“Chị Thẩm Đường, ngô nướng của em ăn được rồi này.” Có một đứa bé đi tới bên cạnh Thẩm Đường đưa đồ đến.
“Một lát nữa chị ăn được không?” Thẩm Đường cười đáp lại một câu.
“Vâng ạ.”
Đứa bé trả lời một câu, sau đó lập tức nhét bắp ngô vào trong tay Thẩm Đường, rồi lại cầm một bắp ngô nướng khác đi tới bên cạnh Tần Lạc.
“Anh ơi, em cho anh ăn ngô nướng của em này.”
Tần Lạc nhìn trước mặt mình có thêm một bắp ngô nướng, cậu ấy sửng sốt một lúc rồi mới tỉnh tạo lại để nhận bắp ngô mà đứa bé đưa tới, trên gương mặt trắng trẻo của cậu ấy xuất hiện một nụ cười: “Được, cảm ơn em.”
“Đừng khách sáo, anh đẹp trai thật đó.”
Đứa bé lại đi tới chỗ ngồi của chị gái cuối cùng rồi đưa bắp ngô nướng cuối cùng qua, sau đó cười hì hì nói: “Chị ơi, chị ăn ngô đi này.”
“Cảm ơn.” Lục Viên nhìn đứa bé trước mặt, cô ấy cố ý đùa cậu bé: “Vừa rồi em mới khen anh kia đẹp trai, vậy chị có xinh đẹp không?”
Cậu bé nhìn vẻ mặt chờ đợi được khen ngợi một lúc của chị gái thì suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Chị ơi, nhìn chị tròn tròn rất giống với bánh mì trắng mà em thích ăn nhất vậy, nhìn thôi cũng trông rất ngon.”
Lục Viên giật giật khóe miệng: Ôi, trẻ con!
Được rồi, cậu bé vẫn chỉ là một đứa bé, cô ấy phải tha thứ cho cậu bé tuổi nhỏ không biết suy nghĩ.
Bình tĩnh, bình tĩnh!
Sau khi đứa bé chạy đi, Tần Lạc ở bên cạnh nhìn nụ cười cứng ngắc của Lục Viên thì không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.
“Cậu cười cái gì?” Lục Viên dùng ánh mắt mang theo sát khí nhìn qua.
“Tự rước lấy nhục, cần gì phải làm vậy?” Trong mắt Tần Lạc tràn đầy ý cười, hiển nhiên cậu ấy đã bị hành vi trộm gà không thành còn mất nắm gạo vừa rồi của Lục Viên chọc cười.
Muốn được khen ngợi, kết quả đứa bé kia lại quá thật thà, đây không phải là tự rước lấy nhục thì là gì chứ?
Lục Viên: Thật đáng ghét mà!
Nhưng mà cô ấy lại không thể nào phản bác được!
“Chị Thẩm Đường, chị ăn đào hộp của em đi, rất ngọt đó.” Tống Thanh Phong nhìn gương mặt xinh đẹp của chị gái, cậu nâng đồ hộp trong tay lên cao cho Thẩm Đường.
Bạn nhỏ ở bên cạnh thấy động tác của Tống Thanh Phong thì chen tới, cậu bé cũng đưa một củ khoai lang nướng sang rồi lớn tiếng nói: “Chị gái xinh đẹp, chị ăn khoai lang nướng của em đi.”
Tống Thanh Phong và cậu bé kia đều nhét đồ của mình vào trong tay Thẩm Đường, sau đó cùng cười toe toét đi sang bên cạnh.
“Tống Thanh Phong, 54188, 54188~” Đứa bé kia cười hì hì dùng con số đồng âm nói một câu mà mấy đứa trẻ thường nói.
Tống Thanh Phong lườm đối phương một cái rồi trả lời một câu: “Tôi mới là cha của cậu, cậu gọi tôi là cha, gọi cha đi!” Tống Thanh Phong cười hì hì đáp lại.
“Không, sai sai sai, tôi mới là cha của cậu!” Cậu bé kéo mắt làm mặt quỷ với Tống Thanh Phong đang nhăn mặt.
Tống Thanh Phong cười ha ha rồi thần bí đáp lại thằng bạn của mình một câu: “5887415157.”
“Có ý gì vậy?” Đứa bé không hiểu.
Đừng nói là đứa trẻ không hiểu, ngay cả Thẩm Đường nghe được cũng không hiểu câu nói này, cô dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn bạn nhỏ Tống Thanh Phong.
Bạn nhỏ Tống Thanh Phong nhận ra ánh mắt của Thẩm Đường nhìn mình, trong lòng cậu bé vô cùng đắc ý, kiêu ngạo miễn bàn.
Cậu bé đắc ý nói: “5887415157 ý là cha của tôi ăn nguyên một bát phân, ha ha ha...”
Tống Thanh Phong: Muốn hỏi một câu, còn ai nữa không!
“Khụ khụ, khụ khụ khụ...” Thẩm Đường thành công bị sặc bởi câu nói này của Tống Thanh Phong.
Đúng vào lúc này, cửa sân vốn không được đóng bị gõ vài cái, mọi người ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy Tống Khôn đi từ bên ngoài vào.
Tống Khôn vừa vào cửa, ánh mắt sâu thẳm của anh ấy nhìn chằm chằm con trai mình.
Rất rõ ràng, câu nói vừa rồi đã bị anh ấy nghe được.
Tống Khôn vừa xuất hiện, bầu không khí trong sân vốn đang nó nhiệt đột nhiên trở nên vô cùng yên lặng.
Khụ khụ, rất sợ bầu không khí đột ngột trở nên yên tĩnh này.
Tất cả mọi người đều lén dùng ánh mắt đồng tình nhìn bạn nhỏ Tống Thanh Phong.
Thẩm Đường tốt bụng lên tiếng nhắc nhở một câu: “Tống Thanh Phong, cha em tới kìa.”
Còn nữa, bạn nhỏ Tống Thanh Phong, có lẽ ba ngày nay cha em chưa đánh em thì phải~
Bạn nhỏ Tống Thanh Phong ngẩng đầu lên, và nhìn thấy gương mặt vô cảm của cha mình, cơ thể nhỏ bé không khống chế nổi mà bắt đầu run rẩy.
“Tống Thanh Phong, nào, về nhà ăn cơm.” Tống Khôn sầm mặt nói một câu.
Vương Thư Hương ở bên cạnh nhìn sắc mặt của Tống Khôn, lại nhớ tới câu nói vừa rồi Tống Thanh Phong cố ý nói mà trong lòng không khỏi buồn cười.
Tống Thanh Phong bắt gặp ánh mắt của cha mình thì lén kéo góc áo của Thẩm Đường, cậu bé âm thầm nháy mắt: Cứu mạng!
Thẩm Đường bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Tống Thanh Phong thì đồng tình nhìn cậu bé một cái.
Thẩm Đường chớp chớp mắt rồi quay đầu nhìn lại: Chết sớm c.h.ế.t muộn thì cũng là chết, nếu không thì em cứ từ bỏ việc giãy giụa đi? Cùng lắm sau năm mười tám tuổi lại làm một hảo hán!
Tống Thanh Phong: Không không không, có thể trì hoãn đến đâu thì cứ trì hoãn, cậu bé muốn vui vẻ trong chốc lát.
Thẩm Đường nhìn dáng vẻ vũng vẫy sống c.h.ế.t của Tống Thanh Phong, cô ngẩng đầu nhìn Tống Khôn rồi có ý tốt hắng giọng một cái nói: “Khụ Khụ, anh Tống, à thì, anh cứ để Tống Thanh Phong ở nhà em ăn xong rồi về, anh cũng thấy có nhiều đứa trẻ ở đây như vậy, nhiều thêm một Tống Thanh Phong cũng không có vấn đề gì đâu ạ.”
“Thật xin lỗi, cơm trong nhà đã làm xong rồi, anh vẫn nên dẫn nó về nhà thì hơn.” Sắc mặt của Tống Khôn hơi dịu lại, anh ấy đáp lại.
Tống Thanh Phong cật lực nháy mắt ra hiệu với Thẩm Đường: Không không không, không muốn về đâu.
“Không sao đâu, nhà em cũng làm xong rồi, nếu thằng bé muốn ăn thì cứ để thằng bé ở lại chỗ này đi. Anh Tống và... nếu không hai người cũng ở lại đây ăn cơm đi, mẹ em đang làm canh chua cá ở trong phòng bếp, hai người cùng ở lại ăn một chút đi ạ.” Thẩm Đường cười mời.
Đến lặng lẽ không một tiếng động, khi đi cũng không để lại dấu vết.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất