Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Thẩm Đường luôn cảm thấy chị dâu ngồi đối diện nhìn mình với ánh mắt không mấy thiện cảm nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là... Thịt kho tàu.

Ôi, xưa nay không biết người anh trai hờ lại có tay nghề này, món thịt kho tàu này vừa ngửi đã biết chắc chắn là ăn rất ngon.

“Được rồi, Đường Đường, em ăn thịt đi, đều là người nhà cả nên đừng khách khí làm gì.”

Thẩm Quang Minh thấy ánh mắt của em gái nhà mình cứ nhìn chằm chằm vào bát thịt kho tàu thì trong lòng lập tức mềm nhũn, không hiểu sao anh ấy lại cảm thấy dáng vẻ này của em gái rất thú vị.

Vừa duỗi tay ra, Thẩm Quang Minh đơn giản mà linh hoạt gắp vài miếng thịt cho Thẩm Đường.

Lưu Mỹ Lan ở phía đối diện nhìn miếng thịt rất nổi bất trong bát của Thẩm Đường, trong lòng cô ấy chua xót.

Cô ấy đã biết món thịt này là làm cho Thẩm Đường, vậy mà còn nói là làm cho cô ấy, miệng đàn ông quả thật không đáng tin mà!

Sau bữa ăn, Thẩm Đường ăn no đến mức cái bụng nhỏ cũng tròn lên, Thẩm Đào bảy tuổi cũng nằm trên ghế đầy hài lòng.

Thẩm Đường có thể thấy Lưu Mỹ Lan không thích cô lắm nên sau khi cơm nước xong, Thẩm Đường lập tức ngoan ngoãn trở về phòng.

Bởi vì trong nhà Thẩm Quang Minh chỉ có hai căn phòng nên mỗi lần tới, Thẩm Đường đều sẽ ngủ ở phòng của Thẩm Đào, còn Thẩm Đào thì chỉ có thể ngủ cùng với cha mẹ.

Nói thẳng ra, từ khi Thẩm Đường đến thành phố học tập thì phòng của Thẩm Đào đã gần như biến thành phòng của Thẩm Đường.

Thẩm Đường trở về phòng, cô cầm vài cuốn sách lên giường ngồi rồi tùy tiện mở sách vở của nguyên chủ ra, Thẩm Đường gần như có thể chắc chắn Thẩm Đường ban đầu cũng được coi là một người học giỏi.

Chắc chắn Thẩm Đường rất giỏi đọc sách, bằng không sao có thể thi đậu vào trường cấp ba trong thành phố, lại còn được chia đến lớp 2-3.

Nhưng ngày mai khi đến trường, chỉ sợ hào quang của Thẩm Đường sẽ không còn nữa, chuyển từ lớp 2-3 xuống lớp 2-10, vừa tưởng tượng đã biết những lời châm chọc chắc chắn sẽ không thiếu.

Mười giờ, Thẩm Đường bắt đầu buồn ngủ, cô chuẩn bị kỹ càng sách vở ngày mai cần mang theo, ra ngoài rửa mặt, sau đó lập tức nằm trên chiếc giường mềm mại rồi ngủ thiếp đi.

Hôm sau, tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ đánh thức Thẩm Đường đang chìm trong mộng đẹp.

Bữa sáng vẫn là do Thẩm Quang Minh chuẩn bị, cháo trắng và bánh bao.

Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Quang Minh chuẩn bị đi làm, trước khi đi anh ấy còn cố ý đạp xe đưa Thẩm Đường đến trường học, sau khi dặn đi dặn lại một lúc bảo Thẩm Đường phải ngoan ngoãn nghe lời rồi mới mang theo tâm trạng “cha già” đi làm.

Trường trung học Số sáu không được tính là trường tốt nhất trong thành phố nhưng chắc chắn cũng sẽ không kém.

Trong thị trấn có tổng cộng ba trường trung học, trong đó trường học có chất lượng giảng dạy tốt nhất chắc chắn là trường trung học số một, tiếp theo là trường trung học số sáu, xếp sau cùng là trường học Thành Quan.

Khi đi vào trường trung học Số sáu, Thẩm Đường đi thẳng tới phòng làm việc của giáo viên.

Trên hành lang, Thẩm Đường đứng ở ngoài cửa nhìn vào phòng làm việc.

Trong phòng chỉ có ba giáo viên, một trong số đó là chủ nhiệm lớp 2-3 bị Thẩm Đường đánh lần trước.

"Cốc cốc cốc!” Thẩm Đường giơ tay gõ nhẹ vào cửa một cái.

Nghe thấy tiếng động, ba giáo viên trong phòng làm việc đều ngẩng đầu nhìn ra, khi thấy Thẩm Đường thì ba vị giáo viên này cũng không cảm thấy quá xa lạ.

Thẩm Đường đánh giáo viên, chỉ trong một tuần ngắn ngủi đã có thể nói là nổi danh trong một trận chiến!

Chủ nhiệm lớp 2-3 là Phạm Lâm khi nhìn thấy Thẩm Đường thì khẽ nhíu mày, đến khi thấy Thẩm Đường đi về phía mình, Phạm Lâm lập tức lùi người ra đằng sau một chút theo bản năng.

Động tác nhỏ của Phạm Lâm bị Thẩm Đường nhìn thấy hết, bước chân của Thẩm Đường hơi dừng lại, sau đó cô tiếp tục cất bước đi đến chỗ cô Phạm.

Thấy Thẩm Đường tới gần, Phạm Lâm không khỏi đưa tay lên sờ cánh tay bị đánh vào mấy ngày trước, không hiểu sao nơi bị đánh lại bắt đầu có cảm giác đau đớn.

Nơi bị đánh rõ ràng đã đỡ hơn nhưng khi nhìn thấy Thẩm Đường, Phạm Lâm lại vô thức cảm thấy đau đớn.

Cuối cùng, Thẩm Đường đã đứng ở trước mặt Phạm Lâm.

Cả phòng làm việc đều nhìn Thẩm Đường và Phạm Lâm, hai người đều cảm thấy bầu không khí có hơi kỳ lạ, đột nhiên văn phòng yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức có hơi khác thường.

Mà nhìn dáng vẻ của Thẩm Đường, cô sẽ không còn muốn đánh người nữa... chứ?

“Cô Phạm, em xin lỗi.” Thẩm Đường cúi người lớn tiếng nói.

Lời xin lỗi này, không nói đến hai giáo viên khác, đến Phạm Lâm cũng phải ngẩn người.

Náo loạn cảm xúc cả buổi chỉ là để đến xin lỗi thôi hả?

Khụ khụ, hiểu lầm hiểu lầm thôi.

eyJpdiI6ImVOZlRrVEdOSFMzU0N3MmtMc0xpaWc9PSIsInZhbHVlIjoiTnhkc1ByMEMxS0kzRnY3VElHZHpTWlpicVJMNU11RER4aWlFYUZIQWEyT1wvNEVoeGt4UFpTYzVsQ1REamdLbm1PN2NreXRscGhYeDBnWXdoa3ZmdUljQnJlQTcxTUc2YWpRNHV4S0pkK1hmT0pcL0RkWnBHbEhBRkZTOTJuUUgwQ1ZiT1dnbUpUTGcwM2R3cTgxNFBLd1JxK1UwWVwvZ2dVMlAzWVJ3QTJpXC92blpHc2hWNHpEemduRXVrSm80OEwwXC9QcXdEZWx0UlwvSDd3NWJjejRpT0dKcDVhSWJGY0J0N3Zyc2N5S1RwTlByZXA5VE1SRjRPbVNLdlIzbGhnUmFmb2RhXC90K2FoT1pFOVN3czFjdG1jK0dVVmRUWDUxNXJ3QkFONE5vRVYxSmZ2OUwyVkMzNnFaZnhOUDRtS0VoeVwvUERIWjlad2oxS01lcHdWVkNtdW5FMjhEcEQ5YWpLZFU2N1daeFhyclJXN2wxMURTZ3VlQlN4dWdPVWxqVDZsdXdicUVlYjg0YWxwZlc3ckJmdkxxV2NCejY4eHBxZVVhd2g0S1FJeHJYd203SStwdzh1ZER5U2lrMmtFc3pDYVhIUVwvanV2dEduMXFoTkZKY0RyXC9VczMxRnh6dGtsUG92cW1Ec3BkRWU4RnJoXC9DZzladlRBeVZLWnNEOG1qT2NlRktoR1BtR2R1b0dwVndnbUROejZVZHc9PSIsIm1hYyI6IjBhYmJiODFhMWQ3YmNiMWI5NTc1ZjJmNDAxMGU1MjYwZTYzMWMxYjNmZWZhODkwNDg5MTk4NmUwOTc3OGQzNDQifQ==
eyJpdiI6Ilc5eUhPMjRNQXJnNW9lZzN3RGVSZEE9PSIsInZhbHVlIjoiTFV6REF4bGJMRFN5OXMyVDByN0YrUmRPaWx6TlVQdThTeHIzanVIdjV0bTl6TEhEYlU1VExlUHB3NGMyQ3Y4bGMrZUFNbnVjam5VM3RuZUdVUVFGUUw3eFllbHU1b0tkSGpLQm4yQ0hpaWFRYmpOdndSc2RQSTB0cEhDVUJWUno3WVFuZEhUTWpTbU1SNmcybEl6Rmk3SGhUaytYaWwxQXFcL3hJbUlCdE9HOXJkT1F0Y2ZSTGdjK0R1S0tVZkc0SXJWcjBiV2dxRENuQTNcL01yMitQVHlSOTZiS0JYaStLNVVQSTFuR013SzFSWUNxUGlSdFVCcnRMNE1PRFFEalwvdkI0YW1pTFZOS0lEMHNEOWdcL2Fsd2FKQ041dU44K1VmWGZKejc3NU5RVkkzcWMwWm5BVWtGdmlNT2VYekhFU3dRVEN5UW1jNkxPcFZWNHN2cFdxSW1sUEgwVkg2eUFBRXFYRk9Gd1lSNGlKMkExTnlCTFhQclhzQ3IydGRqSytXTENMM3Y4SDNydjRkalBiY0RlV29GNktTQXNLK2dsWkdzZlpwYkxDR1NOZEFsNXl2KytRRDViYUVMYmJDVU1OMTA2SUx2QXRCWldFU2g2TGRUQThJbTJPWlRyYjZ3SWZSMmFoMTZXem5nMmh0amlkUnJDZjk0YnZjR3JPZ3drT3E0IiwibWFjIjoiNWYzNmE2YmY2ZDY0ZDNmYzMxYWRiOGEwOTc3ZjhjZTkxYThlZDAwNDE2ZGNlNDUxMGNkMjcxZTMyYmQyZDE2MyJ9

Một hồi lâu sau, khi Phạm Lâm chắc chắn Thẩm Đường thật sự biết sai, mặt mày của cô ta mới dịu dàng đi một chút, sau đó hắng giọng rồi mở miệng nói: “Em biết sai thì tốt, cô cũng chỉ là vì muốn tốt cho em, em còn nhỏ. Bây giờ em nên tập trung vào việc học tập thay vì... Khụ khụ, em hiểu ý của cô không?”

Ads
';
Advertisement