Trong thư nói, hoa quả khô là do Thư Nhiên chuẩn bị, hai cuốn sách tham khảo kia là giáo sư Khương chuẩn bị, còn hai gói kẹo kia là Cố Thịnh thêm vào.
Nhìn những thứ này, Thẩm Đường nghĩ nếu trả lại cũng không thích hợp, dù sao đồ cũng đã được gửi tới đây rồi, trả về sẽ không tốt lắm.
Vì vậy, Thẩm Đường định ngày mai sẽ đi xem có thể gửi lại quà đáp lễ gì không, dù sao cô cũng biết địa chỉ nhà giáo sư Khương, sau khi gửi đồ thì có thể gọi điện báo một tiếng là được.
Vài phút sau, bên ngoài hành lang truyền đến giọng nói của Đào Đào, còn có tiếng nói chuyện của Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, cửa đã được mở ra.
Đào Đào đứng ở cửa vừa nhìn thấy Thẩm Đường trong phòng khách thì lập tức vắt chân lên cổ chạy qua ôm lấy cánh tay của Thẩm Đường rồi nói: “Cô nhỏ, cháu chào cô!”
“Ừm, về rồi à, Đào Đào nhớ cô không?” Thẩm Đường cười tủm tỉm giơ tay nhéo mặt Đào Đào, trêu chọc cậu bé.
“Nhớ ạ, rất nhớ luôn, cô nhỏ lâu lắm không về rồi.”
“Ha ha, vậy Đào Đào có mơ tới cô không?” Thẩm Đường lại hỏi.
“Có ạ...” Bạn nhỏ Đường Đường suy nghĩ một lúc, sau đó cậu bé vươn tay to hết mức có thể rồi cười toe toét nói: “Cô nhỏ, cháu nhớ cô nhiều như này này.”
“Ha ha ha, miệng ngọt như vậy chỉ biết dỗ cô thôi, tới đây cô cho cháu ăn kẹo.” Thẩm Đường cầm một gói kẹo trong túi Cố Thịnh gửi tới nhét vào trong n.g.ự.c bạn nhỏ Thẩm Đào.
“Cảm ơn cô nhỏ, con thích ăn kẹo nhất đó.”
“Ôi trời, thích ăn kẹo, chẳng trách miệng lại ngọt như vậy.” Thẩm Đường trêu ghẹo.
“Hì hì hì hì, miệng của cô nhỏ cũng ngọt, vậy chắc chắn cô cũng thích ăn kẹo.” Bạn nhỏ Thẩm Đường nghịch ngợm đáp lại một câu, sau đó xoay người về phòng giấu kẹo đi.
“Đường Đường, ai gửi đồ đến vậy?” Thẩm Quang Minh nhìn Thẩm Đường hỏi.
“Một giáo sư ở đại học Bắc Kinh gửi ạ, lúc trước em tham gia huấn luyện ở Bắc Kinh đã từng ở nhà của giáo sư Khương vài này, hoa quả khô này nhìn có vẻ ngon, lát nữa anh mang đi luộc một ít để ăn, để lại một phần trong bếp, còn lại ngày mai em sẽ mang về cho cha mẹ nếm thử.” Thẩm Đường cười đáp lại, còn về lá thư Cố Thịnh viết, Thẩm Đường lựa chọn giấu đi.
Cô cũng không nói dối, đồ đúng là giáo sư Khương và Thư Nhiên gửi tới, không hề có vấn đề gì cả.
“Giáo sư à? Nhiều đồ như vậy chắc cũng không rẻ đúng không?” Thẩm Quang Minh nhìn thoáng qua đống đồ trên bàn: “Đường Đường, chúng ta có cần chuẩn bị một ít đồ để gửi lại không? Trong ngăn tủ của anh có một ít lá trà, nếu không em cầm nó gửi lại cho giáo sư Khương đi?”
“Đúng đúng đúng, lá trà này rất ngon, không rẻ đâu, Đường Đường, em cũng nói em ở Bắc Kinh làm phiền người ta, không có chút đồ đáp lễ thì không ổn đâu.” Lưu Mỹ Lan cũng nói theo.
“Không cần đâu ạ, trà này bình thường anh cũng không dám uống, anh cứ giữ lại đi ạ, quà đáp lễ cứ để em lo là được rồi.” Thẩm Đường nói xong, cô thấy anh trai chị dâu vẫn còn muốn nói gì đó thì tiếp tục nói: “Anh, chị dâu, hai người đừng lo lắng, em tự chó chừng mực. Hơn nữa em cũng đã chuẩn bị thứ khác rồi, trà này anh cứ giữ lại đi, bảo bối của anh, em làm gì dám cầm đi tặng người khác được, đúng không?”
Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan thấy sắc mặt của Thẩm Đường thì cũng biết Thẩm Đường chắc chắn sẽ không cầm trà này đi, vì vậy cũng đành nhịn lời muốn nói xuống.
Ngày hôm sau, Thẩm Đường cầm đồ, còn dẫn theo hai bạn học cùng trở về thôn.
Ngồi trên máy kéo, Lục Viên cảm thấy rất mới lạ, trên đường cô ấy không ngừng nhìn ngó xung quanh, đến cả Tần Lạc cũng cảm thấy cái máy kéo này rất mới mẻ, máy kéo phát ra tiếng vang to đi trên con đường quê...
“Đường Đường, chúng tôi cứ tới như vậy có phải quá đường đột không? Không cần nói cho cha mẹ cậu một tiếng sao?” Lúc Viên vừa nhìn đông nhìn tây vừa nói chuyện với Thẩm Đường.
“Không sao đây, cha mẹ tôi rất tốt, trước đó cha mẹ tôi luôn bảo tôi dẫn bạn bè về nhà chơi, khi đó tôi phải tham gia thi đấu nên vẫn không có thời gian, mãi mới có một khoảng thời gian rảnh rỗi để dẫn bạn bè về nhà chơi, nhà tôi cũng không nhỏ, buổi tối các cậu có thể ở nhà tôi một đêm, buổi chiều ngày mai chúng ta cùng về trường học.” Thẩm Đường tươi cười trả lời.
“Vậy thì tốt, tối nay hai chúng ta ngủ cùng một phòng.” Lục Viên cười hì hì trả lời.
Tần Lạc ở bên cạnh vẫn không nói gì, cậu ấy lén vểnh tai nghe Lục Viên và Thẩm Đường nói chuyện, khi nghe Thẩm Đường nói bọn họ sẽ ở nhà cô qua đêm, Tần Lạc mấp máy môi, nhưng cũng không mở miệng từ chối.
Với cậu ấy mà nói, ở bên ngoài còn dễ chịu hơn ở nhà, bây giờ nhà cậu ấy rất vắng vẻ, mẹ thì ra ngoài chơi với bạn bè cả ngày, còn cha lại có một ngôi nhà khác nên cũng không trửo về, thậm chí Tần Lạc còn cảm thấy ngôi nhà kia vốn không được gọi là nhà, mà chỉ là một căn phòng mà thôi.
Nhưng mà, Tần Lạc cảm thấy Thẩm Đường rất kỳ lạ, nếu không tại sao cả ngày lại muốn làm ra vẻ muốn giải cứu cậu ấy chứ?
Nửa tiếng sua, Thẩm Đường dẫn hai bạn học về tới nhà.
Ngô Thúy Bình thấy Thẩm Đường dẫn ban học về thì rất vui vẻ, bà ấy lập tức dùng vẻ mặt tươi cười chào hỏi bạn học của Thẩm Đường.
Bánh kẹo, hạt dưa, đậu phộng, đồ ăn vặt đều lấy tất cả ra để chiêu đãi Tần Lạc và Lục Viên.
Tưởng Tố Quyên nhìn thấy Thẩm Đường về cũng rất vui vẻ, bà cụ ngồi cùng Ngô Thúy Bình chào hỏi khách khứa.
Tần Lạc được yêu thương mà vừa mừng vừa lo, cậu ấy nhìn vẻ mặt tươi cười của Ngô Thúy Bình và Tưởng Tố Quyên, Tần Lạc cảm thấy bọn họ rất nhiệt tình.
Đợi khi Tần Lạc và Lục Viên ăn uống xong.
Thẩm Đường đứng lên rồi nở nụ cười rạng rỡ với hai người, đôi mắt sáng long lanh của cô khiến hai người đều có một dự cảm xấu.
“Ăn xong chưa?” Thẩm Đường dịu dàng hỏi.
Nghe thấy Thẩm Đường hỏi câu này, trong lòng Tần Lạc và Lục Viên lập tức giật mình thon thót, khi nhìn thấy nụ cười này của Thẩm Đường, một loại cảm giác không tốt như chồn đến chúc tết gà vậy.
“Vâng, chúng con ra ngoài đây.” Thẩm Đường đáp lại rồi dẫn hai bạn học ra ngoài.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất