Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Em hiểu ạ.” Thẩm Đường ngoan ngoãn gật đầu, trên gương mặt nhỏ lộ ra sự do dự rồi cô lại nói tiếp: “Nhưng thưa cô, em thật sự không yêu đương với nam sinh trong lớp, em đảm bảo ạ!”

Phạm Lâm nhìn dáng vẻ thành thật kia của Thẩm Đường thì thở dài một tiếng.

“Được rồi, mặc kệ là có hay không, em vẫn phải chuyển sang lớp 2-10, nhân lúc còn chưa vào lớp thì em mau tới lớp 2-3 chuyển sách vở đến lớp 2-10 đi.” Phạm Lâm nói.

“Vâng ạ, em chào cô.” Thẩm Đường lại cúi người thêm lần nữa rồi mới ra khỏi phòng làm việc.

Mãi cho đến khi Thẩm Đường đã đi xa mà ba vị giáo viên trong văn phòng vẫn còn hoang mang.

Đứa trẻ Thẩm Đường này nhìn trông rất ngoan ngoãn mà, dáng dấp lại tốt, vừa nhìn đã cảm thấy là một đứa trẻ ngoan.

“Cô Phạm, Thẩm Đường thật sự có người yêu hả? Tôi thấy đứa hình như không phải vậy mà?” Một giáo viên trong đó hỏi.

“Tôi cũng thấy không giống, nhìn trông rất ngoan mà?” Một giáo viên khác phụ họa một câu.

Phạm Lâm xấu hổ cười một tiếng rồi trả lời một câu: “Chuyện này vẫn còn đang trong quá trình điều tra, rốt cuộc có hay không thì tôi vẫn phải xem.”

Phạm Lâm nghĩ đến vẻ mặt ngoan ngoãn của Thẩm Đường, sau đó lại tiên tưởng đến vẻ mặt độc ác lần trước của Thẩm Đường khi đánh cô ta.

Hả, Thẩm Đường dịu dàng?

Không không không, không thể tồn tại được.

Ở một bên khác, Thẩm Đường đi đến lớp 2-3.

Thẩm Đường vừa xuất hiện ở lớp 2-3 thì lập tức có người nhìn cô, tất cả mọi người nhìn Thẩm Đường thu dọn sách vở, trong đó còn có một số người nhìn sang một bóng người nào đó ở cuối lớp học.

Thẩm Đường đương nhiên cũng đã nhận ra ánh mắt của bạn học, vì vậy cô cũng để ý nhìn nam sinh ngồi ở hàng sau kia.

Giang Thăng, ủy viên học tập của lớp 2-3, cũng là “đối tượng” trong truyền thuyết của Thẩm Đường.

Sau khi Thẩm Đường nhận ra mình đã ở trong phòng học thời gian dài như vậy mà Giang Thăng vẫn luôn né tránh, thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái.

Chậc chậc chậc... thật đúng là... Bạc tình bạc nghĩa mà~

Coi như là không phải người yêu thì dù sao cũng từng có chút dính líu với nhau mà, bây giờ Giang Thăng làm như không liên quan mà phủi sạch quan hệ, thật sự khiến người ta, ôi, phải dùng từ gì để nói đây...?

Trái tim lạnh giá, đúng, chính là trái tim lạnh giá!

Thẩm Đường cũng chỉ có ý sầu não trong chốc lát, dù sao Giang Thăng cũng chỉ là tình cảm của nguyên chủ, mặc dù Thẩm Đường có ký ức của nguyên chủ nhưng tình cảm này Thẩm Đường lại không có.

Hơn nữa, kiểu nam sinh trắng trẻo như Giang Thăng cũng không phải là phong cách yêu thích của Thẩm Đường.

Tuy Thẩm Đường không muốn gây chuyện nhưng có một số người hóng chuyện lại không ngại chuyện lớn hơn.

“Ơ kìa, đây không phải là Thẩm Đường của lớp chúng ta sao? Cậu dọn đồ đạc đi đâu vậy? Sắp bị đuổi học rồi hả? Chậc chậc chậc, thật đáng thương mà. Thẩm Đường à, nhà cậu ở nông thôn đúng không? Bị đuổi học chắc chắn sẽ không có công việc gì tốt, cha tôi là chủ nhiệm xưởng may, nếu không tôi bảo cha tôi sắp xếp cho cậu một công việc làm để kiếm chút gì ăn được không?”

Người vừa nói chính là Miêu Hồng, người báo cáo Thẩm Đường và Giang Thăng yêu nhau chính là cô ta.

Kẻ thù gặp mặt có thể nói là cực kỳ đỏ mắt, Thẩm Đường ngước mắt lên, cô thản nhiên liếc mắt nhìn Miêu Hồng một cái.

“Việc ăn cơm của tôi không cần cậu phải quan tâm, cha mẹ của tôi rất yêu thương tôi, nếu không họ cũng sẽ không nuôi tôi đến trắng trẻo như vậy.” Thẩm Đường đánh gái Miêu Hồng từ trên xuống dưới rồi nói tiếp: “Mà tôi cũng không nghỉ học đâu, chẳng qua tôi chỉ chuyển sang lớp 2-10 mà thôi.”

“Lớp 2-10, đến lớp 2-10 đấy hả, vậy cậu còn học làm cái gì, ai mà không biết học sinh ở lớp 2-10 đều là học sinh kém, cậu đi qua đó thì cũng sẽ thay đổi thành học sinh kém mà thôi.” Miêu Hồng chế giễu nói.

“Không đâu.” Đôi môi đỏ mọng của Thẩm Đường khẽ nhếch lên, gương mặt nhỏ nhắn của cô nở nụ cười rạng rỡ: “Cho dù tôi có học ở lớp 2-10 thì vẫn có thể dùng thành tích giẫm cậu dưới lòng bàn chân như lúc trước.”

Miêu Hồng nghe thấy Thẩm Đường nói vậy thì tức đến đỏ bừng mặt.

Thành tích của Miêu Hồng là đứng cuối lớp 2-3, ai mà không biết trong mười lớp, Thẩm Đường chính là một trong mười người đứng đầu trong lớp 2-3, chuyện Thẩm Đường nói dùng thành tích dẫm nát Miêu Hồng thật sự không phải là nói khoác lác.

Thẩm Đường nhìn vẻ mặt cười không nổi của Miêu Hồng thì càng tươi cười rạng rỡ.

eyJpdiI6IkV1R0NUTUN6dzJBY0JRZXFHUzhwTnc9PSIsInZhbHVlIjoid0FXN1NxNUFDNXE1am1RcHBmM0RyUVJYTUFobmRpQlRVcm5pWFNlaWEzNDdMTEwwdWhcL2JBZDFWeUljMUZ1emxqOTFQbU9nXC8wbFU0eGZ3dVBDNXN5NE12ZUwxd0k2UGd0djV2a3BuY3ZaRjRDMjUrSENuR3RjWjNHMkk3b24zaktlSXgwZEFQczBlTERVbWhHMTNiMGpIT2wrTTh2U2laUGo3cjZEb0k2UGhHN3p5V2F6NXlGclU0d0hhNlY4cG05KzNzTEdLSkNhS1wvVGtnN0pTNlJBcGFURWhZWkM3VU45THZlYTBHZGxQWERGbndpdVEwbXV2MVhsOHdJZHE5RENrZFd1VzF0M2EzRk9BeWFzR3VKcVRFT1M0bk1kajdCNE45QWRCK29NTG5rMXpvTGpSdHBMODlxUEJQUVBLTFFUT3EzaTdMSkY2Vzd0NzExYkFCZzB3PT0iLCJtYWMiOiI2MmE5ZWZhYjgxZTZiYjQ4ZGI2NzM1OWVmYmZiNDE1ZWJiOWViNDI5Njk1ZDMyZGRhY2JhYTcwZjI2MDJjZTcyIn0=
eyJpdiI6IjhiMzl3T2NIckxiS1VsaCtwYzFrc3c9PSIsInZhbHVlIjoidXhnRU5aSitTT2g3bGlWTFlaNVN4VVBNcVVLYXRhXC9uNkNpdnJaTWd3d0dQTmN5YmhIWU1nMmd6cVlRRkVtcTRocFEySzREeXA4UGQwVnNodGk3RHo3S1Y0MmY2MGg3d01SOXZreE1LQm9EK1wvYm1mMDNKTmtGSDZHUCt0V2hQd3RyemtpUHJcL0VqNWV3MGRvVTJrYktlM256V1dqMHhteGR4Umo4eXJvZzhmNlwvZ3NqVmRRejZYbkc1TXRWXC9tVXRMN3BjS2JGUXJ4dXlZUzErc0U5VzlYNGlHWk9HdDlTVEVGYytObVJYc0l0Z0lyblwvcXlveUFcL0ZsTFM5ZVFzQ242dHJFNkVHdFd0eWRVMTgxNW1veTJRbEJwMnJja1VLVDBVVFgyZEFDb1VETG8wZENvMVhQNDZ0cnJDTENKXC9JczlBTkozdlo3eWFJTUh1QXhYNnVzZ1wvWUE0aEEwYlo0NklKWk5nVEZZQkVodWM2VG9uckFPV2VnTUx1NzU3VVlZaFUyZjg3UUdURXd1cGpicmdLSEgzbENsSHp4bEdSakF0TzIrSHdPQkJ6K0pQNHRTbTRSTElORVdRQ2x1b01RWjF2UHNxRkljZ1lZc0RhMUFlaGUrWUZuZXplUnVwTjVJS2JXOGNoTVg5aHlLcWowSmhvUk9vXC9sM2I4dnhOYVR6eCt3VHZsNHlkcnZGREtsMHFIRExlUT09IiwibWFjIjoiZDVlNGFkOTEwZmMxODljMDJiZDk3NDVkYmM1M2IzMWU0MTU5ZjZhMWUyOTQxYzI2YTAwMGI1NWE1ZmM2ZTg5YyJ9

Thân là bạn tốt của Miêu Hồng, Hoàng Vũ lập tức đứng ra: “Thẩm Đường, cho dù cậu học giỏi thì thế nào chứ, tương lai khi cậu tốt nghiệp không phải cũng sẽ đến làm việc cho người trong giới là chúng tôi đấy thôi?”

Ads
';
Advertisement