Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Các bạn học lớp 12-10 thấy Thẩm Đường kéo người vào lớp học thì đều ngơ ngác, đến khi lại nhìn thấy Thẩm Đường ngồi vào chỗ bên cạnh Tần Lạc, còn như thể rất thân quen mà lấy một tập đề đặt lên bàn, sau đó chuyển đến trước mặt Tần Lạc rồi chỉ vào một câu hỏi và nói, lúc này các bạn học lớp một càng ngơ ngác hơn.

“Tần Lạc, đề này làm như thế nào, tôi không biết. Cậu có thể dạy tôi được không?” Thẩm Đường ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn Tần Lạc tràn đầy mong đợi.

Ừ, chính là vẻ mặt này, sẽ không có người đàn ông nào có thể từ chối cô.

Nhưng mà, Tần Lạc nhìn qua đề bài mà Thẩm Đường chỉ vào, môi khẽ mấp máy, sau đó nói ba chữ: “Tôi không biết.”

Cái gì chứ?

Ngón tay của Thẩm Đường di chuyển, lại chỉ vào một đều khác rồi nói: “Bài này thì sao?”

“Không biết.”

Đổi một đề khác: “Bài này?”

“Không biết.”

“Vậy bài này?”

“Không biết, tôi không biết.” Tần Lạc ý chí sắt đá chờ Thẩm Đường tức giận rời đi.

Không sai, Thẩm Đường tức giận rồi, cô ngước mắt lên nhìn chằm chằm Tần Lạc một lúc lâu, sau đó đột nhiên nắm oài ra bàn, cả gương mặt vùi vào trong cánh tay.

Tần Lạc nhìn thấy động tác của Thẩm Đường thì hơi sửng sốt một chút, trong lòng cậu ấy đột nhiên hơi luống cuống.

Cô đang khóc đấy à?

Nhưng cậu ấy đã làm cái gì đây? Cậu ấy chỉ là không muốn học nữa mà thôi, cậu ấy thật sự không muốn chọc cô khóc.

Thẩm Đường vùi mặt vào trong cánh tay, cô bắt đầu hít sâu, ngay sau đó, bả vai và cơ thể bắt đầu run run.

Các bạn học lớp mười nhìn thấy bóng người Thẩm Đường nằm sấp xuống thì đều cảm thấy Thẩm Đường bị Tần Lạc chọc tức tới khóc.

Tần Lạc luống cuống nhìn Thẩm Đường, cậu ấy giơ tay muốn vỗ vai cô, nhưng khi tay vừa vươn ra, sắp đụng vào bả vai của cô thì lại rụt về rồi xấu hổ nhìn Thẩm Đường.

Nhận ra ánh mắt của các bạn học, Tần Lạc càng cảm thấy xấu hổ.

Nhưng mà, Thẩm Đường đang làm gì đây?

Thẩm Đường đang nói chuyện với hệ thống...

“Ký chủ, mỗi ngày cô đều đang làm mới nhận thức của tôi về cô đó.”

“Hả, có ý gì?”

“Ký chủ, cô là trà xanh à? Tôi vừa nhìn cô đã biết thế nào được gọi là trà xanh đấy ha ha, tất cả mọi người đều cho rằng cô đang khác, kết quả cô lại ở đây nói chuyện với tôi, sao cô lại lừa gạt mọi người như vậy, lương tâm không đau sao?”

“Không. Đây chỉ là sự lừa gạt đầy thiện chí mà thôi, tôi chỉ vì cứu vớt thiếu niên này, tôi làm như vậy là hoàn toàn có nguyên nhân mà.”

“À, ký chủ, cô có cần tôi đưa cho cô một chai trà xanh giải khát không?”

“Không, trà xanh đáng yêu như vậy, sao cậu có thể tàn nhẫn uống người ta chứ?”

“Ký chú, tôi buồn nôn.” Hệ thống vô cảm phàn nàn.

“Ơ? Cậu có thể à?”

Thẩm Đường tiếp tục nói: “À còn nữa, hệ thống, tôi biết cậu lâu như vậy mà tôi vẫn chưa biết cậu là nam hay nữ thế? À, hoặc là đực hay cái? Hệ thống, cậu là người hay là động vật vậy? Hệ thống các cậu hình như không dễ chưa lắm thì phải? Rốt cuộc cậu thuộc về bên nào?”

“Im đi, tôi không muốn nói chuyện với cô.” Hệ thống cảm thấy mình sắp tự kỉ rồi, cứ phải đối mặt với một ký chủ như vậy, mỗi ngày tâm hồn yếu đuối của nó đều đang bị tra tấn.”

Nó khổ quá mà!

Thẩm Đường đợi lâu như vậy mà vẫn không thấy Tần Lạc có động tác gì, Thẩm Đường bắt đầu nghi ngờ chiêu giả vờ khóc của mình có phải vô dụng rồi không, cô định đổi sang chiêu khác.

Cuối cùng, Tần Lạc cũng động đậy, cậu ấy cẩn thận từng li từng tí duỗi tay chọc chọc vào bả vai Thẩm Đường rồi nhỏ giọng nói: “Thẩm Đường, cậu đừng khóc, tôi giúp cậu giải mấy đề này là được rồi chứ gì?”

Tần Lạc không thể nhìn người khác khác, nhất là con gái khóc.

Thẩm Đường đang giả khóc nghe Tần Lạc nói như vậy, cô lập tức ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn cậu ấy rồi buột miệng nói: “Thật không? Cậu không lừa tôi chứ?”

Tần Lạc nhìn đôi mắt sáng long lanh của Thẩm Đường, cậu ấy lập tức nhận ra: Mình bị lừa.

“Giả.” Tần Lạc đáp lại một chứ, rồi tiếp tục nói: “Thẩm Đường, cậu có thể đừng quản tôi nữa được không?”

Thẩm Đường nhìn thẳng vào đôi mắt của Tần Lạc, mím môi, sau vài giây, hai mắt đã thành công đỏ hoe, vẻ mặt như kiểu “Tại sao cậu lại lừa tôi”.

Thẩm Đường: Nói về diễn xuất, cô rất chuyên nghiệp đó!

Hai mắt đỏ hoe, nước mắt cũng sắp rơi xuống, Thẩm Đường đáng thương như vậy khiến Tần Lạc phải chịu thua.

Các bạn học lớp một ngơ ngác nhìn Tần Lạc và Thẩm Đường cùng nhau làm bài, thần kì hơn là Thẩm Đường còn giám sát Tần Lạc hoàn thành bài tập hôm nay giáo viên mới giao.

Bọn họ cũng nhìn thấy được diễn xuất của Thẩm Đường, nước mắt nói có là có, dùng để khắc chế Tần Lạc đúng không?

Mãi đến buổi chiều sắp vào học, lúc này Thẩm Đường mới dọn dẹp đồ đạc để trở về lớp mười.

Đợi khi Thẩm Đường vừa đi, Tần Lạc lập tức đẩy tất cả sách vở sang một bên, sau đó nằm sấp xuống chuẩn bị ngủ.

Thẩm Đường kỳ lạ kia cuối cùng cũng rời đi rồi.

Nhưng mà, Tần Lạc tuyệt đối không ngờ, những thứ hôm nay mới chỉ bắt đầu.

Những ngày tiếp theo, cứ vào buổi trưa, buổi chiều, thời gian nghỉ là Thẩm Đường sẽ xuất hiện.

Gần đây Tần Lạc đã có đôi mắt gấu trúc rồi, điều này hoàn toàn có thể thấy được cậu ấy không ngủ đủ giấc.

Bắc Kinh ——

Nhà họ Khương, Cố Thịnh đẩy cửa đi vào.

“Về rồi à, không phải hôm qua gọi điện cháu nói hai ngày nay không rảnh sao? Sao bây giờ lại trở về thế?” Thư Nhiên thấy cháu trai vào nhà, bà cụ lập tức đứng dậy rót một cốc nước rồi đưa cho Cố Thịnh, sau đó nói tiếp: “Nào, uống miếng nước đi, nhìn cái đầu đầy mồ hôi của cháu kìa, cháu chạy bộ tới à? Sao không ngồi xe hả?”

eyJpdiI6IlI5QXlHOTlDS2RBeURSXC8wZGpHNDd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Iml2aUcwalBoTncxUXZBVlQwZ2VFUUxGdCtSNGVVemZSdFdvXC8zOHBhRnhDQzY4enlOdUFRY2RJaExkZkR0YWlxeGtnZlBXY2orazd0dVA4UW1Bd3l6MGZxZEdGMXBiaWR3WDZHWnZpZWdUNkxOWjlwaEdWZGVqdFpSMWdZdFwvZSs5bWY3WlpUTVNHMm5GeVBGcjhFZWVjK0ZnWXZ0Zndab0c1b1h3ZzFqcU9kSUtDNExGM3FQQ0tzeGZrXC9xMHRxeFwvMXJPakxDTnhQdTJodzdqTXZaa3FBVlZMZnlGOTlcLzR2RFZieFZqcVFweUs1T1J6dmkrZURDaEdCNTl3WWpqeVhuV1lhN1pidkd0S0VpM3pUT24zTFhNQ3RqOCs1cVZmd3pKeW53Y0RtVnFZWm1UWGJCZ1ZqQ1NyNzB6VDFpYVVRWlRUWUpQSit3NWdQMU8wWHNHV3B2ZVRzbTdBRmxVNncxTWdtSHFuS0dOMDg2d3pUYk5iQnlnNkRcLys2OEVPMnUxUjhnWXFPUXFrejBqZnhRSnlMR2VQK2lkZytKZ1FkZUZheUxRbkI0dWZoVjMxSjN5TWpFM2NzYVdaVm5tTzExR05uN0NqdWlPbXBudk5hNEtqNlpQVjRNcDd2VDE3SVI2bmJuSzY4ZFVqSnZtXC91N2E2VG5USmVEeEdxbUJ1YVNtbjJ1XC9RSDNrYmczTWorZHVxaVVlZXZMb1lpcWl6a21EcVVQVllzSEFRYjVscVk2Y1QxdzFuYnJJWHlJb3dwK3lWZHBMaTQxVG04SVlQSkM1Y0w0bkdNTFBuekFXeG55S3l5dTE5eEhkVnMzQVBDZGtkeWc4Ym9OK1gxcENqaG9heFYxN3dyMTNqNkl4TzlPSmNDWitPQ05VSlk5ckFFUXVGdTZCQ2JpZkx1UHBvQndzOG9JZzNxaUJSMVg0UzJZU2lTSWtQbzBoU2JxNlpHXC8wQzczM1c5UnFnaEFtUU96a0Yrak9MVXRXRHJ0bnFxWVBaM1Y4TSs3NEgyclNlQkwzQjRNZnlYeXlpOWVza05HSEV6dFE9PSIsIm1hYyI6IjZkMjBlMzNkOTZjYWU5YjhhNjUwZjU3NGVlMzI2N2E4MjM1MmY0YTJiZDIzNzBhNWZiODIyODVkNzUxMjlhNzcifQ==
eyJpdiI6IkRJNEVSWEg5Wm1JaFNXTnFVU08rWWc9PSIsInZhbHVlIjoiQzNMVXBSZVVFcVpJWU1XT212ZG1qYm9EcHhsaGUyWmthVkI5R2dVOU1MNkh4VW9aTUZ6emdaSGNwdGpDWklDRlk4VkticDgwZ0FZUkFnaVwvVUdkMDVcLzRxUFVGKzh1SlkxN3B1b3JveDI4ZUJVU1wvTkNmSjNnV1dRblJSS3hhbGJZaUdrNkt1d0ZBdmJManBxeEZrTjdCakRVQVhqZERpSGIxblRrNVViWmZQNHVaZGE4XC9zeENlSWpTT3ZPTVhqVXRMY1RZakJBcHJqT3hIUndoNkVZT01nNVwvV29PcW0zTXk4OVdQNUhmNld1K3dZSGIyOEF6d01OelBNYVE0YjNCa2J0SlFxQTBhQ3FyNVFcL0RPTlJjc3ZNWFlLMkFQQ1lVTldvTm1qOExVUExwS2ZGQ0xnYXJRNnpyWFwvZUhYTGRYUG1xT2MzUmtXWndudW9sVTN4RU81aHdcL3REN3FxcVVJMHlONzVYRDZROTh2RkpPMzNjTVFJaUFOXC9MT3B1M21vYzhERzNWdkpHaVFrNlBoanRyOUtzOEVnRmdzVFpPQ2owSkNjbWxiOXYxcXRlMVpzT0JSazRwb1ZSMExcL2hsM3F1ZFwvNDhOS2hFa1FFdnViRHZJWnduTUFkM0xpWEJ4djhZSUVTZ3VEYjNSdnpPV3YrSmJjSUF4TjRGSGFiV1lcLzIzcytLS253bVQwYXZLOHhGRUxjUjFuN1A5eVwveDU3bU0xRENDK2tqdkpES1hTb1FGaGFcL1FVSTFpV3RJZWJBK3dwQTJBK1Y2V0tSUFNDVXE1VmxkazNCQm9hXC9yd1oxMFptaGMwUWV5Z3gwMnNleDJvNjAzNzZXXC9PYlh0Z0M2Rzl1TFFsMjUycFROQURsY29UbmlhZDhmUnljdEZXSUtrbU9CMjQrdVRQb3J5RUdPYVd4RmtoTWlpNDZUWVwvRmZ5MDUraG5vQ1VNR1dFeUxmTWZ1UnFTbUI0bHpPS2lsMmNmZlNNbFhKSmI1RDN2VlpGNGFQcVRsV3JxV2tMTXNremExQXAwaGdQZzdObVdhZUNZa1llTWhKY2xvUFhlMzVtZTZ1UFFcL2tsTHdHUHBLT2F6cnFkeW9SckhOQ3I2WTNzcFwvS0kwcUxRRDBHTUF4N1wvYWhoU3hoRFl5U1NMdm1DSU85a3NiVG93ZVNsSDh1d0RvOTFkS21iUFpUYk1JS0JhdVhHQ1Vic0VmMkxLUHMzVUN6NGRaNXBMaDhCdzYycGl6K3QzbGJyRGNIUHRRMTNFRE83dFhCZ3lFeTNxVjhkdHoiLCJtYWMiOiJlN2M3YjAyNTlhYTNmOTFlOTk1MDQ4ZjZmMjExZWM5NDQ0MDBlYThhZjk1YzI5Y2M2MzlmNjlmMWQ3MWE1OTcxIn0=

“Ông ngoại bận việc ở trước học, bà ngoại rảnh rỗi thì cứ đi ra ngoài dọa chơi thôi, mua một vài thứ gì đó, không thì đi chơi với bạn bè, uống trà chiều các thứ đều được mà.” Cố Thịnh cười dỗ dành, với cuộc sống sinh hoạt của ông bà ngoại, đứa cháu trai là anh không thể nói gì được, nhưng mà dỗ dành bà ngoại thì vẫn có thể.

Ads
';
Advertisement