Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Bạn nhỏ Tống Thanh Phong nhìn thấy Thẩm Đường thì đôi mắt sáng rực lên, đôi chân ngắn của cậu bé chạy thẳng tới chỗ Thẩm Đường, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm cô, nhếch miệng cười toe toét.

“Chị Thẩm Đường, vừa rồi em nghe thấy Cương Tử nói bọn nó đến nhà chị ăn cá, chị xem, em cũng không đồ hộp tới, em có thể đến nhà chị, ăn có cùng các chị được không?” Tống Thanh Phong giơ một hộp đào lên hỏi.

“À... Đồ hộp này em cứ cầm về đi, muốn ăn cá thì cứ đến thẳng nhà chị là được rồi.” Đồ hộp này nhìn qua cũng phải cần hai ba đồng tiền, một con cá chỉ có mấy đống, Tống Thanh Phong cầm đồ hộp tới để ăn có thì có hơi không tốt lắm.

“Không được, em không thể ăn không cá của chị được.” Tống Thanh Phong chính trực đáp lại một câu: “Chị Thẩm Đường, vậy em vào nhà nhé.”

Tống Thanh Phong không đợi Thẩm Đường từ chối thì đã lập tức cầm đồ hộp chạy thẳng vào trong sân nhà họ Thẩm.

Tống Thanh Phong chạy mất, chỉ còn lại Thẩm Đường và Vương Thư Hương, bầu không khí lập tức trở nên hơi lúng túng.

Vương Thư Hương nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Thanh Phong một lúc, trong lòng có hơi không dễ chịu, bởi vì đào đóng hộp mà Tống Thanh Phong lấy ra cho Thẩm Đường là do cô ta cho Tống Thanh Phong.

Vương Thư Hương cho đồ hộp là vì để đỗ ba đứa trẻ nhà họ Tống, nên đã cho mỗi đứa một hộp, nhưng Tống Thanh Phong này cầm còn chưa kịp nóng đã chạy tới đưa cho Thẩm Đường, trong lòng Vương Thư Hương có thể dễ chịu được sao?

Nếu là đời trước, Vương Thư Hương có thể thuyết phục mình rằng Thẩm Đường là mẹ của Tống Thanh Phong, nhưng đời này rõ ràng Vương Thư Hương cô ta mới là người mà Tống Khôn muốn cưới vào cửa. Vì sao Tống Thanh Phong vẫn thích Thẩm Đường chứ? Đến Tống Khôn cũng như vậy.

Vương Thư Hương có thể nhìn ra Tống Khôn thích Thẩm Đường, anh ấy vẫn thích Thẩm Đường giống như đời trước vậy.

Thẩm Đường nhìn sắc mặt của Vương Thư Hương thay đổi, cô lặng lẽ xê dịch chân, chuẩn bị rời khỏi chỗ này.

Hừm, cô gái tên Vương Thư Hương này rất kỳ lạ, Đường Đường cảm thấy mình tốt nhất nên tránh xa cô ta ra.

Vương Thư Hương nhìn thấy hành động nhỏ của Thẩm Đường, cô ta lập tức tỉnh táo lại, nhìn Thẩm Đường, mấp máy môi rồi nói: “Thẩm Đường, tôi sắp kết hôn với Tống Khôn.”

Thẩm Đường mở to mắt mờ mịt nhìn cô ta, trong lòng cô không hiểu rõ Vương Thư Hương nói những lời này có ý gì đây?

Cho nên, các cô kết hôn, đây là muốn lời chúc phúc sao?

Được thôi, Thẩm Đường nở nụ cười nhạt, cô nói: “Khụ khụ, à thì, các cô sắp kết hôn à, chúc mừng cô nhé.”

Vương Thư Hương nghe thấy Thẩm Đường nói vậy thì ngơ ngác, cô ta không muốn lời chúc phúc của Thẩm Đường.

Nhưng mà suy nghĩ một lúc, cô ta nói lời này với Thẩm Đường là có ý gì đây?

Thấy dáng vẻ ngơ ngác của Thẩm Đường, Vương Thư Hương đột nhiên cảm thấy hành vi bây giờ của mình rất khó giải thích.

Không, hoặc là nói, vừa rồi cô ta nhìn thấy Thẩm Đường thì lập tức trở nên kỳ lạ, cô ta muốn gả cho Tống Khôn, nhưng khi đối mặt với Thẩm Đường lại cảm thấy chột dạ, như thể... cô ta cướp mất người đàn ông của Thẩm Đường, cướp mất hạnh phúc của Thẩm Đường.

Vương Thư Hương nắm chặt tay, bỗng dưng quay người chạy.

Thẩm Đường nhìn thấy Vương Thư Hương chạy đi thì càng ngơ ngác.

Tình hình gì vậy trời? Thật sự là đến đời lời chúc phúc hả?

Được rồi được rồi, nam chính cưới ai cũng không liên quan gì tới cô hết.

Cô vẫn nên đi hái rau thôi, trong đầu nghĩ đến món cá chua cay mẹ làm, Thẩm Đường lập tức ném nam chính, và Vương Thư Hương gì đó tới nơi không nhìn thấy.

Trời ơi, canh chua cá, thật sự muốn ăn mà...

Ở một bên khác, Vương Thư Hương chạy tới nhà họ Tống, vừa vào cửa thì mẹ Tống trong sân đã nhìn thấy cô ta.

“Thư Hương, cháu đi đâu vậy? Vừa rồi thím chuẩn bị làm cơm tối để cháu ở đây ăn cơm, sau đó bảo Tống Khôn đưa cháu trở về đó.” Mẹ Tống nói.

“À, vừa rồi Thanh Phong nói muốn tới nhà họ Thẩm ăn cá, con dẫn thằng bé tới.” Vương Thư Hương giải thích một câu, sau đó nói: “Thím, để cháu vào làm cơm tối với thím.”

“Cũng được, tuổi thím lớn rồi, mắt đã hơi không nhìn rõ, có cháu phụ thím một tay thì thật tốt.” Mẹ Tống cười nói, sau đó đi cùng với Vương Thư Hương vào trong phòng bếp.

Hai người nhanh chóng bận rộn trong phòng bếp, Vương Thư Hương ngồi xổm trên mặt đất rửa rau, vừa rửa vừa suy nghĩ một chút rồi nói: “Thím à, cháu thầy hình như thằng bé Thanh Phong rất thích Thẩm Đường thì phải?”

Nghe thấy Vương Thư Hương nhắc tới cái tên “Thẩm Đường” này, động tác thái thịt của mẹ Tống hơi dừng lại một chút, bà ấy chớp mắt, sau đó giả vờ như không có việc gì mà nói: “Vậy à, đứa bé Thanh Phong đúng là thích cô gái nhà họ Thẩm kia, nhưng mà nhà thím lại không tiếp xúc với cô gái nhà họ Thẩm kia nhiều lắm.”

“Vậy ạ? Cháu cảm thấy Thẩm Đường rất xinh đẹp.” Vương Thư Hương đáp lại một câu.

Mẹ Tống thấy lời nói của Vương Thư Hương có gì đó không thích hợp, bà ấy quay đầu nhìn sang Vương Thư Hương, nhưng lại chỉ thấy được đỉnh đầu, bây giờ cô ta đang cúi đầu rửa rau.

Không thấy được vẻ mặt của Vương Thư Hương, mẹ Tống quay đầu tiếp tục thái đồ ăn.

Nhất thời, hai người trong phòng bếp đều không nói gì với nhau nữa.

Sau khi cơm tối được làm xong, Tống Khôn cũng đã quay về.

Trên bàn cơm, Tống Khôn không thấy Tống Thanh Phong đâu, vì vậy đã hỏi: “Mẹ, Thanh Phong đâu rồi?”

“Đến nhà họ Thẩm ăn cá, chiều nay Thẩm Đường câu được rất nhiều cá, rất nhiều trẻ con trong thôn đều tới nhà họ Thẩm,” Mẹ Tống trả lời.

Nghe thấy Tống Thanh Phong tới nhà Thẩm Đường ăn cá, phản ứng đầu tiên của Tống Khôn là nhíu mày, anh ấy trầm giọng nói: “Đang yên đang lành lại tới làm phiền người khác. Con đi gọi người về, muốn ăn cá, ngày mai con đi bắt là được.”

Tống Khôn nói xong thì đứng dậy, Vương Thư Hương thấy động tác của Tống Khôn, bàn tay đang cầm đũa của cô ta siết chặt.

Mẹ Tống ở bên cạnh vô tình nhìn thấy động tác này của Vương Thư Hương, bà ấy gọi Tống Khôn lại: “Đợi đã, con đi cùng với Thư Hương đi, mẹ đợi các con về rồi cùng ăn.”

“Không...” cần.

Tống Khôn vừa kịp nói một chữ thì đã thấy Vương Thư Hương nhanh chóng đứng dậy, anh ấy đành phải nén một chữ vẫn còn trong miệng trở về.

Mãi đến khi ra ngoài, Tống Khôn vẫn không hiểu vì sao Vương Thư Hương lại đi theo anh ấy tới nhà họ Thẩm.

eyJpdiI6ImxYeEdvb3grSXlUTHB0a3ZwMTc4WGc9PSIsInZhbHVlIjoiajBteTdzXC9zQnpRaCtzTnZ5SVc0b0NTa1YrOXhoSVFmN1hDeEdKc3ZmZ2ZqV1JGZ21jOUNaU2cxXC9JNXlNcEgyV0ptVzlxVzJhZUp2bnJJQ3lQN0psMWhrYTAzbEx1SzVIMXo3YUh6Q2M4az0iLCJtYWMiOiJiNWYzNTQ5ODQ5YTFjOGZkYTQ2YzgzNjgzMjM3MWIwZGFhMWQ0ZjcyMWEwZmMwYTllZjg1M2Y0ZDMyYWFlYWVlIn0=
eyJpdiI6Inc2VGFkbU10STlPdDdNTU5CczZGdFE9PSIsInZhbHVlIjoiczhaT1E2VGxNdDV5NFdkcm9CVFwvV0dpRjR3Q1FPckJib1V2amg3REgreXl2WVFSdW1veVlQSjh0QUVERDdQeGJjREtsRHdwMW5XR3hsY1N1alVSWjBpXC81QlNadUhyeHE0ckFZdms1NkF3TE9xSFFOZGwxSUM2dlJidHA0bndSb3FjeUJjU0tqRmVnSTRPRkFcL0kxNUIweUNrMkJvQ2pFUFJUcEJNZncxVGtUZFhSd1p1dWlyU2dzeU5YSm1XWFRvZ1E0Y01qcmtIM2NkZ2crcjZiVSt2NHVqa2ZZXC9ISzE3ak4rZXpIZTN2YkVoSHF1ckN0ajc1elYyNCtkUmVkUmciLCJtYWMiOiI0MzdkNzliNjU4YjIzY2YyOWE0ZjgwODEwYzk0MjY5OGY5NmZlNDBmZjZmYTlhMGU2YmJmOWI5MDAxZTMyMTE5In0=

“Được được được, lát nữa chị ăn, đặt ở đó đi, đừng để bỏng tay.”

Ads
';
Advertisement