cô cũng biết thì người khác phải sống thế nào đây? Có đúng không?”
Hệ thống không có tâm thuyết phục cho lắm, giọng điệu nói chuyện của nó giống như một tên cặn bã hay nói “Anh chẳng qua cũng chỉ mắc phải sai lầm mà đàn ông nào cũng mắc phải mà thôi”.
Thẩm Đường ngước mắt lên, cô hung dữ trừng mắt nhìn hệ thống rồi nói: “Tôi không quan tâm, kiểm kỹ năng nấu nướng này cũng không làm tôi giỏi hơn, tôi muốn đổi phần thưởng.”
“Không thể nào.”
“Cậu rất vô lý đó.”
“Bổn hệ thống tự cảm thấy rất hợp lý, ít nhất là cũng cứu được sát thủ phòng bếp là cô rồi, cả hai đời, chẳng lẽ trong lòng cô không tự rõ cái kỹ năng nấu nướng của mình như thế nào à, thật ra tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc điều gì khiến cô có tự tin để lựa chọn gia tăng kỹ năng nấu nướng vậy?”
“Chẳng lẽ cô cảm thấy hệ thống tôi có thể cứu vớt được tài nấu nướng của cô hả?”
“Thật xin lỗi, khiến cô phải thất vọng rồi.”
Hệ thống nói liên tục, ba nhát d.a.o đ.â.m liên tục vào cô!
“Đấy là lỗi của hệ thống cậu mà, không phải hệ thống nhà người khác đều có phần thưởng gì mà đi lên đỉnh cao của cuộc đời như diều gặp gió sao? Từ một người được nuông chiều, không giỏi nấu ăn trở thành một đầu bếp tài ba, dựa theo kịch bản và lối mòn thì không phải là như vậy sao?”
“Thật xin lỗi, kịch bản ở trên người người khác thì có thể là như vậy, nhưng ở trên người cô thì không phải.”
“Tôi không quan tâm, phần thưởng không hợp lệ, tôi yêu cầu một phần thưởng khác.”
“Từ chối!” Hệ thống đáp lại không chút thương tiếc.
“Được rồi, tôi cho cô một phần thưởng an ủi được không, đừng làm loạn nữa.” Hệ thống nói như đang dỗ dành trẻ con vậy.
Hệ thống vừa nói xong, Thẩm Đường lập tức cảm thấy trong tay của mình có thêm thứ gì đó, cúi đầu nhìn thì thấy là một bao lì xì.
Nhớ đến bao lì xì một vạn đồng lần trước của hệ thống, trong lòng Thẩm Đường lập tức nước mắt lưng tròng.
Hu hu hu, cô đã biết là hệ thống vẫn yêu mình mà.
Hệ thống, mẹ cũng yêu con rất nhiều~
Trên mặt Thẩm Đường lập tức xuất hiện nụ cười rạng rỡ, cô vui mừng phấn khởi bắt đầu mở bao lì xì ra.
Sau đó, nụ cười tắt dần!
Thẩm Đường vô cảm nhìn chằm chằm thứ vừa rút ra khỏi bao lì xì kia... một đồng tiền.
Một đồng tiền, thật sự là một đồng tiền, những năm này một đồng có thể làm gì chứ? Ăn kem à?
“Ký chủ, đi ăn cây kem để bình tĩnh một chút, hạ hỏa đi, được rồi, tôi phải đi nghỉ đây.” Giọng nói của hệ thống lại vang lên.
Sau đó, Thẩm Đường cầm một đồng tiền, dù cô có giậm chân thế nào thì hệ thống cũng không thèm rên một tiếng, nó vẫn yên lặng giả chết.
Thẩm Đường cầm một đồng tiền vừa nhận được tỏ vẻ: Hôm nay thật sự là một ngày không vui mà.
Một đồng tiền một ngày, có thể hài lòng không?
Đáp án đương nhiên là không rồi.
Chó hệ thống!
Thẩm Đường thầm tỏ vẻ: Vẽ một cái vòng tròn, tôi nhớ kỹ cậu rồi đó!
Buổi trưa, lại có khách tới nhà Thẩm Đường.
Trong phòng khách, một nữ giáo sự hơn ba mươi tuổi ngồi trên ghế, theo lời tự giới thiệu, chị ta là Lý Lam, giáo viên trường trung học số một.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất