Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Thẩm Đại Chí nhấc chân bước vào cửa, Đường Đường cũng đi theo vào, cô còn tiện tay đóng cửa lại.

Sau khi Thẩm Đường ngồi xuống, ánh mắt của Thẩm Quang Minh lập tức rơi trên người em gái vốn yếu ớt này, anh ấy do dự một lát rồi mới thăm dò hỏi: “Đường Đường, vừa rồi em nói em bằng lòng đến lớp 2-10 học sao?”

“Vâng ạ,” Đường Đường gật đầu hai lần rồi mở miệng nói: “Mẹ, cứ như vậy đi, không bị đuổi học đã may lắm rồi à.”

“Đường Đường, con có muốn suy nghĩ lại chuyện này một lần nữa không?” Ngô Thúy Bình vẫn muốn giãy dụa.

Thật ra Ngô Thúy Bình cũng biết đây là kết quả cuối cùng của việc này nhưng bà vẫn còn muốn giãy dụa một chút, nhỡ đâu mọi chuyện sẽ xoay chuyển thì sao?

“Mẹ, thôi đi ạ, cứ học lớp 2-10 thôi.” thẩm Đường nhìn Ngô Thúy Bình với vẻ mặt nghiêm túc.

“Còn có một chuyện nữa, nếu Đường Đường muốn đi học thì phải viết một bản kiểm điểm, dù sao việc đánh giáo viên...” Rất sai.

Mấy chữ đằng sau Thẩm Quang Minh không nói ra những ý trong lời nói đã rất rõ ràng rồi.

“Vâng ạ, em biết rồi.” Thẩm Đường trả lời.

“Vậy được rồi, hôm nay em cứ nghỉ ở chỗ anh một đêm đi, ngày mai thì trở về trường học.” Thẩm Quang Minh thấy Thẩm Đường nghe lời như vậy, cuối cùng anh ấy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi cha mẹ đi, Thẩm Quang Minh nhìn em gái ngoan ngoãn ngồi trên ghế thì nghi ngờ liếc nhìn cô một cái.

Thẩm Quang Minh cảm thấy hình như em gái Thẩm Đường này biết nghe lời hơn trước thì phải?

Nhìn em gái ngoan ngoãn khiến Thẩm Quang Minh mềm lòng, dù sao cũng là em gái anh ấy yêu thương từ nhỏ đến lớn, cho dù lần này chuyện xảy ra thật sự không đúng nhưng còn biết sai thì vẫn được tính là không quá xấu.

“Anh...” Thẩm Đường trông mong nhìn người anh hời, cô mềm mại mở miệng.

Thẩm Quang Minh khó hiểu, anh ấy nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn mềm mại của em ái thì chậm rãi nói: “Hả, sao thế?”

Gương mặt nhỏ trắng nõn, dịu dàng hiểu chuyện khiến Thẩm Quang Minh càng nhìn càng cảm thấy cô em gái này rất đáng yêu.

“Em đói ạ.”

Thẩm Quang Minh nghe được ba chữ “em đói ạ” thì lập tức tỉnh táo lại, anh ấy nhìn chằm chằm em gái đang bày ra vẻ mặt vô tôi một lúc, cuối cùng mới nhận lệnh đi vào phòng bếp làm cho thức ăn cho em gái yếu ớt của mình.

Quả nhiên, tất cả đều chỉ là ảo giác.

Em gái, vẫn là cô em gái yếu ớt...

Thẩm Đường nhìn bóng lưng người anh trai tiện nghi kia, trên gương mặt nhỏ của cô thầm cười trộm.

Mắt cong, ánh mắt trong suốt.

Lúm đồng tiền trên gương mặt nhỏ hình quả lê kia, ngọt c.h.ế.t người mà...

Lưu Mỹ Lan vừa đón con nhỏ về nhà thì nhìn thấy Thẩm Đường ngồi trong phòng khách, ngọt ngào gì cô ấy đều không cảm thấy mà trong đầu cô chỉ có một dấu hỏi chấm.

Sao vị tổ tông này lại trở về rồi?

Nói thật, Lưu Mỹ Lan cô ấy sống hơn hai mươi năm qua, Thẩm Đường thật sự là một cô gái cực phẩm nhất mà cô ấy từng gặp, da mặt dày, tính cách yếu ớt, lại còn lười không ai bằng nữa chứ.

Lưu Mỹ Lan cho là mình đã đủ năng lực ra vẻ rồi, ai ngờ từ khi gặp Thẩm Đường, Lưu Mỹ Lan mới biết được rằng cái gọi là núi cao còn có núi cao hơn.

Lưu Mỹ Lan lườm nguýt thẩm Đường một cái, cô ấy mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không nói cái gì mà đi thẳng vào phòng bếp tìm Thẩm Quang Minh.

Trong phòng bếp .

Thẩm Quang Minh thấy vợ của mình về thì vội vàng nở nụ cười lấy lòng, anh ấy ngượng ngùng nói: “Vợ à, em về rồi, đi làm có mệt không? Em xem, anh làm món thịt kho tàu em thích ăn nhất này.”

“Món thịt kho tàu này anh có chắc chắn là làm cho em chứ không phải là làm cho em gái anh không? Còn nữa, anh đừng có hơi tí là cười đùa cợt nhả như thế nữa, cư xử đúng mực lên! Mau khai thật, vì sao em gái anh lại tới đây?” Dù sao Lưu Mỹ Lan cũng kiêng dè Thẩm Đường đang ngồi ngoài phòng khách nên cũng nói nhỏ đi hơn chút.

“Khụ khụ, à thì, Đường Đường đã biết sai rồi. Đây không phải là con bé muốn đi học tiếp nên mới tới đây đó. Ngày mai Đường Đường sẽ lập tức trở về trường học.”

“Về trường học? Trời ơi, Thẩm Quang Minh anh cho rằng em là đồ ngốc hả? Lần nào em gái anh đến trường ba ngày thì cũng phải đến nhà chúng ta hai ngày đấy thôi? Thẩm Quang Minh, sao anh cứ che chở em gái anh vậy chứ, em thấy anh còn không tận tâm tận lực với con trai anh như thế đâu.” Lưu Mỹ Lan thầm nói.

“Đó là em gái anh mà, anh không thương thì ai thương? Còn nữa, anh cũng hoàn toàn tận tâm tận lực với Đào Đào. Với anh, Đường Đường và Đào Đào giống nhau, cả hai đều là trẻ con nên cưng chiều một chút cũng không sao.”

eyJpdiI6IkNZdFROQUpKN24rWk1aTlByMmtUc3c9PSIsInZhbHVlIjoiMlwvblJIcm54c0pFUmpkTkNjd3V5SHNUdTNzdmR2YTRpRW9VblpvQUNNOHlSVE9rNGxZZHlcL1p3TmZQUUlRUHk0OHNQcGk0NEt6RzAzMXZXN2g2ak50bWRxWnUwUE16VjU0NlBYMjZSeENoOEk4aWFZcU0zRFAxd1wveU1PTUpjdmI2VCtkczJwNnQweUU1U3RPbzF1VURzTVwvMTZ4b3JDRTI1SkMyRDFrcE8rRlBVMURBQjZZSllEWGlETVlRV0l5cGJwUGJ5bCtXZkJzXC9PdlNDdzVtY3ZHZjFWa1VKR3RLR1RHZjdMM2p5a2VyMXBOdXFsUm9ld0FyajM4TXdyVll2WEFKWDVEaERLeEtHU0syYTlkSm9UXC9rS1hhakUzamE3UXFKODBxMVwvaEJlN1BjZW5HTFZ3MVRrZ0pSNDJOQXFmZEdVb0lNTHJ4a2pXcUpcL1VYbTIxYVdLb0hTRjVOaEpYSFYxVXhhdGpNSzZ5QUd6eGtCZWoyMTJPWmlxbzBCRE03R2xvMnl1ellWbVI1ZUNrcnN4R1pIeU96aHdWT1Q0b2pvdms0XC9DRHUyK0U3Yk0xT1BFeDVWdXVEdlBWUGhPWlwvQmNQT2d4eGlIQW5samZyZmVYQ040bUVkcmNuNVYxUWg3QTMzYXYxWlFzdlBuSzVJaDRaVElwUTdjeG85Mkt1WmxhN29YTjdVU2NtdEdxMVl1UWtqeGIyUE5TRUpSNmpWZnVsREIrT2JiblBaQ2xpbVN1RUJramU1S05yd09xdDc0NWpjaXNWbFFuOWdmelV2T2dlYTFxNHV3dWpXcEF0TmFzV3IyTTBGVGZBVVJ4eHZWWjRYalFjRkJcL3AwR09zdTFQT3JcL2RmSzVoSjNUdTVVNTdHK1hQVXh4cHEreUtZUEcwZWRsOU1WemR2ZDNOVFdCdXB1WG4xYXNDR3pTRUIiLCJtYWMiOiJjNmFmZjZmYzY4NzA3MzE5MWM0MzJiNTBiMmFkNjAxMjJiZTAzOGRkNzA4OTllYTAyZTYxNmU1ZjI0YzgzOGJhIn0=
eyJpdiI6InpDMGFBenVVNHlyYXpQZlZwMHlNd0E9PSIsInZhbHVlIjoieXdjMzhZM2xIQUVuSm8raG8zakU3cWt0MkRha2NzcjUzXC93aXZLWEZlT0lmVmR3blY2WjAzVHBteCt5N2ZRV2Q1REd6U1dLTzdrUHZyN1F0WVwvWk9OM2dHUktoXC9SaXFCSEk5S240b3ZLNkxtdjQ2ZzFVSzBDbGpUOVhmczFJbmFhWm96TEtjTWxiZTk3MU1TWE5FdlBZcjM4ZHJwS2RcL0VVb1RwQXFod0NtOE9reVNcL2tOeFJKakpHbldURFAzOW8iLCJtYWMiOiJjZmYyNTVhN2U1ZmNkYzgzNjU2ZGQ3NzU0OTU3YjA0MjUwMTFkMzIzNzg3NDBjZjk2Mjg4MGNhM2VmYWZlMDI1In0=

Trong phòng khách, Đường Đường mỉm cười đầy ngoan ngoãn ngồi cạnh Thảm Quang Minh.

Ads
';
Advertisement