Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Nhưng khi nghe thấy cháu trai dỗ mình như vậy, bà cụ lập tức cười: “Bà cũng muốn chứ, nhưng lại không có ai đi cùng, người khác bằng tuổi bà đều đang bận rộn với cháu nội cháu ngoại gì đó, chỉ có mỗi bà là nhàn rỗi, cả ngày chỉ biết trồng hoa trồng cỏ thôi.”

“Ơ, bà ngoại có ý gì vậy? Sao cháu cảm thấy lời nói của bà rát có ý gì đó thế?” Cố Thịnh nói.

“Trong lời đúng là có ý, bà không thúc dục cháu, nhưng mà tuổi này của cháu thật ra cũng có thể thử tiếp xúc với một vài cô gái, đợi vài năm nữa kết hôn là vừa.’

“Bà ngoại, bà nói thì dễ, cả ngày cháu ở trong trường quân đội, một khoảng thời gian nữa, cháu sẽ xuống đại đội, cháu lấy đâu ra thời gian để tìm người yêu chứ? Hơn nữa, cũng không có cô gái này để ý cháu cả.” Cố Thịnh cười đùa nhìn Thư Nhiên cười rạng rỡ, anh nói tiếp: “Hơn nữa con gái đều yếu đuối, chúng cháu hai ngày, ba ngày bận không tìm thấy người, con gái nhà người ta tức giận, cháu cũng không rảnh để dỗ dành, bà ngoại, bà thấy có đúng không?”

“Chỉ là cháu không muốn tìm mà thôi, được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, bà gọi cháu tới đây chủ yếu là có chuyện tìm cháu.”

“Có chuyện gì, bà cứ nói đi ạ.” Cố Thịnh khôi phục vẻ chững chạc đàng hoàng, anh đáp lại một câu.

Thư Nhiên thấy dáng vẻ này của anh thì bị chọc cười, bà cụ giơ tay giả vờ đánh Cố Thịnh một cái, sau đó nói: “Đừng đùa nghịch nữa! Bà muốn hỏi cháu xem cháu có biết địa chỉ nhà Đường Đường không? Mấy ngày học sinh của ông ngoại cháu có tặng vài hộp hoa quả khô, trong nhà lại chỉ có bà và ông ngoại cháu, không ăn được nhiều như vậy, bà định tặng cho Đường Đường một ít, những hoa quả này nhìn trông rất ngon, chắc chắn Đường Đường sẽ thích.”

“Đúng rồi, cơn nữa, hai ngày trước ông ngoại cháu có mua được vài quyển sách tham khảo, nói là muốn gửi luôn cho Đường Đường, sách tham khảo này mới xuất bản, ông ngoại cháu cố ý đi ra ngoài mua, ngoại từ Bắc Kinh ra thì hình như nơi khác không có đâu.” Thư Nhiên nói xong thì chỉ vào vài cuốn sách đặt cạnh tủ tivi, nhìn qua có vẻ rất nặng.

Cố Thịnh liếc nhìn, cảm thấy ông bà ngoại hình như quá để ý tới Thẩm Đường rồi, nhưng mà nghĩ lại, Thẩm Đường đáng yêu như vậy, thích cô cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì.

Đôi vợ chồng già thường xuyên nói muốn có cháu gái, Cố Thịnh nghĩ có lẽ ông bà ngoại đã đã coi Đường Đường thành cháu gái để đối xử rồi.

“Vâng, bà cứ đưa đồ cho cháu, lát nữa cháu sẽ mang đi gửi giúp bà.” Cố Thịnh đáp ứng nói.

“Được rồi, vậy cháu ở lại ăn cơm trưa đi, vừa hay cũng sắp đến giờ cơm rồi, bà đi nấu cơm.” Thư Nhiên đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng bếp.

“Vâng ạ, bà ngoại, để cháu giúp bà một tay.” Cố Thịnh đi theo sau lưng bà cụ vào phòng bếp.

Hai giờ chiều, Cố Thịnh mang hoa quả khô của bà ngoại và tài liệu của ông ngoại rời khỏi nhà họ Khương, khi đi ngang qua cửa hàng bách hoá thì tiện đường vào đi dạo một vòng, sau đó lúc đi ra còn cầm theo hai túi kẹo, là kiểu bánh kẹo mới nhất, chắc chắn Thẩm Đường sẽ thích.

Khi mang đồ tới bưu điện, Cố Thịnh còn cố ý mượn giấy rồi lấy một cái bút trong túi ra để viết một bức thư đơn giản, sau đó gửi cả đồ và thư cùng với nhau.

Cố Thịnh không biết rõ địa chỉ của Thẩm Đường, anh chỉ biết Thẩm Đường học ở trường trung học số sáu ở Bình Trấn, nhưng anh cũng không rõ học ở lớp nào, mà Thẩm Đường ở đâu thì anh lại càng không rõ.

Nhưng mà, Cố Thịnh biết Thẩm Quang Minh đang làm ở nhà máy Hồng Tinh, nếu gửi đồ tới nhà máy Hồng Tinh thì chắc chán Thẩm Đường sẽ nhận được.

Sau khi làm xong tất cả, Cố Thịnh sải bước ra khỏi bưu điện, khi ra khỏi bưu điện, trong đầu Cố Thịnh vẫn còn băn khoăn, cũng không biết khi Thẩm Đường nhận được bánh kẹo thì có thích hay không.

Nếu cô không thích, lần sau anh sẽ gửi một loại khác.

————

Thứ sáu, tiếng chuông tan học vang lên, khi Tần Lạc đang chuẩn bị trốn đi, cậu ấy còn chưa bước chân ra khỏi phòng học lớp một thì Thẩm Đường đã đợi sẵn ở cửa rồi.

“Tần Lạc, ngày mai tới nhà tôi chơi đi, Lục Viên cũng sẽ tới đó.” Thẩm Đường ngăn Tần Lạc lại, cô cười khẽ nói.

“Tôi có thể không đi, được không?” Tần Lạc vừa nói xong thì đã thấy miệng của Thẩm Đường mếu xuống, cậu ấy vội vàng nói: “Được được được, cậu dừng lại, không được khóc, tôi đi, tôi đi được chưa?”

“À, vậy tôt, đúng tám giờ sáng mai, tôi và Lục Viên sẽ đợi cậu ở giao lộ phía Đông nhé, cậu đừng tới muộn đó.”

“Được rồi, tôi biết rồi.” Tần Lạc tuyệt vọng đáp lại.

Thẩm Đường nghe thấy câu trả lời của Tần Lạc thì mới thỏa mãn rời đi.

Từ trường học về nhà anh trai Thẩm Quang Minh, đến chiều tối, anh trai Thẩm Quang Minh mới trở về.

Thẩm Quang Minh vừa vào cửa thì đã đặt gói hàng lên bàn rồi nói với em gái Thẩm Đường: “Đường Đường, gói hàng của em này, nhưng mà Đường Đường này, sao gói hàng của em lại gửi đến chỗ làm của anh thế, khi cầm đồ ăn còn cảm thấy bối rối đó.”

“Dạ? Ở đâu vậy ạ?” Thẩm Đường ngơ ngác.

Ai gửi đồ cho cô sao? Sao lại gửi đến chỗ làm của Thẩm Quang Minh vậy?

“Gửi từ Bắc Kinh, trên gói hàng ghi tên người nhận là em, cũng may bảo vệ gác cổng của xưởng chúng ta cũng biết em là em gái của ah, nếu không chỉ sợ gói hàng này phải quay trở về.” Thẩm Quang Minh cười đáp.

Sau chuyện anh ấy bị bắt đến cục cảnh sát lần trước, bảo vệ gác cổng từng gặp Thẩm Đường mấy lần nên đương nhiên cũng biết Thẩm Đường là em gái của anh ấy.

Thẩm Đường đứng bên cạnh gói hàng nhìn, khi chắc chắn người nhận là mình thì mới bắt đầu mở gói hàng ra.

Khi mở gói hàng, bên trong là một ít hoa quả khô, một vài quyển sách tham khảo, còn có hai gói kẹo, phía trên cùng là một bức thư.

Chữ viết trên bức thư rất mạnh mẽ có lực, vô cùng đẹp đẽ.

Thẩm Đường cầm bức thư lên nhìn thoáng qua, sau đó cô nhận thấy ánh mắt của Thẩm Quang Minh ở bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh trai nhà mình.

“Anh, anh đừng nhìn chằm chằm em như vậy.” Thẩm Đường cười nói.

“Vậy cái này là ai tặng em?”

“Em không biết, để em đọc bức thư này thì mới biết được, được rồi, chị dâu em còn chưa về kìa, anh mau đi xem xem chị dâu và Đào Đào về tới chưa đi.”

“Được được được, em đọc thư đi, khi nào về em nhớ nói lại cho anh biết đấy, anh ra ngoài xem chị dâu em về chưa.” Thẩm Quang Minh nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.

eyJpdiI6InJXcXlORWJ1MnZJTzRRZFUxbmhuZGc9PSIsInZhbHVlIjoieCtVc2NJMWhVblpMMmUremFaSEh3dkwyQUVvMlZFV3k3R1BITGtFVCtROUY5bzVzeHhTTTVBeU05ZEFhdVJjd1dGSDdYTEgzTitadUxyMjhvWVZYM1gwODFOUlhEN0VteGg2eG9FZVFqU09KUHhwaXh1UG9GdkJxZ1ZJQXhmd2xRcTZwZUR4T2NVVVBxQmFyRmRSZVhTZnlTek9mOUdWZFVJckhBYUFwa3ZkWTFBa1pkdDZ5azg1ODdwWTdCNU00aTgrbWxYVndYVDg2YVkwMVZ3SWdDd0lcL0t2ZlRrQlJhbExLdGJNQkNRdlhrN0Q4ekF4VWs4NWgyUXRTU2ZpXC9XMTFRTGpBYW4wOGdWTGxwb2R6MXRYUT09IiwibWFjIjoiMDEyZWMwYTUzMTM3M2MzMTQ3MDU1N2E0NDU5ZGFlNzM0MjZiOGUwMDYwODViZjEzMjU4MWZlNDA2YTFjZjZhOCJ9
eyJpdiI6Ikx4UGdYYWg2dWR4c0dQXC8xbjBnMll3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikx6TlNGT1RzenE1THNkUGtnV3RKTGZFWTJTNWFiYVV5Tk1IZGM2dG9HTytvXC82Z0dcL3ZURFZKc25JSldENlI5cTFwRHdlWDlWWkV0dkpzQ3VaanlCWkJnQ29qeUQ3VW5LUWVvcGpPM2Fhd0FoWDNRWjdrUVJsbHBtUG9rQ2M0S0pKZUxnNEVlOG90MWwxYUxoODNSOUVTRTJWbkxQK1pzMUpJdWdOZHhLdW8yQ2h1WXZ0UmZPMktvMGFua3BoMVhpMzQ4K01rb3dIOXlTTlFLVEs0MUF0WjB4TnJpa29QRVRnMHpiRFM4Y3JmbGIrd2N0R2ZIeTFTVG53VSsxaHd1dE5hZDFHNFJKNWo4RUN3TDJYV1JWZFpzUVBvc09cL20rTjEzazdreGwrKzRMMFd5M2F1OFFyYWdJaVJWQ25BWjc0OVNFR2JhbkNLVjdsMlBBXC9vVkN0cVE9PSIsIm1hYyI6IjBkOWRlOWFiYTU4M2UwYTRlOTJhZGJjNWE4N2MwN2Y0MTc0ZGM3ODZmMDcwNzc5MjI0OWUwYTE0N2UyNjg1ZWMifQ==

Cố Thịnh.

Ads
';
Advertisement