Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Nghe thấy hai chữ “thầy Hồ”, phản ứng của Thẩm Đường gần như là nhảy dựng khỏi mặt đất, sau đó chưa kịp giấu đi cái bánh bao còn đang ăn giở, tay kia đã cầm lấy sữa đậu nành giấu ở đằng sau.

Mọi người đều sợ ngây người trước loạt độc tác nhanh chóng đầy khát vọng sinh tồn này của Thẩm Đường.

Động tác cũng thật nhanh đó, sao khi chạy lại giống với kỳ cựu cán bộ về hưu vậy, đều cùng một người hả?

“Thầy Hồ, thầy nghe em giải thích...” Thẩm Đường ngậm bánh bao quay người lại, sau đó làm gì thấy thầy Hồ đi từ sau tới đâu, đôi mắt cô quét qua một vòng, Thẩm Đường đã xác định mình bị trêu đùa rồi.

Cô nhanh chóng đút ăn hết cái bánh bao thịt chỉ còn hai miếng rồi trầm mặt hung dữ quay lại nhìn những người kia hỏi: “Ai, vừa rồi là ai hét lên vậy?”

“Đúng ra, tôi bảo đảm sẽ không đánh c.h.ế.t cậu đâu.”

“Bâu giờ tôi sẽ để cho cậu biết, Thẩm Đường tôi thật sự rất hung dữ, tôi mà hung dự lên thì chính tôi cũng phải sợ đó, các cậu có tin không hả?”

Những người khác nhìn gương mặt trắng nõn như búng được ra sữa của Thẩm Đường lộ ra vẻ mặt hung dữ, trong lòng không chỉ không cảm thấy sợ hãi mà lại còn cảm thấy rất buồn cười.

Có lẽ bạn học Thẩm Đường không biết dáng vẻ bây giờ của mình không chút chút lực sát thương nào thì phải?

Thẩm Đường đợi một hồi lâu vẫn không thấy có ai đứng ra, cô xắn tay áo lên để lộ cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn, sau đó hừ hừ hai tiếng rồi nói: “Hừ hừ, sợ rồi à? Nhìn xem tôi này... mặc dù tôi gầy, nhưng tôi lại rất hung dữ. Tôi đánh người rất đau đó!”

Thẩm Đường đối đầu với cánh tay trắng nõn của mình, thật sự không thể khen mình một câu “mạnh mẽ” được.

Hu hu hu, mẹ ơi, có người bắt nạt con!

Dù sao cũng không ai thừa nhận, Thẩm Đường cũng không thật sự tức giận mà chỉ là hù dọa những người này một chút mà thôi. Để bọn họ biết rằng cô rất hung dữ, đừng có thấy cả ngày cô đi như ốc sên bò mà khinh thường cái cơ thể nhỏ bé này của cô không khỏe mạnh.

Thẩm Đường ngồi bịch xuống, vừa rồi ăn bánh bao thịt quá nhanh, bây giờ trên tay cô đã không còn thức ăn rồi, vì vậy chỉ đành ngậm ống hút chấp nhận uống sữa đậu nành thôi.

Lớp phó thể dục nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Đường chỉ có thể vỗ trán, vẻ mặt trông như kiểu nhìn thấy trẻ con không thể dạy được.

Lớp phó thể dục tỏ vẻ: Bạn học Thẩm Đường như vậy, cậu ấy thật sự không lay chuyển được.

“Thầy Hồ...” Đột nhiên lại có người hét lên một câu.

Lần này Thẩm Đường nghe được hai chữ “thầy Hồ” thì lại bình tĩnh đến ghê gớm, chỉ thấy cô vẫn ung dung uống từng ngụm sữa đậu nành, lại còn không chút hoang mang, không thèm ngẩng đầu lên mà nói: “Ha, tôi nói này, các cậu thừa hơi hả? Hổ không gầm, các cậu lại tưởng tôi là mèo nhỏ à? Nào nào nào, ai nói thầy Hồ, đứng ra đây cho tôi!”

Thẩm Đường nói xong, đột nhiên cảm thấy trước mặt mình thật sự có một người đang đứng.

Thẩm Đường nhướng mày, ôi trời, thật sự có một người dám đứng ra này, giỏi thật đó!

“Hừ hừ, bây giờ tôi sẽ cho cậu biết...” Thẩm Đường đứng thẳng dậy, đợi khi thấy rõ người đứng trước mặt, cô cố gắng nuốt lời đang muốn nói trở về.

Ôi mẹ ơi, Hồ... thầy Hồ!

Thầy Hồ nhìn chằm chằm Thẩm Đường vừa ăn xong còn chưa kịp lau miệng, anh ấy đánh giá cô một lúc, sau đó cười nói: “Ơ, Thẩm Đường, em còn chuẩn bị rất đầy đủ đó, bảo em đi luyện tập, đến bữa sáng cũng tự chuẩn bị luôn rồi hả? Hình như đầu bếp trong nhà ăn rất thân với em thì phải, thầy nhớ lúc trước nhà ăn có chuẩn bị bữa ăn sáng đâu nhỉ? Em lăn lộn được đó, bữa sáng này chắc quan hệ được từ trong tay đầu bếp ở nhà ăn nhỉ.”

“Thầy Hồ, thầy nghe em giải thích.” Thẩm Đường còn chưa nói hết câu thì đã bị thầy Hồ cắt ngang.

“Không, thầy không nghe em giải thích.”

“Thầy ơi, hiểu lầm thôi, em có luyện tập, em thật sự có đó.”

Thẩm Đường vừa nói, trong lòng cô vừa thầm đoán lời nói vừa rồi của mình có hơi quen thuộc.

Cảm giác giống như yếu tố bắc cầu đầy m.á.u chó trong văn cổ.

À thì... Nghĩ lại cũng cảm thấy nổi da gà, thật đáng sợ mà.

Hồ Tiền Tiến đang nói, lại đột nhiên phát hiện Thẩm Đường vậy mà lại đang mất tập trung!

“Thẩm Đường, em có nghe thầy nói không?”

“Có có có, em đang nghe ạ, thầy Hồ, thầy nghe em giải thích, vừa rồi em thật sự không lười biếng...”

“Thầy có nói em lười biếng đâu? Em đang không đánh đã khai kìa!” Hồ Tiền Tiền thản nhiên nói tiếp: “Đừng giải thích nữa, giải thích chính là che giấu, nào, em nói xem, tình trạng rèn luyện trong hai ngày nay của bạn học Thẩm Đường thế nào?”

Thầy Hồ nhìn lớp phó thể dục mà anh ấy phái tới giám sát.

Thẩm Đường tội nghiệp nhìn lớp phó thể dục, trong đôi mắt to tròn kia tràn đầy sự cầu xin.

Thẩm Đường: Cầu xin cậu đó, lớp phó thể dục, cậu là một người tốt mà.

Giúp tôi một chút đi.

Phát thẻ người tốt này.

Lớp phó thể dục cúi đầu tránh ánh mắt của Thẩm Đường, cậu ấy ăn ngay nói thật: “Thưa thầy, bạn học Thẩm Đường có luyện tập, nhưng mà tiến độ không tốt lắm.”

Thẩm Đường nhìn chằm chằm lớp phó thể dục: Ấm ức jpg.

Lớp phó thể dục giả ngu, cậu ấy ngẩng đầu lên trời: Trời ơi, hôm nay thời tiết đẹp thật đó.

“Được rồi, em cũng đừng nói tốt cho con bé nữa, Thẩm Đường, em đấy phòng làm việc của thầy một chuyến đi.” Hồ Tiền Tiến không còn cách nào với Thẩm Đường nên định gọi người tới văn phòng để nói lý lẽ với cô.

Ừm, hôm nay anh ấy không có nhiều tiết, có rất nhiều thời gian.

“Ồ, vâng ạ.” Thẩm Đường ngoan ngoãn đồng ý.

Mọi người nhìn Thẩm Đường tội nghiệp đi theo sau thầy Hồ cùng vào văn phòng.

Lớp phó thể dục nhìn bóng lưng của Thẩm Đường, trong lòng cậu ấy yên lặng đốt một ngọn nến thay bạn học Thẩm Đường.

Văn phòng...

“Bạn học Thẩm Đường, cơ thể là tiền vốn của cách mạng, học tập chăm chỉ không có gì sai, nhưng đi đôi với học tập, chúng ta cũng cần phải chăm sóc cơ thể nữa, thầy cũng chỉ vì muốn tốt cho em mà thôi, em ngẫm thử một chút sau, nếu thể chát không tốt, sau này lúc thi đại học nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, đến lúc đó mới nhớ đến vấn đề này thì đã muộn rồi.”

eyJpdiI6InFBaXlVWU1XRHBhOEd3SjI4Z3BLYVE9PSIsInZhbHVlIjoiMVwvTjBUSzlXNUtiQk1lRytMYUtiVmxabFwvNTg3cHo2YnNiclpmYldPRWwwMHVCajg1U3lLRlBOaW50NmVoNXlvS2dVQWNKcGl3aFNUdmJZTHl1ZFg3NVAyRGFOZ1dMNld2WmdDQVVhZzZiNHY3S3ZRcThNd0dxRXVkeDhHUlFZd1ltSWNjMXlQWnhzV056TmU5OTdYR0lCejhFdFNCYmN5U1V0UXNSanAwWDNcL3Q2TDg1TFFPUjJSR2hPQ0FrdkxoYzg2TmZLMVhcLzFCZmdPS0MzU1NhVjhkbU1YOTVWM2laVFZ1cndsZGcyNjNDeUE0N3l5WVU1bWRqdHd2WE85aFBxSGhcL0FRZlNrcksxcUpEd1V0YTFVbHNJM1FacVVPdlwvaGRzd3BQRFl4MkVkRXArQ0ZjeW95VVwva2NGS2ZzUjN5S1VzemhCY1lqMXg4RjJRbUFJVVBKM3hhZlFYa3h1K1BSV0YyY2lxYjFid1NEeTVcLzhESDFmb0IxTUlCTlRoYUx0V0JsWGFhcGNxWFVOa1dwR3U0bThyWXA5NHEyTnlKZE82cmhHZ3NmbUxrPSIsIm1hYyI6IjFmYmU4NzVlMGIyYzU3NTRiYzdkMDgxNDlmODU2MGNhNjViZDI1MTI2NmQzMDQ1NzcwZjAxZmM2NWJjM2ZiNTUifQ==
eyJpdiI6InFWWmh0eXQ3cWNUVUoxRHJoZTl2cHc9PSIsInZhbHVlIjoiV3pRdmZwZ3ZcL3J4aEpRS2VpemRPRHBEV1dIa1lsaWwwUytQdUFzZlJJbW1kMWlBWmd3eHpadmpsN2tza1hHajl5dHQwUmdicEpHcndvc2tUR3RnbXhueGJzQ3lZYlluZVkycWZiWUJTQVpCMEg0RXhBUzlDdW9HbGFcL0JlS0hiZEV1N2JqcTB1Nmg1eXNtcEVabHRzOEl3TjdkemxEWE5jSGFFXC81Y21MSU1MU1BVcWl1UVRuUlFibEdWdkptYmt5dTVQb09uQnp6cnIzM1lYVUd2Kys1Z1lleHlwckVnb3Mzc0xxVGRPanVWOHkwMjZqYWpFM2dEeXVqcDFqTnliVEtpaGdGSFZXY0tqaUlocTBXS3l2ODZWQzNUdTlCS1JHSFwvUUJOZU4xMndoXC9WRnBscHRxRmlzdHIzY2ZBSHpMXC8iLCJtYWMiOiJhOTI5M2NjYzk1YTliZGMzZTg1NmJhMmJlNGMyMjE0YTE1MWVjM2VjMWIwZjIzM2RkMjM0MDRlMjgzZWZhM2VlIn0=

Thẩm Đường rời khỏi văn phòng đã là chuyện của một tiếng sau.

Ads
';
Advertisement