“Đường Đường, chúng ta đi đâu vậy?” Ra ngoài, Lục Viên hỏi.
“Đến đó thì các cậu sẽ biết.” Thẩm Đường cười đầy thần bí.
Lục Viên / Tần Lạc: Cứ có dự cảm không tốt lắm.
Thẩm Đường dẫn người đi trên đường, ngay khi vừa tới cửa thôn thì đột nhiên nhìn thấy hai bóng người quen thuộc ở cách đó không xa.
Một người mặc quân trang là Tống Khôn, một người khác là Vương Thư Hương mới gặp một lần.
Giữa trưa, ở cửa thôn không có ai hết, Tống Khôn và Vương Thư Hương cách đó khoảng một mét đang nói gì đó.
Thẩm Đường nhìn thấy hai người trước mặt thì dẫn Lục Viên và Tần Lạc đứng tại chỗ.
Thẩm Đường suy nghĩ, hình như bọn họ đang nói chuyện gì đó, cô và Lục Viên, Tần Lạc nên đi qua đó hay là không qua đây?
Chỗ người ta đang yêu đương, ba người bọn họ cứ lắc lư bên cạnh người ta hình như không tốt lắm thì phải!
Nếu không thì yên lặng làm quần chúng ăn dưa được không?
Ngay khi Thẩm Đường đang xoắn xuýt, Tống Khôn và Vương Thư Hương cách đó không xa đột nhiên nhìn thấy Thẩm Đường.
Ánh mắt của Tống Khôn nhìn Thẩm Đường có hơi phức tạp.
Còn ánh mắt của Vương Thư Hương thì càng phức tạp hơn.
Thẩm Đường ngơ ngác, vì sao cả hai đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô vậy?
Quần chúng hóng chuyện tỏ vẻ rất sợ hãi.
Họ nhìn cô như vậy khiến cô sợ tới mức không thể hóng được nữa..,
“Thẩm Đường, em về rồi à, đây là... bạn của em hả?” Tống Khôn nhìn thấy Thẩm Đường thì chủ động mở miệng chào hỏi, phá vỡ bầu không khí im lặng.
Mà Tống Khôn lại không chút ý tới, khi Vương Thư Hương ở bên cạnh nghe thấy Tống Khôn gọi tên Thẩm Đường, trong mắt cô ta lóe lên một tia căng thẳng.
Vương Thư Hương nhìn chằm chằm Tống Khôn, cô ta nhạy cảm cảm thấy trong mắt Tống Khôn ẩn chứa sự dịu dàng đầy tình cảm, cho dù Tống Khôn che giấu rất khá, nhưng vẫn bị Vương Thư Hương phát hiện.
Dáng vẻ này của Tống Khôn khiến trong đầu Vương Thư Hương vô thức nhớ tới cảnh tượng Tống Khôn và Thẩm Đường cùng về quê vào đời trước, lúc đó sự dịu dàng trên mặt Tống Khôn không được che giấu một chút nào, anh ấy cũng dùng ánh mắt này để nhìn Thẩm Đường.
Bàn tay buông xuống cạnh người của Vương Thư Hương khẽ nắm chặt, cô ta cắn môi.
Thẩm Đường nghe thấy lời chào hỏi của Tống Khôn thì cũng đáp lại: "Anh Tống, anh cũng về rồi, đây là bạn học của tôi, tôi dẫn bọn họ đi dạo xung quanh, anh Tống, chúng tôi không quấy rầy hai người nữa, à thì, Tần lạc, Lục Viên, chúng ta đi thôi.”
Tần Lạc và Lục Viên không biết Tống Khôn nên cũng khẽ gật đầu ra hiệu, sau đó hai người cùng theo sau Thẩm Đường rời đi.
Đi được một đoạn, Lục Viên không nhịn được mà kéo Thẩm Đường lại hỏi: “Đường Đường, ánh mắt của hai người vừa rồi nhìn cậu cứ là lạ làm sao đó, nhất là khi người phụ nữ kia nhìn cậu, rất kỳ lạ, hai cậu có nhận ra không?”
“Không biết được, anh Tống vừa rồi là người trong thôn của tôi, người phụ nữ kia tên là Vương Thư Hương, không phải là người trong thôn chúng tôi. Tôi cũng chỉ mới gặp người này được một hai lần, ngay cả nói chuyện cũng chưa từng nói, vậy chắc không tính là quen biết đúng không?” Thẩm Đường vừa nói vừa suy nghĩ, cô cũng cảm thấy ánh mắt Vương Thư Hương nhìn mình rõ ràng có gì đó không thích hợp.
Hình như từ lần đầu tiên gặp mặt thì Vương Thư Hương đã nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ rồi, nhưng Thẩm Đường lại không biết đối phương là ai, sau này nghe mẹ nói hai lần thì mới nhớ kỹ.
Đường rồi được rồi, cô và Tống Khôn, còn có cả Vương Thư Hương đều không quen nhau, hơn nữa bọn họ cũng sắp kết hôn rồi, không liên quan gì đến cô cả.
Thẩm Đường ném chuyện gặp Tống Khôn và Vương Thư Hương sang một bên, sau đó cô tiếp tục dẫn Lục Viên và Tần Lạc đi tới đồng ruộng, rồi thuận lợi tìm được cha mình là Thẩm Đại Chí.
Tháng này đúng lúc lại là tháng trồng lạc, khi mấy người Thẩm Đường thấy Thẩm Đại Chí thì ông ấy đang cúi đầu cuốc đất nên không chú ý tới ba người Thẩm Đường đang đi đến.
“Cha!” Thẩm Đường hét to gọi Thẩm Đại Chí trong ruộng, thấy cha ngẩng đầu lên, cô vội vàng cười tủm tỉm vẫy tay với cha mình.
Thẩm Đại Chí dừng việc trong tay lại, khi thấy con gái thì vội vàng nở nụ cười với con gái rồi nói: “Đường Đường, sao con lại tới đây? Ở đây không thấy nóng à? Đây là bạn của con sao? Con dẫn bạn học tới đây để làm gì?”
“Cha, bọn con đang đi dạo, cha làm gì vậy, để con tới giúp cha.” Thẩm Đường cười hì hì nói, sau đó đi đến chỗ người cha Thẩm Đại Chí của mình.
Giẫm lên bùn đất mềm xốp, Thẩm Đường đi tới trước mặt Thẩm Đại Chí, cô giơ tay muốn nhận lấy cái cuốc trong tay cha mình, nhưng mà vừa duỗi tay ra thì đã bị Thẩm Đại Chí né đi.
“Đường Đường, con làm cái gì vậy, con đừng quan tâm tới việc đồng áng làm gì, ở đây có cha rồi, nếu con muốn giúp cha thì sang bên cạnh rót giúp cha cốc nước đi, cha khát.” Thẩm Đại Chí cười ha ha nói.
“Vâng ạ, vậy con đi ngay.” Thẩm Đường quay trở lại rót một cốc nước.
Thẩm Đại Chí nhận lấy nước, ông ấy ngẩng đầu lên uống sạch cốc nước, sau đó lại cười cười xua tay bảo Thẩm Đường dẫn bạn bè đi dạo ở nơi khác.
Thẩm Đường mỉm cười đặt cốc về lại chỗ cũ.
Thẩm Đường đứng ở bên cạnh, cô nhìn mặt trời ở trên bầu trời rồi mấp máy môi cảm thán: “Trời nóng thật đấy.”
“Cha mình lại cao tuổi, làm việc chắc chắn sẽ rất mệt.”
“Nhìn xem, quần áo của cha mình ướt sũng hết rồi kìa.”
“À thì, Lục Viên, Tần Lạc, nếu không hai người tự đi dạo đi, tôi ở đây làm việc với cha, được không?” Thẩm Đường vừa nói chuyện vừa âm thầm quan sát sắc mặt của Tần Lạc, quả nhiên cô đã nhìn thấy vẻ mặt ngập ngừng muốn nói lại thôi của Tần Lạc.
Thẩm Đường càng cố gắng hơn, cô nói: “Tần Lạc, cậu dẫn Lục Viên đi chơi một lát đi, tôi giúp cha tôi làm việc, các cậu chắc chắn sẽ không làm được việc này đâu, buổi trưa nhớ về nhà tôi ăn cơm là được.”
Mặt của Tần Lạc có hơi đỏ lên, sao nghe Thẩm Đường nói vậy thì cậu ấy lại cứ có cảm giác là lạ vậy.
Thấy Thẩm Đường cũng đã đi qua đó làm việc, Tần Lạc nhìn Lục Viên ở bên cạnh rồi nói: “Nếu không chúng ta cũng qua đó giúp đỡ nhé?”
Lục Viên nghe Tần Lạc nói vậy thì gật đầu không một chút do dự, không đợi Tần Lạc nói tiếp, cô ấy đã chạy qua giúp đỡ.
Dù sao cũng không thể để cho hai cô gái coi thường được, mặc dù cậu ấy nhìn gầy gò, nhưng thật ra rất khoẻ mạnh đó.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất