Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Thật ra con cá này không lớn, cũng chỉ to khoảng ba ngón tay, nhưng có lẽ bọn trẻ thấy nó rất to.

Thẩm Đường may mắn chưa bao giờ câu cá thất bại.

Sau đó, người bên cạnh nhìn Thẩm Đường câu hết con cá này đến con cá khác, quả thật không biết nên nói gì cho phải.

Lục Viên vô cảm nhìn cần câu không có chút động tĩnh gì của mình, sau đó lại nhìn Tần Lạc cũng không có thu hoạch gì, vì vậy cô ấy cầm cần câu của mình tới bên cạnh Tần Lạc ngồi xuống.

Ừm, hai người bọn họ chính là cá mè một lứa, bọn họ ngồi chỗ này vô cùng thích hợp.

Bên Thẩm Đường là đội thắng lợi trở về, còn bên bọn họ là đội hai tay trống trơn, như thế không sai được.

“Tần Lạc, cậu nói xem có phải cá cũng nhìn mặt không? Nếu không vì sao Thẩm Đường lại khác chúng ta vậy chứ?” Lục Viên cảm khái một câu.

Tần Lạc nghe Lục Viên nói vậy, hiếm khi cậu ấy không nể tình mà lườm Lục Viên một cái, sau đó im lặng một lát rồi mở miệng nói: “Chúng ta không giống nhau.”

“Hả?” Lục Viên không hiểu.

“Tôi đẹp trai.” Tần Lạc chỉ vào gương mặt ưa nhìn của mình.

Lục Viên sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng lại. Ý của Tần Lạc là: Lục Viên, cô ấy không xinh sao?

“Hừ, bạn học Tần Lạc, cậu có biết không nên nếu nói chuyện với một cô gái như vậy sẽ khiến người ta không thích không?” Lục Viên hừ hừ một tiếng, sau đó lại nói tiếp một câu: “Cậu như vậy, có thể lấy được vợ thì coi như là tôi thua.”

Nói õng một câu như vậy, Lục Viên lại di dời trận địa, cô ấy mới không muốn ở cùng một chỗ với chàng trai này đâu.

Cô ấy muốn tự mình thành lập một phái!

Đến khi về nhà, Thẩm Đường thắng lợi trở về, còn hai người Lục Viên và Tần Lạc thì bình tĩnh cầm thùng không trở về.

Ừm, không so sánh sẽ không có đau thương.

Bọn họ, không phải là người cùng một đường...

Lục Viên: Đi ra đi ra, cái bạn học có thể chất cá chép kia, tình bạn này chỉ nên kéo dài đúng ba giây mà thôi!

Tần Lạc thì lại rất bình tĩnh, cậu ấy ung dung đi sau cùng, nhưng ánh mắt lại nhìn vào cái thùng rỗng của bản thân mình, tai của Tần Lạc lặng lẽ nóng lên.

Bại bởi một nữ sinh, hình như có vẻ hơi yếu rồi.

Trong thùng của Thẩm Đường có mười mấy con cá, cá to thì bằng bàn tay, cá nhỏ rộng khoảng hai ngón tay, hình như thế này có hơi nhiều cá quá, Thẩm Đường nhìn mấy đứa bé vẫn luôn đi theo bên cạnh bọn họ, cô quyết định cho gọi tất cả về nhà mình cùng ăn cá.

Vì vậy, Thẩm Đường nói: “Các em có muốn đến nhà chị ăn cá không? Chúng ta cùng nướng cá được không?”

Mấy đứa bé nghe Thẩm Đường nói vậy thì kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, lời mời của chị gái xinh đẹp quả thật là ngoài dự liệu, bọn họ thật sự rất thích chị gái Thẩm Đường xinh đẹp này, nhưng mà bình thường chị gái xinh đẹp lại không có ở nhà, vì vậy thời gian để bọn họ tiếp xúc không có nhiều.

Khi nghe chị gái xinh đẹp nói vậy, đơn nhiên bọn chúng sẽ đồng ý không chút do dự.

“Chị ơi, chị mời em ăn cá, em mời chị ăn khoai tây nướng, nhà em có rất nhiều khoai tây, em về nhà lấy rồi chốc lát sẽ qua tìm chị nhé.”

“Đúng đúng đúng, nhà em cũng có khoai lang, em sẽ về nhà lấy.”

“Nhà em có ngô, em về nhà lấy ngay đây ạ.”

“Nhà em...” Bạn nhỏ cuối cùng suy nghĩ một lúc, những thứ trong nhà có đều bị đám bạn nói hết rồi, vì vậy tạm thời bạn nhỏ không nghĩ ra được có thứ gì, cậu bé sốt ruột gãi đầu gãi tai, cuối cùng quyết định nói: “Chị ơi, trong nhà em cái gì cũng có, em về nhà xem một chút, lát nữa em cũng tới ạ.”

Mấy bạn nhỏ lập tức vắt chân lên cổ chạy đi, Thẩm Đường nhìn tướng chạy của bọn nhỏ mà không kìm được nụ cười.

Lục Viên và Tần Lạc ở bên cạnh nhìn đám trẻ cậu một câu tôi một câu, sau đó tất cả đều chạy đi thì cũng nở nụ cười.

“Đây được gọi là gì nhỉ, mấy đứa nhỏ có qua có lại?” Lục Viên cười trêu chọc nói.

“Rất thú vị mà.” Tần Lạc nói một câu, sau đó liếc nhìn cái thùng mà Thẩm Đường đang cầm trong tay, đi tới, cậu ấy đưa tay cầm lấy cái thùng của Thẩm Đường rồi nói: “Cái này nặng, để tôi cầm cho.”

“Được, cảm ơn nha.” Thẩm Đường buông tay, cười nhẹ nhõm.

Sau mười mất phút, ba người trở về nhà họ Thẩm.

Ngô Thúy Bình nhìn thấy Tần Lạc cầm một thùng cá trở về thì giật mình, bà ấy nhìn sang Thẩm Đường rồi hỏi: “Đường Đường, các con đi đâu câu cá vậy? Sao nhiều cá thế?”

“Ở con sông nhỏ bên kia thôi ạ, con có gọi mấy đứa nhóc trong thôn tới ăn cá, mẹ, lát nữa chúng con có thể đốt củi nướng cá trong sân được không ạ?” Thẩm Đường đi tới trước mặt Ngô Thúy Bình rồi làm nũng.

“Có thể có thể, nhưng mà... Đường Đường, con muốn nướng cá sao?” Ngô Thúy Bình nhớ đến bát mì sợi lần trước con gái làm, bà ấy ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“À thì, mẹ, con không nướng, mấy người Tần Lạc và Lục Viên sẽ làm ạ.” Thẩm Đường ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Lục Viên và Tần Lạc, Thẩm Đường cười hì hì một tiếng, sau đó nói: “Các cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Không phải là tôi không muốn làm, tôi có thể nướng cá, nhưng mà hương vị có lẽ sẽ không tốt lắm.”

“Không tốt lắm?” Lục Viên tò mò.

“Không độc c.h.ế.t các cậu thì chính là tự độc c.h.ế.t chính tôi, các cậu xem mà xử lý thôi.” Thẩm Đường xòe tay, bất đắc dĩ nói.

Lục Viên và Tần Lạc nghe thấy Thẩm Đường có thể làm cá không độc biến thành thuốc độc, hai người vội vàng lắc đầu tỏ vẻ: Không không không, không làm phiền đến ngài phải ra tay, bọn tôi tự làm là được.

“Được rồi, con ra ngoài vườn rau hái chút hành tỏ về, chúng ta nướng cá xong thì để mẹ tôi làm món cá chua cay, chị dâu Chung, chị làm cá hấp cho bà cụ nhé.”

“Được, mẹ làm món cá kho ngon lắm đó.” Ngô Thúy Bình đáp lại một câu.

“Cũng được, tôi sẽ đi xử lý đống cá này.” Chị dâu Chung cũng cười đáp một câu.

“Đường Đường, tôi đi hái đồ cùng cậu nhé?” Lục Viên nói.

“Không cần, mệt mỏi cả ngày rồi, cậu đi nghỉ ngơi một chút đi, vườn sau cách đây không xa, chỉ mất vài phút thôi.” Thẩm Đường xua tay từ chối Lục Viên.

Buổi sáng làm ruộng, buổi chiều câu cá, Lục Viên cũng rất mệt mỏi, nghe thấy Thẩm Đường từ chối thì cũng không kiên trì đi theo nữa.

eyJpdiI6IkVOMVFpS1BSUXZWZkM4a1craWswb3c9PSIsInZhbHVlIjoiOTk2cXNHeDF1dkY1dDJ0V3BsK3poUGJKOVl2K2NmVEV0Y2xwdUEyYU1zZHpDWmo2MFFuRTl0N0FDQjZYVndnWnBSem96QmdNV2FGVUZWVGUwWFFLVlV0QW5tTm9SNWpFNnFXXC85WWczWDhWZnFXam1Yd1BWY1pyZ0t4ZVo1cEhiaGFoMTV3Ykt0R2NTT1dZQXpqcXpielp6cDdGa0lwcXpqeWYxdEM1cmFOVDEzRDVIdmtjclFwaGFYTTRUc283cE5uTjdaK2xWdlU0aE9ycGdsS0JJcXFQWTczdzFHYzFGM09JczBcL1RUNVZyYlwvXC82eTJxY0luNnJkYzE2N3QxZ1ZaaUdhU3JuYTlHYVlYckpFTWZhYm9BPT0iLCJtYWMiOiJhMmVkYzYxMjllZDIyNmJhMzY5YTE3ODI0OTJiN2U4ZWQ5MGNlYzg4NjIzZjk1ZWQ1NmI2MWFmMjE2NzI4NjhhIn0=
eyJpdiI6IkJ4elgyazMydWI3ZDUrTHF6ZWxKbGc9PSIsInZhbHVlIjoibUtXSDBGdTAyd3o4bENaVUsxZ2ozdlIzMnZcL0d4NmxjWUpXUUplV3JiVHVxVWlIZkozbEx4UVZuWDA5Ymo3RWVMdmkwZ0xaS0R0ZnJFQkdzZWlJVWNlTFpEQVFoWm9Hb0RvVFlHZ3dcL2pWaWhvc3ppOU9udjdsVWJBV0xcL0VaN3NIZzVNS1pxUVFwNUxieWxQZmxVVkg4RWNJTWZrSkoyXC93UnoyZnYyR3VRdkE4UHNiUGRMUjdJN1VKcXFNUm9kYUFHR2VZa0dUZ2pkNldWbFVSbGY3MStcL1gyRm12V1hEYUppRXB2XC9TRXhYTHp0ZWxSckhuMkJkT0x1NzBpVmdxaSIsIm1hYyI6IjljNTUyNDliNmU2NzlmMmYwMzZhOWU5NWFkNzkyMmEyNTlkOTU2NzMzNDU0OTczM2NiNmRjNTM2OTUwNDkxNjEifQ==

Thẩm Đương bắt gặp ánh mắt của Vương Thư Hương, cô cảm thấy hình như đối phương cố tình đứng đây đợi mình, nhưng mà ở bên cạnh Vương Thư Hương còn có bạn nhỏ Tống Thanh Phong.

Ads
';
Advertisement