Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Trước kia Thẩm Đường chỉ là người yếu ớt bướng bỉnh nhưng tính cách lại không quá tốt, trước đó Thẩm Đường còn thường xuyên bị Miêu Hồng chọc cho tức đến giậm chân.

Bây giờ thì sao, phong thủy xoay chuyển rồi.

Thẩm Đường cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, thật ra bên trong nguyên chủ và Thẩm Đường bây giờ có một vài chỗ tương tự, Thẩm Đường bây giờ thật sự không quá khác với nguyên chủ trước đó.

Cô chớp mắt hai cái, hàng mi vừa dày vừa dài chớp chớp, Thẩm Đường nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Miêu Hồng rồi yếu ớt nói: “Miêu Hồng, cậu có muốn lấy đồng hồ về không?”

Vẻ mặt của Miêu Hồng nghi ngờ nhìn chằm chằm Thẩm Đường, trong lòng cô ta cảm thấy kỳ quái không biết Thẩm Đường định làm gì, nhưng Miêu Hồng không thể bỏ được cái đồng hồ kia nên vẫn mở miệng nói: “Cậu có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ, cậu muốn được trả lại thì cũng có thể thôi.” Lúm đồng tiền của Thẩm Đường thấp thoáng, đôi môi đỏ khẽ nói ra ba chữ: “Cầu xin tôi...”

Cầu xin tôi, cầu xin tôi thì tôi sẽ trả lại cho cậu nha~

Miêu Hồng nhìn dáng vẻ mỉm cười nhẹ nhàng của Thẩm Đường, khi nghe rõ được lời nói của Thẩm Đường thì sắc mặt của cô ta lập tức thay đổi.

“Thẩm Đường, cậu đừng có khinh người quá đáng!”

“Hả? Tôi bắt nạt cậu sao? Đâu có đâu, vừa rồi lúc cậu bảo tôi cầu xin cậu thì thái độ cũng cao cao tại thượng đấy thôi, có vẻ tôi vẫn dịu dàng hơn cậu nhiều đó.” Da mặt của Thẩm Đường dày đến mức không ai có thể bằng.

Dù sao cô cũng đã cho cô ta cơ hội, còn có muốn hay không thì là vấn đề của Miêu Hồng.

Miêu Hồng đè nén sự bực bội, cơn tức giận khiến người cô ta run rẩy, vẫn là Hoàng Vũ đứng ở bên cạnh không nhìn được nên bước lên trước một bước nói: “Thẩm Đường, cậu đừng có bắt nạt người khác, không phải chỉ là một cái đồng hồ đeo tay thôi hả, chúng tôi thua là được, cứ xem như là đuổi ăn mày...”

Hoàng Vũ còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên có thứ gì đó ném về phía cô ta, Hoàng Vũ chưa kịp phản ứng lại thì nghe thấy một tiếng “loảng xoảng”.

Chiếc đồng hồ đập và mặt tường sau lưng Hoàng Vũ rồi lập tức rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

Có thể thấy được vừa rồi Thẩm Đường dùng bao nhiêu sức!

Thẩm Đường tỏ vẻ: Cô tức giận rồi.

Bé cưng không vui, hậu quả rất nghiêm trọng!

Thẩm Đường nhíu màu liếc nhìn Hoàng Vũ một cái, tuy tức giận nhưng cô vẫn nở nụ cười nhẹ: “Tôi thèm một cái đồng hồ như vậy sao?”

“Miêu Hồng, cậu và Hoàng Vũ vu oan với giáo viên chuyện tôi có người yêu tôi còn chưa tính toán rõ ràng đâu. Thật sự coi tôi thành người tốt tính hả? Cậu có tin tôi báo với giáo viên bài kiểm tra lần trước hai người...” Gian lận.

“Thẩm Đường, cậu nói nhảm gì vậy, cậu đừng có nói hươu nói vượn!” Miêu Hồng vừa nghe Thẩm Đường nói thì lập tức không khống chế được mà quát to một câu.

Miêu Hồng và Hoàng Vũ nhìn nhau, cả hai đồng thời lóe lên sự sợ hãi.

Lần trước... Thẩm Đường nhìn thấy?

“Quên đi, không phải là cậu tới lấy đồ sao? Mau cầm đồ rồi đi đi!” Khi nói chuyện Hoàng Vũ cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thẩm Đường.

Thẩm Đường hừ nhẹ một tiếng rồi ôm sách vở lên, trước khi đi cô còn đánh giá Miêu Hồng và Hoàng Vũ vài lần rồi mới xoay người rời đi.

Đợi đến khi Thẩm Đường rời khỏi, các bạn học lớp 2-3 mới phát hiện hình như Thẩm Đường quên nhặt cái đồng hồ bị ném hỏng trên mặt đất... Khụ khụ, có lẽ không phải là Thẩm Đường quên mà là người ta không muốn mà thôi.

Hoàng Vũ cắn môi, cô ta giả vờ như không có việc gì xảy ra mà nhặt đồng hồ lên muốn đưa cho Miêu Hồng.

Miêu Hồng nhìn thấy cái đồng hồ bị ném hỏng thì lập tức bị kích thích trở nên tức giận, cô ta lập tức đánh vào tay của Hoàng Vũ rồi dữ dằn mở miệng nói: “Ai mà muốn cái đồng hồ bị hỏng này chứ!”

Tay Hoàng Vũ bị Miêu Hồng đánh cho phát đau, trong mắt cô thoáng hiện lên chút nhẫn nhịn rồi lại biết mất.

“Miêu Hồng, cậu đừng tức giận, thành tích học tập của tôi tốt hơn Thẩm Đường, chờ kỳ thi tiếp theo tôi chắc chắn sẽ giẫm Thẩm Đường dưới lòng bàn chân trả thù cho cậu.”

“Thật không?” Miêu Hồng nghe vậy thì có hơi bình tĩnh lại.

“Ừm, chắc chắn là thật.”

“Được, Tiểu Vũ, cậu là một trong ba người đứng đầu của lớp chúng ta, chắc chắn cậu lợi hại hơn Thẩm Đường.”

"Vậy cậu đừng tức giận nữa, cái đồng hồ đeo tay này sửa rồi vẫn có hể dùng được, cậu cầm về đi.”

“Không cần, đã nói cho Thẩm Đường rồi thì tôi cầm về làm gì nữa? Cậu cầm lấy đưa cho Đường Đường được không? Dù sao cũng là đồ tôi bỏ đi rồi.”

————

Thẩm Đường ôm sách vở đi trên hành lang, có rất nhiều bạn học đứng trên hành lang đều nhìn Thẩm Đường.

Gần đây Thẩm Đường thành danh trong một cuộc chiến, toàn trường không ai là không biết.

Chỉ cần cẩn thận đánh giá, dáng dấp của Thẩm Đường rất đẹp, mắt to, mũi cao, miệng nhỏ, làn da trắng nõn, vậy cũng khó trách.

eyJpdiI6IjlvQUxJRlE1dFBsSU56WG95ZEZUdFE9PSIsInZhbHVlIjoidCtqVHR6eW0wVFJwRndzbklxRXhRUE9tK3FlSTZGTXF0NkFaK3FMM3dEZ3hFQzRFNXJYSmpEOEtvc0NjZW93U21JWFNiSjVmOTQ0ZFRKOWQzTVhBUTZTcVEzdGEyek5VRyt3MldrSlR0ME1iamFwYTg3NWhBRFczaUFhT2lsUU5EcVlHeHZjOHVSb3BKa0NhUXY3Z3hlWGxXcmtDT0RXTGJLMmo5WXRGanBXU3hkRmVTSWJtd09mRitSZkpYdWZTQWV6TytuYWdvVVIxZjV4NTh2QkZoN0NVSG1QaUhtV2Y5RDZNTHl4VklHMDJwTXppWjFYNXR5QzRJbkV4RFFXVXo3S2ExUGhVU2FBY3h4V0RmcnA2azcxN2JoZTJGMXdsWXR3endRdDRZNkdaOEJmRjUwdXZRUVhZczdrMnM1eW8iLCJtYWMiOiI4NTgxNWE1ZmYxZTNiYzE5MzA0NTEwZmVjN2ZiNjg2M2QyN2I4NTczNGIzNDZjM2Q5MDdiM2Y1ZTk0MDBhNGVmIn0=
eyJpdiI6InBCSTdMTU9lY3V3TFB1bldJbUFJV0E9PSIsInZhbHVlIjoiV1RyM0dIQ041K2ROazNFM2NxRmIwQ2M0ZFk2ZGtPcXVzU3l0SXZnQ1dEVGp3TTRkVVdwbkNZUllQNGt0cEw5eXJOblBmSjFlUlRpbmNrQnI2XC9WRWNzZGZCWVYrWDd1d0ZEYW5RWHdvc3lVdFpCTTh0SHYyT3FleGM4QkV1SEMzN24yOEQ0SkpFMDJFM21ISnRkTjdZUThwSEswaWVlTW5PdFNIMW1ua2kzdndGZTdZYkY4WnN5QWdcL0htYVwvZmtrbTVVNzZZMm1QZGg0SnU5cUtOY3duNmVlamlWRlpYaEVBNkcweFM5dVdvakFUcEhrVlZqa3UreXpoT1VVdmRmbFdVR3NXT0ZTQ2pYN0x2elwvOXh6TW1VN29qcUdQSEFOSEhuMllxdnlvM3E4ZXphekhqOGM0Y2NEeFU3SWVkV1p2RTJNcnVNam5cL1JuNmxZTnZ6bEhLZXc9PSIsIm1hYyI6ImY3M2MzZTdmMmE3MGU5YjQ2ZTNhZWFlZDYzYmZjZWRmNGJiNDk1YmJhNDdhYWJhYWE3M2IyNzVhYjQxNDFhYmUifQ==

“Bạn học, cậu có cần tớ giúp không?”

Ads
';
Advertisement