Bây giờ cô ta không phải là tự lấy đá ghè chân mình nữa mà là tự đào hố chôn vùi mình.
Nhưng Ngô Xuân Ngọc cứ cảm thấy mình bị Thẩm Đường bẫy.
Tối hôm qua chắc chắn là người nhà họ Thẩm trùm bao tải đánh cô ta!
Nhà họ Thẩm...
Thẩm Đại Chí cũng nghe được chuyện Ngô Xuân Ngọc bị đánh, ông không cần đoán cũng biết chuyện này đúng là người trong nhà làm.
Bởi vì hôm qua ông thấy rõ lúc ra cửa, trên tay Thẩm Đường có cầm một cái bao tải, còn Ngô Thúy Bình thì cầm một cái chày cán bột trong tay...
Hừ, Thẩm Đại Chí hơi buồn một lúc, trong lòng ông thầm nghĩ tại sao con gái nhỏ nhà ông càng lớn lại càng giống Ngô Thúy Bình vậy?
Phải biết khi còn trẻ, Ngô Thúy Bình cũng là người có tính không chịu thiệt thòi, trước khi gả chồng Ngô Thúy Bình còn là một nhân vật dũng mãnh dám đánh nhau cùng đám con trai trong thôn,
Nhưng Thẩm Đại Chí lại nghĩ con gái giống Ngô Thúy Bình cũng tốt, lúc trước tính cách của con gái quá mềm yếu.
Nhưng bây giờ như vậy cũng rất tốt.
Thà đi bắt nạt còn hơn là bị bắt nạt, hơn nữa Đường Đường cũng không phải là một người không biết nói lý, nếu không làm cô bực mình thì cô cũng sẽ không chủ động bắt nạt người khác.
Ngay khi Thẩm Đại Chí đang ngồi trong sân tự an ủi cảm thấy con gái đã trưởng thành thì Thẩm Đường đi ra khỏi phòng của mình.
Thẩm Đường mặc áo sơ mi trắng và quần dài đen, trong n.g.ự.c còn ôm theo hai quyển sách.
Thẩm Đại Chí thấy Thẩm Đường như vậy thì lập tức biết con gái muốn ra ngoài.
“Đường Đường, con muốn ra ngoài hả?” Thẩm Đại Chí mở miệng hỏi một câu.
“Vâng ạ, con chuẩn bị trở lại trường ạ.” Thẩm Đường gật đầu ngoan ngoãn trả lời.
“Cái gì, con muốn trở về trường? Khoan đã, chờ một chút, Đường Đường con bằng lòng quay lại lớp hả?” Thẩm Đại Chí cẩn thận từng li từng tí hỏi nửa câu sau, ông sợ giọng nói của mình quá lớn khiến con gái lại đổi ý.
“Vâng ạ, con đã không đến trường một tuần rồi ạ.” Ánh mắt Thẩm Đường nhìn xung quanh: “Cha, mẹ con đi đâu rồi ạ?”
“Mẹ con đến nhà anh cả con rồi.” Thẩm Đại Chí trả lời, trong lòng thì vui vẻ đến mức cười ha ha nói: “Vừa đúng lúc, cha đưa con vào thành, làm xong việc cũng tiện đón mẹ con về.”
Sau một tiếng, Thẩm Đại Chí dẫn Thẩm Đường đến nơi ở của Thẩm Quang Minh.
Từ sau khi kết hôn, Thẩm Quang Minh vẫn luôn ở lại trong thành với vợ là Lưu Mỹ Lan, căn nhà không quá lớn, hai phòng ngủ một phòng khác, số tiền năm đó mua nhà được người lớn hai gia đình cho một khoản tiền.
Thẩm Đường ngoan ngoãn đi theo sau cha mình là Thẩm Đại Chí, cô bước lên cầu thang đầy bụi bặm để đi lên tầng.
Khi đến ngoài cửa nhà Thẩm Quang Minh ở tầng hai, Thẩm Đường nhìn thấy cửa không khóa mà chỉ khép hờ.
Thẩm Đường và Thẩm Đại Chí còn chưa bước vào cửa đã nghe được giọng nói của Ngô Thúy Bình ở trong nhà.
“Cái gì? Đổi lớp? Tại sao lại phải đổi lớp? Đường Đường nhà chúng ta học giỏi như vậy, thành tích học tập còn rất tốt, nếu chuyển từ ban ba sang ban mười thì sao có thể học tập tốt được chứ? Hơn nữa ban mười còn là lớp xếp hạng cuối cùng, thành tích của Đường Đường nhà chúng ta tốt như vậy, dù có thể nào thì cũng không thể chuyển đến ban mười chứ?”
“Mẹ, đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Lần này Đường Đường đánh giáo viên là không đúng, chủ nhiệm lớp 2-3 cắn c.h.ế.t cũng không chịu nhận học sinh là Đường Đường. Con nói thật với mẹ, không nói đến chuyện mấy lớp kia không chịu nhận, đến chủ nhiệm lớp 2-10 là bạn học cũ của con, con cũng phải cầu xin người ta cả buổi thì bạn học cũ kia mới đồng ý đó.” Thẩm Quang Minh khổ sở nói.
“Không được, chuyện này không thể như thế được, Đường Đường đánh giáo viên là con bé không đúng, chúng ta có thể bảo Đường Đường đi xin lỗi, viết bản kiểm điểm gì đó chúng ta cũng có thể chấp nhận. Nhưng đổi lớp là chuyện không thể, đổi lớp sẽ ảnh hưởng đến tâm lý, sau này Đường Đường sẽ học tập như thế nào đây?” Ngô Thúy Bình không đồng ý với chuyện này.
“Không được, mẹ phải đến tìm hiệu trưởng nói chuyện này, Đường Đường nhà chúng ta là một đứa trẻ ngoan, thành tích học tập vẫn luôn rốt tốt, nói không chừng hiệu trưởng sẽ có thể sắp xếp.”
“Mẹ, vô dụng thôi, hiệu trưởng con cũng tìm rồi. Hiệu trưởng nói, không ép buộc thôi học đã là sự khoan dung lớn nhất rồi.” Thẩm Quang Minh vuốt mi tâm.
Nhìn người mẹ nhà mình vừa đụng phải chuyện của Thẩm Đường thì lập tức trở nên cố chấp khiến Thẩm Quang Minh cảm thấy rất đau đầu.
Ngay khi Ngô Thúy Bình còn muốn mở miệng nói gì đó thì bà đột nhiên nghe thấy giọng nói của con gái nhà mình vang lên.
“Mẹ, không sao đâu, con bằng lòng đến ban mười học.”
Thẩm Quang Minh đứng lên, trên mặt anh ấy lập tức xuất hiện một nụ cười rồi nói: “Cha, Đường Đường, hai người tới rồi ạ. Mau vào đây ngồi đi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất