Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Hừ, nhìn đi này, gần đây cho tôi vừa mua một cái đồng hồ đeo tay, đây là món quà cha tôi mang về từ thành phố lớn đấy, rất đáng quý.” Miêu Hồng phối hợp mở miệng nói, cô ta vừa nói chuyện vừa cố ý giơ tay lên để lộ chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay kia cho các học nhìn thấy.

Thẩm Đường liếc qua, cô bĩu môi... Không quan tâm.

Miêu Hồng bị dáng vẻ lạnh nhạt của Thẩm Đường kích thích, cô ta nhất thời bốc đồng mà mở miệng nói với Thẩm Đường: “Thẩm Đường, chỉ cần cậu cầu xin tôi thì tôi sẽ ban thưởng cái này cho cậu.”

Thẩm Đường nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Miêu Hồng thì lập tức không thèm nhìn cô ta nữa.

Chà, chà!

Ban thưởng... Miêu Hồng này cho rằng cô ta là Thái hậu nương nương hả?

Chỉ là một cái đồng hồ bị hỏng mà thôi, sao lại phải tốc sức lực đắc ý như vậy chứ?

Miêu Hồng đợi một hồi lâu vẫn không thể thấy được ánh mắt khát khao và hâm mộ của Thẩm Đường, sau đó trong lòng Miêu Hồng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Có trời mới biết vừa rồi cô ta nói xong câu kia thì đã hối hận như thế nào đâu, chiếc đồng hồ đeo tay này không hề rẻ, lời nói kia chẳng qua chỉ là bốc đồng nhất thời, nếu thật sự đưa cho Thẩm Đường thì cô ta chắc chắn sẽ tức giận đến mức nôn ra máu?

Nhưng sau đó, một câu nói của Thẩm Đường đã khiến Miêu Hồng cảm thấy hình như mình thở phào nhẹ nhõm quá sớm.

“Xin cậu.” Giọng nói mềm mại của cô gái vang lên.

Sau đó, tất cả bạn học trong phòng học đều ngẩn người, toàn bộ ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào trên người Thẩm Đường vừa nói.

Nội tâm của Thẩm Đường vững như chó già trước cái nhìn của mọi người, không hề có chút yếu đuối nào.

Chỉ thấy Thẩm Đường lại nở nụ cười ngọt ngào khờ khạo đặc trưng của mình, cô không có chút đỏ mặt nào nhìn Miêu Hồng rồi nói lại: “Xin cậu.”

Miêu Hồng: “...!”

Thẩm Đường vô tội tỏ vẻ: He he, cô thích nhất là việc xây dựng niềm vui vẻ trên nỗi thống khổ của người khác.

Trộm gà... Kích thích.

“Thẩm Đường, sao cậu lại không có chút tự trọng nào vậy?” Miêu Hồng mở to mắt nghi ngờ.

“Hả.” Thẩm Đường cười tủm tỉm nhìn Miêu hồng, cô vô tội lắc đầu, đôi môi đỏ mọng khẽ nói: “Không có.”

“Thẩm Đường, sao cậu lại như vậy... Cậu không có lòng tự trọng à? Con cái nhà nghèo mới không có lòng tự trọng thấy tiền là sáng mắt, tôi thấy cậu học giỏi thì có làm được cái gì đâu, cậu... nhân phẩm của cậu không tốt.” Miêu Hồng run rẩy giơ tay chỉ vào Thẩm Đường.

Miêu Hồng này hoàn toàn bị Thẩm Đường không biết xấu hổ chọc cho tức giận!

Gương mặt nhỏ của Thẩm Đường trầm xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chàm Miêu Hồng khiến Miêu Hồng phải chột dạ.

Những bạn học đứng bên cạnh thấy sắc mặt của Thẩm Đường thay đổi thì cũng không dám lên tiếng, bọn họ cứ cảm thấy không gặp Thẩm Đường mới mấy ngày mà tính cách của cô dường như đã thay đổi.

Nhất là vào lúc này khi bị ánh mắt của Thẩm Đường, quả thực khiến từ tận đáy lòng của người ta cảm thấy... chột da không thể hiểu được.

“Miêu Hồng, có phải cậu không nỡ không? Nếu không nỡ thì cậu cứ việc nói thẳng, tôi biết cha cậu làm chủ nhiệm trong xưởng. Nói thật này, tuy lương của chủ nhiệm cũng coi như là nhiều nhưng cái đồng hồ đeo tay cha cậu mua cho, cậu thật sự bỏ được hả? Cậu xem nếu cậu không bằng lòng cho thì cứ việc nói thẳng, tôi cũng không cần cái đồng hồ này của cậu, nếu tôi muốn một cái đồng hồ, cha mẹ tôi thương tôi như vậy sao có thể không mua cho tôi được?”

“Ôi trời, tôi biết cậu đau lòng nhưng chúng ta nói lời phải giữ lấy lời, thành thật là căn nguyên của đối nhân xử thế phải không?”

Đôi mắt to của Thẩm Đường nhìn Miêu Hồng đầy vô tội, cô nói từng chữ từng câu.

Lúc đầu Thẩm Đường vốn không hiếm lạ gì một cái đồng hồ, nếu Miêu Hồng thật sự không thiếu tiền mà dùng một cái đồng hồ để sỉ nhục Thẩm Đường thì cô cũng sẽ không thèm quan tâm.

Chậc, nhưng Thẩm Đường lại có thể nhìn ra Miêu Hồng tiếc của nên mới có một cảnh tượng như bây giờ.

Thẩm Đường rất thích dáng vẻ cậu không ưa tôi nhưng lại không thể làm gì được, càng làm càng hăng.

Thẩm Đường đã nói đến đây khiến Miêu Hồng dù có nói thêm gì nữa cũng đều vô ích.

Trong lòng Miêu Hồng cảm thấy rất đau xót nhưng lại không thể làm gì được.

Cô ta tháo cái đồng hồ đeo tay xuống, duỗi tay đưa đến trước mặt Thẩm Đường rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho, cậu!”

“Ồ, cảm ơn lão phật gia đã ban thưởng.” Trên gương mặt nhỏ nhắn vốn nghiêm túc của Thẩm Đường lập tức nở nụ cười rạng rỡ, cô nhận lấy chiếc đồng hồ nhưng lại không để ý lắm mà ném vào chỗ sách vở ở bên cạnh chuẩn bị mang đi.

“Phụt, ha ha...”

“Ha ha ha ha.”

Câu nói này của Thẩm Đường khiến các bạn học bên cạnh đều bật cười.

Mấy bạn học đứng bên cạnh nhìn động tác tùy tiện của Thẩm Đường thì làm gì còn điều không hiểu nữa?

eyJpdiI6IjkrRWZWTWF0UDVnZWpGZTZ4amVaMlE9PSIsInZhbHVlIjoiblJjMTJ6UkRBMUJGaTdIWXlRbUdTNlFMZjQ4aTVQT28wU3BGbHg5cVRVOFpLcEl6RUFGQk1Vc1E4aDh3bW83SXdOSjFNNVB4TVBPcUM1RUlUVlluZzNZMlYzTGlXVmlRTm82TjZtXC9KdEp5TlpXTjA0TXdwNDl5UGNQMjUwTE5uTE52bkF3NWZRcERHdnBnQ29ZVWZrTW5DNXVYUU5pN1piK01hXC9kQ1lIRW5Nbm5kcWR1K1wvVXVhRXgwaVRrQ1VMWUZqdXVWNTZ2ZStrMXVSMU9Ma2dCYzBvRVdkbkFBYkJvZEZkOUZMNnJ0Z0RlZENvUFY3bHpUSzkxb1lEamszWE1PTlh5R2JseXAwc3hMNFllZzN0MWxsWWlZc0EyTHE2T2RXNFZoVXlrZkk9IiwibWFjIjoiM2FkYjM0MTU2YzM1ZGYzOTYyN2Y3OGM4MzA3Njc2OWVlMWNjMzMzODZiYjE3NWY1OTU5NjhjZDBjNGFmMGIzZiJ9
eyJpdiI6Ik45Uk0yTURVbEU3UkV1SXZvbkNlc0E9PSIsInZhbHVlIjoiZ05QTGVzNzJOZkI4akdKVG1nc2M0bStuYitCM1U3dW54bjZ2SEh6cDJLVk9KNHNScHVWSWFyRnVxY3RiUHowNHFWS092VVNwRnVvK0VDVTVVMGtFbWNtT1hoUERyVFwvM0laV21qRTdpenhPMlNSVWJOdjJYenllaEgyS2VwdVwvYlUrUVZsMmdoODZnZHJ4bUhOVXNvazZTd0g0UmZ0VmRFS0hxXC81MHRzV2hEUm1JVzF3WGFXTFN2RWNwdVZCb1hsUUdCZ09uMkVDRTI3bThlNjBBUzhcL2xqNlR4STk2TWJhQStvMms2M1hjaGhwSGdkeEVqU09RZzVPVWdCc0ErekJ1dnVmNndJVEZXWHE1WjJ1aCtiZENGZnZaNXpndzdvRzNZSVVHd2pEY0pvPSIsIm1hYyI6IjgyMGY1ZDZiY2M5MGRhYWZiOTUzZGJiODkzMzU5YjY0ZGZlZDk3NWZmZWY3YzdkZjgxY2UxOGNlMGRmYzFhMDIifQ==

Hơn nữa, hình như đẳng cấp của Thẩm Đường cao hơn rồi.

Ads
';
Advertisement